Khi Trình Ngôn lái xe đến trường Trung học thành phố A, cổng trường đang đóng chặt, xem ra vẫn chưa đến thời gian tan học.
Trình Ngôn vừa định nói anh có cách có thể dẫn cô đi vào, kết quả vừa quay đầu đã nhìn thấy Trì Dư đứng trước quầy bán đồ ăn vặt nuốt nuốt nước miếng.
“Muốn ăn không?”
Trì Dư nhìn vào món xúc xích nướng gật đầu, nhưng cô lại tiếc tiền mua nó, ai bảo bây giờ cô nợ nần chồng chất làm gì, vậy nên có thể tiết kiệm thì tiết kiệm thôi.
Trình Ngôn mỉm cười, nói với người bán hàng: “Cho hai xiên.”
“Được ạ.” Người bán hàng cầm lấy hai cây tăm rồi xiên vào hai cây xúc xích, dùng hai tay đưa qua.
Khi Trình Ngôn đang bận dùng điện thoại quét mã trả tiền, còn chưa kịp nhận lấy thì Trì Dư lấy đi hai xiên lạp xưởng đó rồi.
Trì Dư cảm kích nhìn Trình Ngôn: “Anh thật tốt. Kỳ thật mua một xiên đủ rồi, anh xem anh lại mua hai…”
Chữ cuối cùng còn chưa kịp nói ra, Trì Dư nhìn thấy Trình Ngôn cất điện thoại vào túi áo xong rút một xiên xúc xích ra khỏi tay của Trì Dư.
“Ai nói mua hết cho cô chứ.”
Trì Dư: “?”
“Anh cũng ăn nó sao?”
Trình Ngôn vẻ mặt thản nhiên: “Không được sao?”
Trì Dư lắc đầu: “Không có.” Cô chỉ là cảm thấy thông thường nhân vật tổng tài kiểu này thường không thích ăn loại thực phẩm ven đường.
Xúc xích vừa mới được nướng xong cảm giác có chút bỏng, thế nhưng Trình Ngôn ăn hết mức tao nhã, anh muốn nếm thử món ăn cô thích có mùi vị như thế nào, kết quả lại là món ăn quá nhiều dầu mỡ. Trong lòng một mặt ghét bỏ, mặt khác lại đang nghĩ có nên mua một cái lò nướng xúc xích hay không.
Đột nhiên âm thanh huyên náo từ xa vọng đến.
Ánh mắt Trì Dư sáng hẳn lên, tan học rồi!
Dựa vào ánh hào quang của nữ chính, Trì Dư lập tức tìm thấy Tô Giản cùng với Đinh Dịch Thần đi bên cạnh cô ấy.
Trì Dư kéo lấy tay áo của Trình Ngôn đi đến một vị trí thuận lợi, ở đó bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng Tô Giản và Đinh Dịch Thần.
“Ai da, thật là trùng hợp, vừa lúc em gái tôi tan học, cô ấy ở bên kia, anh nhìn xem.” Trì Dư cố ý dùng ngón tay trỏ chỉ về một hướng nào đó cho Trình Ngôn xem.
Ở một vị trí không xa Đinh Dịch Thần cũng đã nhìn thấy Trì Dư, nhiệt tình vẫy tay với cô, sau khi lại gần cậu ấy cười rộ lên lộ ra một chiếc răng khểnh đáng yêu.
“Chị Tô”.
Trì Dư trực tiếp nhận một đòn trí mạng, ô, con chó nhỏ, nữ chính đi theo cậu ấy cũng không bị thiệt thòi đi.
Trì Dư nghiêng đầu nhìn xem vẻ mặt của Trình Ngôn, đôi môi của anh mím chặt, còn đôi mắt đen nháy chăm chăm nhìn thẳng vào Đinh Dịch Thần,
Quá tốt, dấu hiệu khi ghen đây! Một bước nhỏ này của Trì Dư đã thành một bước tiến lớn thúc đẩy tình tiết trong nguyên tác, Trì Dư cảm thấy rất vui vẻ.
Tô Giản lần lượt chào hỏi Trì Dư và Trình Ngôn. Trình Ngôn đứng trước mặt cô ấy, Tô Giản cúi thấp đầu là có thể nhìn thấy đôi giày da được chà sạch bóng loáng, ánh mặt trời buổi trưa chiếu thẳng vào tai của cô ấy, phát ra ánh sáng, hơi lộ ra một màu hồng nhạt.
“Trình… Trình Tổng, anh chị sao lại đến đây?”
“Trình Tổng?” Đinh Dịch Thần không xác định rõ tình huống hỏi Trì Dư: “Là bạn trai của chị Tô sao?”
“Không phải!” Trì Dư cuống quýt phủ nhận, đưa tay che đi miệng của Đinh Dịch Thần: “Thằng nhóc đừng nói lung tung!”
Trình Ngôn nheo lại đôi mắt dài hẹp, nhìn hành động thân mật giữa Trì Dư với người con trai đó, vẻ mặt tức giận.
Tô Giản nhìn thấy Trình Ngôi hơi nhíu đầu lông mày, lần theo ánh mắt của anh nhìn qua, ánh mắt của anh là dừng trên người của Trì Dư. Tô Giản nhếch lên khóe miệng, cười nhạt: “Anh chị tình cờ đi ngang qua trường Trung học sao?”
Trì Dư đáp: “Chỉ là đột nhiên muốn đến thăm ngôi trường cũ của mình, vừa khéo lại gặp được các em tan học, chi bằng để Trình Tổng đưa em về nha.” Nói xong quay đầu hỏi Trình Ngôn: “Được không vậy?”
Trình Ngôn liếc nhìn Trì Dư, giọng nói lạnh lùng: “Cô cho rằng tôi rảnh lắm sao?” Sau đó cũng không quay đầu lại đi thẳng một mạch vào xe, quăng lại một câu: “Cô tự về đi”, rồi nghênh ngang rời đi.
Cát bụi bốc lên kích thích Trì Dư, cô lại bắt đầu ho khan. Cảm giác phổi của cô như bị nứt ra vậy, khó chịu hết sức.
Đinh Dịch Thần chạy đi mua nước cho cô, còn Tô Giản nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô.
Thực ra Trình Ngôn cũng không đi xa, anh chạy xe đến một nơi kín đáo, một nơi có thể vẫn nhìn thấy được Trì Dư.
Anh rút trong hộp thuốc ra một điếu thuốc, dùng bật lửa châm thuốc, giữa hai ngón tay với khớp ngón rõ ràng kẹp chặt đốm lửa cháy sáng, thổi ra một luồng khói mờ. Lửa giận trong lòng không ngừng thiêu đốt, thế nhưng khi nhìn thấy cô đột nhiên khó chịu ho khan, Trình Ngôn lại mềm lòng rồi.
Điếu thuốc kẹp chặt giữa hai ngón tay vẫn chưa cháy hết một phần ba đã bị dí vào trong gạt tàn thuốc, công tắc điều khiển cửa xe bốn phía được ấn xuống, vì cô không thích mùi thuốc.
Trì Dư một hồi lâu mới bình ổn trở lại, cô uống một hớp nước để thông phổi, nghĩ thầm lần này giống như bị cảm thật rồi.
Tô Giản nghe nói vào khoảng thời gian trước đây Trì Dư bị va vào não bộ, hành vi của chị ấy có chút thay đổi không giống bình thường, Tô Giản quả thực có thể cảm nhận được Trì Dư không còn hung hăng kiêu ngạo với mình như trước đây nữa, trái lại dịu dàng hơn rất nhiều.
Nhìn thấy Trì Dư không còn khó chịu, Tô Giản mới nói: “Em phải về rồi.”
Trì Dư vội vàng kéo cô ấy lại: “Không sao đâu, chờ thêm chút nữa, anh ấy sẽ quay lại đón em mà.”
Tô Giản khó hiểu: “Đón em?”
Trì Dư tự tin gật đầu với Tô Giản: “Đúng, anh ấy chắc chắn sẽ quay lại.” Anh ấy chính là đang ghen với em và Đinh Dịch Thần, chỉ cần cho anh ấy thời gian bình tĩnh lại.
Đinh Dịch Thần chớp chớp cặp mắt tròn: “Sao chị có thể khẳng định như vậy đây?”
Trì Dư liếc nhìn Đinh Dịch Thần: “Tôi chính là biết rõ. Tôi còn biết…” Cô kéo Đinh Dịch Thần đến một góc ngồi xổm xuống nhằm tránh khỏi Tô Giản.
“Tôi còn biết cậu thích Tô Giản.”
Cặp mắt tròn của Đinh Dịch Thần càng thêm sùng bái: “Vậy chị có thể giúp em một tay không vậy?”
Trì Dư thở dài, không phải tôi không muốn giúp cậu, mà là tôi giúp không được cho cậu, ai bảo cậu là nam phụ chứ.
“Em trai, nghe chị khuyên một câu, người đó rốt cuộc không thuộc về em, nên sớm buông bỏ cắt đứt, nếu không tình càng hãm sâu càng khó chịu.”
Đinh Dịch Thần cụp mắt xuống: “Không sao ạ, chỉ cần có thể cùng cô ấy ngày ngày đi học như thế này là đủ rồi.”
Trong lòng Trì Dư cảm động đến mức vang tiếng ‘chậc chậc’, quả nhiên nam phụ thâm tình luôn là người thuộc về độc giả.
Đột nhiên một bóng dáng cao lớn bao phủ trên đầu họ, Trình Ngôn cúi đầu nhìn vào hai người, trong ánh mắt ẩn chứa sự tức giận.
Anh vừa mới rời đi trong một thời gian ngắn, hai người họ đã bắt đầu ngồi xổm cùng một chỗ cười nói.
Trì Dư ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt đó của Trình Ngôn, ngượng ngùng cười lên.
Trình Ngôn vẫn đồng ý lời yêu cầu của Trì Dư, tiện đường chở Tô Giản về.
Để có thể cùng tan học với Tô Giản, Đinh Dịch Thần đã không tiết lộ địa chỉ thật sự, vẫn ngồi chuyến xe buýt có phương hướng hoàn toàn ngược lại với nhà của cậu ấy.
Tô Giản về đến nhà, khi xuống xe nhẹ giọng nói với Trình Ngôn: “Cảm ơn.” Âm thanh mềm mại, trong veo động lòng người. Trì Dư suýt chút đã muốn nói ra câu ‘Tô Giản cô đừng về nhà nữa, ở lại biệt thự của Trình Ngôn đi’.
Trình Ngôn không nói một lời, trực tiếp lái xe chạy đi.
Tô Giản nhìn xe biến mất tại ngã tư đường, sau đó quay người đi vào nhà.
Tô Giản nhìn thấy Triệu Liên ở nhà thì vui vẻ nói: “Mẹ, hôm nay sao mẹ về nhà sớm như vậy ạ?”
“Mẹ cảm thấy không thoải mái nên xin nghỉ.”
Vẻ mặt Tô Giản chuyển sang lo lắng: “Mẹ, con với mẹ đi bệnh viện khám thử đi.”
Triệu Liên mỉm cười, an ủi Tô Giản: “Mẹ không sao, chỉ là mệt nhọc quá sức, nghỉ ngơi một chút sẽ khỏe lại ngay.” Nói xong lập tức chuyển đề tài: “Lúc nãy từ cửa sổ mẹ nhìn thấy con được người khác đưa về, là ai vậy?”
“… Là, là một người bạn hợp tác làm ăn với bố, thuận đường nên đưa con về.” Tô Giản khép hờ mắt, nhỏ giọng nói. Hơi ấm còn sót lại của ánh mặt trời buổi trưa như vẫn còn lưu lại bên tai cô, cảm giác nóng bừng.
Triệu Liên thở dài: “Con nên thường xuyên ghé đến chỗ của bố con đi, bố con có khả năng quen biết được những người thuộc giới thượng lưu, mẹ hi vọng sau này ông ấy sẽ tìm cho con một người tốt, không nên cực khổ giống như mẹ đây.”
Tô Giản bĩu môi: “Con chỉ muốn ở đây với mẹ thôi.”
Trên đường quay về biệt thự, Trì Dư nhìn thấy Đinh Dịch Thần chỉ có một mình đứng ở ven đường, hiện giờ chắc cậu đang đứng đợi tài xế của nhà đến đón mình.
Đèn đỏ bật sáng, chiếc xe dừng lại. Trì Dư quay đầu nói với Trình Ngôn: “Tôi thấy Đinh Dịch Thần thật đáng thương, có nên cũng…”
Trình Ngôn đột nhiên nắm lấy cằm của Trì Dư và nhìn thẳng cô. Sự giận dữ trong đôi mắt ấy làm cho Trì Dư chột dạ ngậm miệng lại.
“Do tôi quá bao dung cho cô đúng không? Có phải cô cho rằng ba cô gọi tôi một tiếng ‘Trình Tổng’ là vô ích đúng không?”
Trì Dư nghênh đón ánh mắt đen nhánh của anh, mím chặt môi, cố hết sức nhịn xuống cảm giác muốn ho của mình.
Nhìn thấy nước mắt lấp lánh nơi khóe mắt của cô, Trình Ngôn nghĩ rằng do sức lực của anh quá mạnh nên anh buông tay ra, mềm lòng nói: “Ngoan một chút đi, đừng luôn làm tôi tức giận.”
Thoát được sự trói buộc của anh, Trì Dư lập tức nghiêng đầu ho khan vài tiếng.
Hiện giờ Trì Dư chắc chắn rằng Trình Ngôn đã ghen với Đinh Dịch Thần, có một số người ghen tuông ngay cả bản thân mình cũng không nhận rõ, và họ cần người khác dẫn dắt mới có thể hiểu ra.
Vậy thì để cô làm người cố vấn cho Trình Ngôn đi.
Đèn xanh bật sáng, xe lại tiếp tục chạy về phía trước.
Trình Ngôn nhìn thẳng phía trước, im lặng không nói gì, vẫn luôn giữ vẻ mặt căng thẳng khiến người khác đều có thể cảm nhận được sự tức giận của anh.
“Anh biết không, anh tức giận là vì… anh ghen đó.”
Trì Dư lén nhìn Trình Ngôn, khuôn mặt căng cứng của anh có chút buông lỏng.
“Khi anh nhìn thấy một người con gái với một người con trai ở cạnh nhau, anh cảm thấy tức giận, chỉ muốn làm cho người con trai đó biến khỏi người con gái, đó chính là biểu hiện của sự ghen tuông. Mà anh sở dĩ ghen tuông chính là vì anh đã thích người con gái đó.”
Cho nên, anh thích Tô Giản đó nam chính à.
Ánh mắt Trình Ngôn tối lại, sự tức giận vốn có trong lòng dần dần bị thứ gì đó thay thế, mỗi câu mỗi chữ của Trì Dư từ bên tai của anh tiến thẳng vào tim anh, nó giống như một mũi kim đâm rách quả bong bóng lắc lư trong tim, bong bóng này nổ tung, và phơi bày ra những điều đang được che dấu bên trong đó, chẳng qua chỉ là ‘yêu thích’ hai chữ đó mà thôi.
Anh xác định là mình đã thích Trì Dư.
Nhìn thấy dáng vẻ tựa như có điều suy nghĩ của Trình Ngôn, Trì Dư thừa thắng xông lên: “Nếu đã thích liền theo đuổi, phải tỏ tình, không nên che dấu nếu không rất dễ kéo đến một đống lớn linh tinh vớ vẩn.”
Vì vậy, đi bày tỏ với Tô Giản đi nam chính à!
“Được.” Trình Ngôn quét một đám mây mù trước mặt, nghiêm túc nhìn vào Trì Dư.
Trì Dư nhẹ nhõm gật đầu, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy, vốn muốn khen Trình Ngôn mấy câu, thì cảm giác ngứa ngáy ở nơi sâu cổ họng càng lúc càng khó nhịn, vừa quay đầu lại lập tức ho khan.
Sao cô lại cảm thấy thân thể của mình có chút yếu ớt.
——————————
Trì Dư quả thật là gắn thêm hỏa tiễn vào chuyện tình cảm của nam chính.
Danh Sách Chương: