Ngày hôm sau, Trình Ngôn nhận được điện thoại của Tô Giản.
“Em tìm thấy được quyển kia rồi.” Tô Giản nói.
Lông mày Trình Ngôn hơi nhíu lại, cảm thấy không hề đơn giản như vậy: “Có điều kiện gì?”
“Điều kiện gì à… để em nghĩ… Anh lấy em đi.” Giọng điệu Tô Giản tỏ vẻ ngây thơ.
Trình Ngôn không nói gì, móng tay nắm điện thoại đến trắng bệch, hiển nhiên là đang kiềm chế.
Không nhận được câu trả lời, cuối cùng Tô Giản cũng cảm thấy mình như đang tự chuốc nhục, giọng nói khôi phục lại sự lạnh lùng: “Mộ thị có một tòa nhà bỏ hoang, anh biết ở đâu đấy. Em sẽ chờ anh ở đó.”
Trình Ngôn đang chuẩn bị cúp điện thoại thì giọng nói của Tô Giản vẫn kịp truyền đến lỗ tai anh.
“Em sẽ dẫn theo người anh muốn gặp nhất đến chờ anh.”
Con ngươi của anh khẽ động đậy, lo lắng ở nơi mềm mại nhất trong lòng bị nhấc lên trong nháy mắt.
“Tô Giản, nếu cô dám làm tổn thương cô ấy một chút thì tôi sẽ cho cô biết cái gì gọi là hối hận thực sự!”
Tô Giản đã cúp điện thoại từ lâu rồi.
Trong hầm để xe của biệt thự Mộ thị, bên cạnh một chiếc xe màu đen trống rỗng xuất hiện một người phụ nữ, Hai tay cô che chở bụng dưới, bàn tay phải đẫm máu, cả người co quắp lại vì quá đau đớn.
Tô Gian một tay cầm sách, một tay cầm còng tay, mỉm cười nhìn Trì Dư: “Chị tính lại giãy dụa một chút, hay là ngoan ngoãn nghe theo?”
Trang bìa quyển sách bị xé toạc một góc.
Trì Dư biết quyển sách kia ở trong tay Tô Giản thì mình không thể nào trốn được.
Tô Giản thỏa mãn nhìn Trì Dư vươn hai tay đưa đến trước mặt mình. Sau đó cô ta lấy còng tay còng hai tay cô lại.
“Đừng nhìn tôi như vậy, nhanh thôi, tôi sẽ để chị gặp anh ấy, chị không thấy cảm kích tôi sao?”
“Cô muốn gì?”
“Tôi còn có thể muốn gì nữa. Chẳng qua tôi chỉ muốn lấy lại hết những thứ thuộc về mình thôi!”
Một chiếc Maybach “xoẹt” một tiếng, cấp tốc xuyên qua đường đi yên tĩnh lúc rạng sáng. Trong Lòng vội vã lo lắng khiến Trình Ngôn cứng rắn rút gọn ba tiếng đi xe còn hai tiếng.
Rạng sáng, bầu trời toàn ánh sáng u ám, Trình Ngôn đến tòa nhà Mộ thị bị bỏ hoang trước, sau đó Tô Giản mới đến.
Tô Giản kéo Trì Dư xuống xe.
Trì Dư nhìn thấy người mình luôn mong nhớ, vô số tủi thân tụ lại bên miệng hóa thành một câu nghẹn ngào: “Trình Ngôn…”
Trình Ngôn nhìn thấy Trì Dư bị còng tay, trên cánh tay còn có vết thương máu chảy đầm đìa thì đau lòng không thôi.
Anh vội vã chạy đến, muốn ôm Trì Dư vào lòng.
Tô Giản nhìn thấy Trình Ngôn khí thế hung hăng chạy về phía mình thì nhanh chóng cầm lấy quyển sách kia rồi xé một tờ.
“A!” Cánh tay trái của Trì Dư bắt đầu xuất hiện một miệng vết thương chảy máu.
“Tô Giản, cô chán sống rồi!” Trình Ngôn quát lên với Tô Giản.
Tô Giản quơ quơ quyển sách trong tay: “Anh bước lại gần thêm bước nữa, em không biết là trên người chị ta còn xuất hiện bao nhiêu vết thương nữa đâu.”
Trình Ngôn bị ép dừng bước: “Rốt cuộc cô muốn thế nào?”
“Em muốn anh thích em, yêu em, cưới em, ở cùng em.”
“Không thể nào!”
Tô Giản thương tâm nhìn Trình Ngôn: “Nhưng mà không phải chúng ta chính là như thế sao?”
Cô ta quay đầu nhìn Trì Dư đang bị thương, rồi quay đầu nhìn Trình Ngôn chỉ đặt Trì Dư vào mắt, cuối cùng lại nhìn mình một chút, tự giễu nói: “Em là nữ chính mà…”
“… Trình Ngôn, anh không nên thức tỉnh! Anh hẳn phải theo những gì đã viết trong sách, cảm thấy hứng thú với em, giúp em thoát khỏi tay Tô Chí Hoa và Tô Trì Dư, đưa em về biệt thự của anh, giúp em nhận lại Mộ gia, kế thừa gia nghiệp, cùng với Trình thị trở thành ông lớn thương nghiệp! Đây mới đúng là câu chuyện hoàn mỹ của chúng ta!”
“Anh đọc phiên ngoại mà xem, cuối cùng chúng ta còn có hai đứa con đáng yêu. Hạnh phúc nhường nào!”
“… Thế nhưng là anh! Hết lần này đến lần khác thức tỉnh! Hết lần này đến lần khác yêu một người phụ nữ không nên yêu! Hết lần này đến lần khác hủy hoại tất cả giữa anh và em!”
“Đáng ra em mới là người anh yêu, là nữ chính được yêu thương! Trình Ngôn!”
Trình Ngôn lạnh lùng nhìn Tô Giản: “Cô điên rồi.”
“Em không điên, là anh điên rồi!”
Tô Giản hung ác túm quyển sách kia, Trì Dư đau đến mức ngã ngồi trên mặt đất.
Cô ta giơ sách lên, một tay móc chiếc bật lửa đã chuẩn bị xong xuôi trong túi ra: “Em sẽ không để anh tiếp tục điên thế nữa. Chỉ cần em đốt quyển sách này, cuối cùng anh cũng sẽ không nhìn thấy chị ta!”
“Dừng tay!” Trình Ngôn bối rối quát lên bảo cô ta ngừng lại. Đây là khả năng duy nhất của anh và cô ta trong tất cả những điều không thể.
Trì Dư vươn tay lên định sách cướp về nhưng động tác của đôi tay đầy rẫy vết thương không nhanh nhạy được như Tô Giản. Tô Giản quét tay qua người, khuỷu tay cố ý đánh về phía cô, Trì Dư lại ngã xuống đất một lần nữa.
Giọng điệu của Trình Ngôn chậm lại, nói với Tô Giản: “Tôi, đồng ý với cô… Cô ném quyển sách đi, tôi lập tức đồng ý với… yêu cầu của cô.”
Tô Giản đè bật lửa xuống. Chiếc bật lửa bùng lên một ngọn lửa nhỏ, ngọn lửa nhỏ này đủ để có thể phá hủy tất cả.
“Trình Ngôn, có phải anh nghĩ em dễ bị lừa lắm đúng không, hả?” Tô Giản nở một nụ cười tàn nhẫn: “Em vĩnh viễn sẽ không để anh ở cùng với người đã đảo lộn quỹ đạo cuộc đời của em đâu! Vĩnh viễn không thể nào!”
Tô Giản thả quyển sách trong tay xuống, từng trang sách chạm đến ngọn lửa.
“Đừng mà!”
Ngọn lửa bắt đầu giống như một chiếc miệng lớn đầy máu đang mở ra, dùng sức nuốt trọn cả quyển sách. Ánh lửa bập bùng thiêu đốt thần kinh của Trình Ngôn, anh cảm giác bản thân mình cũng ở trong biển lửa.
Anh dốc toàn lực chạy đến bên cạnh Trì Dư, chăm chú nhìn cô. Máu tươi trên cánh tay cô dính vào làm bẩn quần áo của Trình Ngôn.
Trình Ngôn ôm cô thật chặt, chặt đến mức Trì Dư có thể nghe thấy tiếng tim đập bối rối của anh, giọng nói nghẹn ngào run rẩy không ngừng lặp lại bên tai cô: “Em không sao hết… Em không sao hết… Em không sao hết…”
“A…”
Tiếng hét chói tai thê thảm truyền vào trong tai của Trình Ngôn. Trái tim anh sợ hãi nhìn vào trong ngực mình, thấy Trì Dư chân chân thật thật vẫn còn nằm trong ngực anh thì khẽ thở ra một hơi, rồi mới nâng mắt nhìn sang phía bên cạnh.
Tô Giản giương nanh múa vuốt, con mắt trừng lớn như sắp rơi ra khỏi hốc mắt. Trong miệng cô ra hét ra tiếng kêu thê thảm, giống như thể đang chịu cực hình vô cùng tàn nhẫn.
Từng tấc từng tấc trên cơ thể cô ta biến thành tro tàn như bị lửa đốt qua, bay xa từng chút theo cơn gió.
Trình Ngôn còn chưa kịp phản ứng thì Trì Dư cũng bắt đầu kêu rên thống khổ.
Tay của cô chăm chú ép vào bụng dưới, trong bụng giống như đang có thứ gì đó bị lửa đốt cháy hừng hực, đau đến mức không muốn sống.
Trình Ngôn muốn vươn tay đặt lên bụng dưới của Trì Dư nhưng lại cẩn thận lui về, luống cuống cầm lấy một bàn tay của Trì Dư dán lên mặt mình, nước mắt chạy ra từ hốc mắt xẹt qua chỗ máu trên mặt.
Anh thật sự không biết nên làm sao bây giờ…
Bàn tay của Trì Dư không còn sức co rút trên mặt Trình Ngôn, lại bị Trình Ngôn nắm lại.
Trình Ngôn cúi đầu nhẹ nhàng hôn Trì Dư, hơi thở nóng ướt phả ra từ mũi miệng.
Đây là lần thứ hai Trì Dư nhìn thấy Trình Ngôn khóc, mà cả hai lần đều bởi vì cô rời đi mà khóc.
“Trình Ngôn…”
Trì Dư cảm thấy cơ thể của mình trong một khoảnh khắc đã mất cảm giác, giống như là có một nguồn lực to lớn hút lấy.
“… Em yêu anh.”
Cơ thể Trì Dư dần dần trở nên trong suốt, biến mất trở thành một điểm sáng.
Trình Ngôn duy trì tư thế ôm Trì Dư không thay đổi, giống như thể bị cố định lại. Giọt nước mắt im lặng rơi lên quầng sáng, thế nhưng lại xuyên qua quầng sáng đang biến mất, rơi xuống đống tro bụi.
Cuối cùng người trong ngực cũng biến mất, bóng lưng bất lực run rẩy, hai tay ôm lấy hư không rũ xuống, đầu ngón tay chạm vào tro bụi của quyển sách bị đốt còn dư lại, khẽ run rẩy. Anh mở bàn tay ra nắm lấy một ít tro, nắm chặt thành quyền, thống khổ nện xuống mặt đất một đấm.
Chung quy thì tro tàn cũng không thể nào cháy lại.
Danh Sách Chương: