• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Thiên Quất nằm mơ, giấc mơ này quá chân thật và hoang đường.

Trong mơ, cô nhìn thấy mình mặc đồng phục thời cấp ba, ngồi trong lớp học nói chuyện phiếm với một nữ sinh không rõ mặt.

[Bộ đồng phục thể dục rộng thùng thình khoác lên người cô lại không hề có cảm giác đang bơi trong bộ quần áo. Vòng eo mảnh khảnh của thiếu nữ một tay có thể ôm trọn, bộ ngực hơi phồng lên tạo thành đường cong thân thể, phô bày nhuần nhuyễn nét dụ hoặc thu hút của thiếu nữ.]

Lời tự thuật xấu hổ trong mộng này làm mặt già của Lâm Thiên Quất đỏ lên, cô tự luyến đến mức đó sao? Tuy nói không sai tí nào nhưng tự thuật trong mộng của mình như thế này thì vẫn ngượng ngùng một cách kỳ quặc.

Lớn tuổi rồi, không chịu nổi mấy lời khen trắng trợn như thế, có thể uyển chuyển một chút được không chứ?

Có lẽ nghe thấy tiếng lòng của cô nên cảnh trong mộng thay đổi. Trong lớp học, cô gái đại diện cho thời thiếu niên của cô chuyển mắt nhìn về một hướng, hai mắt cong cong giống như nhìn thấy điều mình mong chờ, nụ cười tươi rói hiện trên môi.

Lâm Thiên Quất nhìn theo ánh mắt của cô ấy, thấy được một bóng dáng thiếu niên quen thuộc lại xa lạ.

Phó Việt Ninh, chồng của cô.

Nhưng là bản thiếu niên.

Lâm Thiên Quất kinh ngạc, nhưng rất nhanh, kinh ngạc lại biến thành một tiếng huýt sáo đầy ngả ngớn với thiếu niên mặc đồng phục kia.

Ông xã phiên bản non choẹt, tuyệt!

Lâm Thiên Quất xoay xung quanh Phó Việt Ninh trong mơ hai vòng, tấm tắc khen ngợi. Tuy rằng cô với Phó Việt Ninh quen biết nhau từ nhỏ, cũng được tính là thanh mai trúc mã nhưng không chơi với nhau.

Nguyên nhân chính là do thời cấp ba, Phó Việt Ninh đi theo con đường học bá, theo cách nói của mấy cô bạn ôm tiếc hận kiểu thanh xuân đau đớn chết không đền mạng thì anh ấy rũ mắt thì ôn nhuận như ngọc, nâng mắt lại cao ngạo lạnh lùng, đến cả từng sợi tóc cũng đều tản ra hương vị độc đáo thuộc về riêng anh.

Mà khi đó Lâm Thiên Quất không thích loại học bá này, cô mê mẩn đại ca học đường có thành tích học đếm ngược từ dưới lên, hành xử không giống người thường hơn, mỗi lần thấy tư thế vung gạch của người ta ở ngoài cổng trường là cô lại cảm thấy vô cùng kiêu ngạo, vô cùng ngông cuồng, vô cùng đẹp trai.

À, hình như cô nghe nói cậu ta mới ra tù gần đây.

Haiz, trẻ người non dạ, trẻ người non dạ mà.

Nói tóm lại, cách học của hai người khác nhau, trên cơ bản không có giao thoa gì hết, ngay cả về nhà cũng là một người ngồi giao thông công cộng, một người đạp xe đạp. Sau nữa, hai người ngoài ý muốn yêu đương kết hôn, nhưng đó cũng là chuyện sau khi tốt nghiệp cấp ba.

Cho nên, vì sao cô lại mơ thấy thời niên thiếu của hai người.

Chẳng lẽ gần đây xem nhiều phim vườn trường ngọt ngào, lại nhớ đến trước kia chồng mình cũng là cải trắng đẹp trai ở trường học, mà thời niên thiếu mình lại ngu ngốc quá, không biết tìm cơ hội gặm một miếng, nên mơ để giải tỏa?

Lâm Thiên Quất cảm thấy rất có khả năng, dù sao trước khi ngủ cô cũng đào lại mấy bộ đồng phục thời học sinh…Haiz, vợ chồng già rồi, trực tiếp chơi là được, sao cần nằm mơ nữa?

Tuy nói thế nhưng cô vẫn hứng thú bừng bừng theo dõi hai người trong mơ, nhìn ‘Lâm Thiên Quất’ bản thiếu nữ, Lâm Thiên Quất sờ sờ da thịt vẫn còn non mềm của mình, thở dài nghĩ: hoa tàn ít bướm, không còn mơn mởn như thời thanh xuân nữa…Nhưng nhìn Phó Việt Ninh phiên bản thiếu niên, cô lại chà xát tay, cười đểu, vươn móng vuốt…

Định véo cặp mông căng mẩy của thiếu niên.

Nhưng mà thật đáng tiếc, giấc mơ của cô chỉ có 3D nên cô chỉ có thể xem chứ không thể sờ.

Lâm Thiên Quất tiếc nuối đứng cạnh hai người, nhàm chán xem hai người phiên bản thiếu niên nói chuyện với nhau, lúc này, cô mới bắt đầu chú ý thấy hình như bầu không khí giữa hai người không đúng lắm.

Ừm… không chỉ có bầu không khí mà đến cả người cũng có gì đó sai sai.

Ánh mắt của Lâm Thiên Quất trong mơ nhìn Phó Việt Ninh giống như thiếu nữ đang đắm chìm trong tình yêu, sự vui mừng ngọt ngấy gần như sắp tràn ra ngoài, mà ánh mắt của Phó Việt Ninh lại giống như đang nhìn rác rưởi, khinh thường nhìn cô, muốn đá cô vào thùng rác bất cứ lúc nào nhưng cố tình cứ treo nụ cười giả dối trên mặt, dịu dàng nói chuyện với cô.

Nói thế nào nhỉ, chỉ từ ánh mắt hai người nhìn nhau đã máu chó rồi, tra nam tiện nữ máu chó.

Lâm Thiên Quất: “…?” Hình như gần đây cô đâu có đọc bộ truyện tra nam tiện nữ máu chó nào đâu, Phó Việt Ninh thì thôi đi, sao còn kéo theo cô nữa?

Lâm Thiên Quất có dự cảm bất ổn, có phải đây là ác mộng không??

Cô bèn thuận miệng lẩm bẩm: “Nằm mơ mà thôi, ngọt văn là được, thật sự không được thì điền văn cũng tạm chấp nhận…”

Vợ chồng già, nằm mơ cũng đừng bày vẽ, trực tiếp làm là được!

Chắc là trong mơ nên chỉ số thông minh của cô bị hạ thấp, cô vui đùa cầu nguyện diễn biến bình thường thôi thì nó càng ngược lại, mắt thấy cảnh trong mơ càng thiên hướng thiểu năng trí tuệ…

Trong mơ, Phó Việt Ninh xuất hiện không bao lâu thì phía sau anh lại xuất hiện một thiếu nữ váy trắng thấy là muốn yêu thương. Khi Phó Việt Ninh và Lâm Thiên Quất ở trong mơ mặc bộ đồng phục thể dục rộng như bao tải thì cô ta lại mặc váy trắng xuất hiện, trắng trợn cho khán giả biết mình là một tiểu bạch hoa gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

Tiểu bạch hoa rưng rưng, cầm tay Phó Việt Ninh, ngập ngừng: “A Ninh, cậu tha thứ cho tớ được không…”

‘Lâm Thiên Quất’ thấy thiếu nữ đột nhiên xuất hiện thì đôi mắt chan chứa tình yêu hơi thu liễm, khoanh tay trước ngực, ngữ khí kiêu căng nhìn cô ta: “Cô ta là ai, sao tớ chưa từng thấy?”

Nụ cười của Phó Việt Ninh không hề thay đổi, rút bàn tay bị tiểu bạch hoa nắm ra, tùy ý nói: “Bạn cùng lớp.”

Ánh sáng trong mắt tiểu bạch hoa tối dần, cố nở nụ cười: “Đúng vậy, tôi là bạn…bạn cùng lớp của cậu ấy.” Nụ cười kia nhìn kiểu gì cũng thấy gượng gạo.

‘Lâm Thiên Quất’ nhướng mày: “Bạn cùng lớp sao lại đến đây với cậu?” Khuôn mặt kiều diễm của cô mang theo sự sắc bén và nhạy cảm, nói thẳng: “Tớ thấy là kẻ ái mộ cậu mới đúng chứ nhỉ?”

Tiểu bạch hoa khẽ run, bị vấn đề sắc bén của cô ép lùi về sau một bước theo bản năng, muốn duỗi tay che lại biểu cảm hoảng loạn của mình. Cốc nước trên bàn bị va chạm đổ xuống, cốc nằm trên mặt sàn, nước đổ lênh láng, mà trên chiếc áo đồng phục của ‘Lâm Thiên Quất’ đứng đối diện cô ta lại nhiều thêm một vệt nước.

“Xin, xin lỗi, tôi không cố ý!” Tiểu bạch hoa kinh hoảng thất thố, vươn tay muốn lau giúp cô.

‘Lâm Thiên Quất’ lạnh mặt giữ tay cô ta lại, vỗ vỗ nước trên ngực mình, “Không cần, con người của tôi ấy mà, không thích người khác chạm vào đồ của mình.” Nói xong câu này, cô còn nhìn thoáng qua Phó Việt Ninh, cười như không cười.

Lâm Thiên Quất đứng nhìn sờ sờ cằm, tuy là tình tay ba máu chó nhưng mình ngầu ghê ta.

Tiểu bạch hoa bị nói, lã chã chực khóc, cắn môi ngập ngừng muốn nói lại thôi trông cực kỳ động lòng người. Phó Việt Ninh híp mắt nhìn hai người trước mặt giống như một tra nam không tim không phổi, cười tùy ý nói với ‘Lâm Thiên Quất’: “Chỉ là một bộ đồng phục mà thôi, ngày mai tôi cho cậu một bộ mới.”

‘Lâm Thiên Quất’ cười cười: “A Ninh, cậu nghiêm túc chứ, đồng phục chúng ta mặc không phải hàng rẻ mạt trên người người khác.” Cô liếc mắt cười ngọt ngào với tiểu bạch hoa: “Đồng phục của chúng tôi đều được làm từ nguyên liệu Italy, đặc biệt được cắt may làm riêng, mọi người đều biết vải vóc xa hoa thường kiêng kị nhất là dùng nước giặt.”

Lâm Thiên Quất: “...?”

Nước mắt của tiểu bạch hoa gần như sắp rơi xuống.

Phó Việt Ninh cười cười, nói: “Vậy thì đưa của tôi cho cậu mặc thôi.”

‘Lâm Thiên Quất’ cười khúc khích, bầu không khí căng thẳng như sắp đánh nhau vừa rồi biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là dạt dào hơi thở thanh xuân. Cô nắm lấy cổ áo của Phó Việt Ninh, kéo đến gần mặt mình, nói: “Vậy tớ chờ ngày mai mặc quần áo của cậu.”

Khoảng cách giữa hai người rất mờ ám, nhìn nhau cười cười.

Mà tiểu bạch hoa thì đứng giữa cái bóng của hai người, nhìn biểu cảm của cả hai, khẽ cắn môi hồng.

Lâm Thiên Quất đứng cạnh tiểu bạch hoa, biểu cảm tựa như người già xem điện thoại ở tàu điện ngầm.

Không nói đến đây là cốt truyện tình tay ba vườn trường máu chó lại Mary Sue gì, cái cảnh trong mơ này cần phải kiểm tra lại chút chứ.

Khi cô với Phó Việt Ninh đi học thì điều kiện trong nhà chưa tốt như bây giờ, học hành cũng dựa vào thành tích mới được tuyển vào Nhất Trung.

Cô không biết Nhất Trung có đồng phục Italy không thể giặt bằng nước hay không, nhưng quần áo đồng phục của cô và Phó Việt Ninh đều là ném vào máy giặt, dùng bột giặt hiệu Con Đại Bàng để giặt á.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang