• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phó Việt Ninh nhìn bản kế hoạch trên bàn, bên cạnh là điện thoại của anh. Điện thoại khẽ rung nhẹ, hấp dẫn cái nhìn của anh từ bản kế hoạch. Nhìn thấy có tin nhắn mới, bàn tay với khớp xương rõ ràng nhấn nhấn.

Lâm Thiên Quất cũng gửi một ảnh chế.

Là một con gấu trúc đang nghẹn ngào, bên cạnh viết… Thật hâm mộ anh có một người vợ thông minh xinh đẹp, khéo hiểu lòng người, dịu dàng đáng yêu, biết rõ anh thiếu đòn còn không bỏ rơi anh.

Biểu cảm của Phó Việt Ninh không thay đổi, nhưng khóe miệng vẫn khẽ cong cong.

Đối với thói hư tật xấu của bà xã nhà mình, Phó Việt Ninh đã biết từ thời đi học rồi. Trời sinh cô đã thích cảm giác mới mẻ, những thứ cô chưa từng thấy thì dù có phải dùng trăm phương nghìn kế cũng muốn liếc mắt nhìn một cái. Nếu đồ cô đạt được người khác cũng có thì cô sẽ hết hứng thú ngay. Sau khi kết hôn, loại thói xấu này thu liễm hơn rất nhiều, nhưng trong xương cốt vẫn rất mê chơi.

Người khác hàng ngày mua sắm hàng hiệu hay đi xem show thời trang thì cô lại ưa những buổi tiệc tùng, còn là loại tiệc không giới hạn nam nữ, thật sự mê chơi.

Xung quanh còn có một đám bạn bè cùng mê chơi giống cô… để anh đoán xem nào, có phải lại muốn tham gia hoạt động nào đó mà anh không thể biết không nhỉ?

Thư ký Vương đẩy cửa bước vào, vừa khéo nhìn thấy nụ cười chưa kịp tắt của anh, cơ bản có thể đoán ra sếp của mình lại làm việc riêng. Anh im lặng một lát mới mở miệng nói: “Phó tổng, bọn họ không hài lòng về giá cả, hơn nữa cũng không thỏa mãn được nhu cầu cung hàng của chúng ta.”

Phó Việt Ninh buông điện thoại xuống: “Ừ, bọn họ không hài lòng thì đổi nhà khác.”

Thư ký Vương đưa cho anh tài liệu trên tay, nói: “Trong nước có quá ít nhà xưởng sản xuất loại linh kiện này, bọn họ đều cố định lên giá, hai nhà trước đều không thể đồng ý, chỉ còn lại một nhà không chịu nhận đơn.”

“Đây cũng là một nhà máy lâu năm, ban đầu là đơn vị cung cấp hàng cho quốc gia, sau đó chủ nhà máy chuyển sang ngành sản xuất khác nên nhà máy này không hề nhận đơn hàng của khách mới, chỉ làm cho khách quen.”

Bởi vì chất lượng tốt nên dù giá cao thì việc làm ăn vẫn tốt.

Nói cách khác, bọn họ vốn không cầu phát triển thêm, càng không thiếu khách hàng.

Loại tình huống này cần tìm quan hệ, xem có thể bàn bạc được không. Thư ký Vương tỏ vẻ mình đã liên hệ với đối phương nhưng đối phương không hứng thú lắm; vì biểu thị sự tôn trọng, đơn hàng này chỉ sợ vẫn phải cần Phó Việt Ninh đích thân đi đàm phán.

Phó Việt Ninh mở tài liệu ra nhìn lướt qua, hỏi: “Nhà máy của bọn họ không phát triển, vậy hiện tại nghiệp vụ chủ yếu là gì?”

Thư ký Vương: “Cà phê, internet, quán bar.”

Thấy Phó Việt Ninh nhướng mày, đầu ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, thư ký Vương tận tâm tận lực giải thích: “Ban đầu muốn đổi sang kinh doanh ăn uống, hiện tại lớp trẻ tiếp nhận nên mở quán cà phê rồi internet linh tinh, nghe nói gần đây còn làm một công ty phá sản…”

Phó Việt Ninh lật tài liệu, từ cái nhìn đầu tiên đã thấy tin phỏng vấn người nắm quyền của đối phương, quả nhiên là chàng trai trẻ, liên tục nhận phỏng vấn và chụp ảnh, đầu nhuộm màu xanh lục.

Anh nhướng mày, cảm thấy dũng khí của tên này rất đáng khen ngợi, dù sao hiện tại không có mấy ai cảm thấy ‘đầu mọc cỏ’ là thú vị.

“Nếu ban đầu muốn chuyển sang kinh doanh dịch vụ ăn uống thì sao lại không làm?”

Thư ký Vương cười ngây ngô: “Bởi vì lúc bọn họ chuẩn bị chuyển loại hình kinh doanh thì công ty Phương Thảo cũng mở cửa.”

Phương Thảo, tên đầy đủ là Công ty trách nhiệm hữu hạn Tập đoàn Phương Thảo. Chủ tịch hiện tại chính là bố vợ của Phó Việt Ninh – đồng chí Lâm Kiến Cường, mà người giám sát chính là vợ anh – Lâm Thiên Quất.

Phó Việt Ninh trầm mặc.

Ban đầu, Lâm gia làm cung ứng nguyên liệu, sau đó chuyển hướng tự mở cửa hàng kinh doanh ăn uống luôn. Bởi vì hương vị ngon và giá cả bình dân nên nhanh chóng trở thành chuỗi cửa hàng ăn uống ở thời đó. Mà Phó gia, thuở đầu là hào môn, sau đó suy bại, sau mấy năm ăn khổ, ba Phó quyết chí tự cường, dùng mối quan hệ của thế hệ trước để bắt đầu phát triển địa ốc, cưỡi lên gió đông của thời đại đó, lên như diều gặp gió.

Lúc trước quan hệ giữa hai nhà rất tốt, hợp lực phát triển danh tiếng nhãn hiệu nhà mình nên giờ mới phát triển thành cục diện giúp đỡ lẫn nhau tới tận bây giờ. Nói cách khác, chủ nhân cũ của nhà máy này không thành công chuyển đổi loại hình kinh doanh sang ăn uống là có liên quan đến nhà bọn họ.

Đây cũng không phải tin tức tốt.

Thư ký Vương nói: “Nhưng mà đối phương đã đồng ý đặt ngày hẹn, chỉ là hai ngày nữa sẽ phải đi tỉnh ngoài công tác nên chỉ đêm nay rảnh thôi.”

Bằng lòng gặp mặt thì còn cơ hội. Phó Việt Ninh gật đầu, khép tư liệu, “Vậy đêm nay, thời gian cho bọn họ chọn.”

Thư ký Vương đáp: “Vâng.”

Hiện giờ là thời đại công nghệ, rất nhiều thứ đều phải cải tiến. Hiện tại công ty đang có ý mở rộng đồ điện gia dụng thông minh, kế hoạch phát triển nhãn hiệu đã tiến hành gần 1 năm rồi, nhưng linh kiện quan trọng nhất vẫn chưa xong nên kế hoạch chỉ đành hoãn lại vô thời hạn.

Nhìn dáng vẻ này, đêm này chỉ có thể như vợ mong muốn, tăng ca thôi.

Phó Việt Ninh cong môi, vừa cầm điện thoại lên, thư ký Vương lại nói: “Đúng rồi, bên Phó thị gọi tới báo, nói mùng 7 là đại thọ của Phó lão gia…”

Những lời này còn chưa nói xong, thư ký Vương đã thật cẩn thận nhìn sếp. Phó Việt Ninh vẫn bình thản như cũ, chỉ là động tác trên tay khẽ khựng lại.

“Đã biết.”

**

Nửa ngày mà chưa thấy Phó Việt Ninh trả lời, Lâm Thiên Quất đoán tám phần là anh đang bận. Cô cũng không nóng nảy, ngược lại còn chậm rãi uống hết sữa đậu nành, sau đó lau miệng, chào hỏi dì Chu một câu rồi cầm ô ra cửa.

Công việc của Lâm Thiên Quất là giám sát viên, làm giám sát viên ở trong công ty nhà mình; làm Phó phu nhân, cô cũng có một chức vị giám sát trên danh nghĩa ở Phó gia. Nhưng công việc chủ yếu của cô vẫn là giám sát tài vụ, quản lý công ty gì đó thì cô không làm được.

Bên giám sát sẽ có hai hội nghị trong một năm; giữa năm một lần và cuối năm một lần. Hiện tại là tháng 7, công việc của cô đã qua thời điểm bận rộn nhất, chỉ còn lại một ít công việc vụn vặt, bớt ít thời gian đến công ty là được.

Trời quá nắng, Lâm Thiên Quất cũng lười lái xe. Bôi kem chống nắng, đi giày đế bằng, cầm ô che nắng, chuẩn bị đi đến ga tàu điện ngầm.

Lâm gia và Phó gia, bất kể là lớp trưởng bối hay lớp vãn bối đều không có hứng thú với xe cộ. Tổng cộng hai nhà chỉ có 3 chiếc xe trên danh nghĩa, bố mẹ hai bên dùng 1 chiếc khi ra ngoài, 1 chiếc còn lại là Aston Martin ba Phó tặng sau khi hai người kết hôn và một chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ.

Chỉ là Phó Việt Ninh đều ngồi xe thương vụ của công ty để đi làm, tài xế không cần thuê thêm, mà công ty Lâm Thiên Quất làm việc cách nhà họ rất gần, lái xe còn chẳng nhanh bằng đi tàu điện ngầm. Cho nên, cơ bản chỉ khi nào tham dự trường hợp long trọng, cần mặc lễ phục thì bọn họ mới lấy chiếc xe kỷ niệm kết hôn này ra.

Chứ vào ngày bình thường, xe chỉ ở trong gara ngầm phủ bụi.

Ngày mùa hè, trời nắng nóng chói chang, cảm giác khi bị tia nắng chiếu thẳng vào người không thích tí nào, cũng may ga tàu điện ngầm cũng không xa nhà, đi nhanh vài phút là đến.

Điều hòa trong tàu điện ngầm mở khá mạnh, vừa bước vào đã mát cả người. Giờ này không phải giờ cao điểm đi làm nên không có nhiều người lắm, Lâm Thiên Quất thu ô, chậm rãi vào sâu bên trong, thuận tiện nói nhảm với hội chị em trong nhóm.

Vẫn là đề tài mãnh nam.

Lâm Thiên Quất bị bọn họ trái một câu, phải một câu mà ruột gan ngứa ngáy. Bọn họ còn nói chuyện giật gân, tỏ vẻ show như thế chỉ diễn mấy lần thôi, dù sao trong nước quản nghiêm, biết đâu ngày mai lại bị điều tra ra.

Lâm Thiên Quất cảm thấy bọn họ nói rất có lý, nên cô càng muốn xem hơn….

Váy Đen: [Nghe nói vì nhiệt tình của người xem tăng cao nên ông chủ quyết định đêm nay sẽ thêm chuyên mục biểu diễn mãnh nam Châu Á.]

Vịt Con Khổ Tình: [Ôi~ tớ không hứng thú với Chân Á lắm, về mãnh nam cơ bắp vẫn là Âu Mỹ hơn.]

Cô em ngực to nóng bỏng: [Đúng vậy, Châu Á mà cần cố ý đi xem ư? Tới công ty nhà tớ đi bộ một vòng là được.]

Váy đen: [Tớ nói chứ, đám người trẻ tuổi nhà cậu, đùi còn bé hơn cánh tay của tớ, cơ bắp còn không nhiều bằng thịt thừa trên bụng tớ. Tớ nhìn thấy bọn họ thì chỉ cảm thấy mình giống như người mẹ già, căn bản chẳng có tí hormone hưng phấn nào *xem thường*]

Cô em ngực to nóng bỏng: [Hiện tại các em gái đều thích kiểu này, mấy năm trước thì thích hệ âm nhu, hiện tại thích hệ đáng yêu, mà gần đây càng ưa chuộng hệ thanh tao yếu đuối. Đám bọn họ còn giống con gái hơn cả tớ, người rắn rỏi manly thì lại không nổi tiếng, cậu cho rằng tớ không đau lòng sao?]

Lâm Thiên Quất vào tàu điện ngầm, tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn tin nhắn trong nhóm chat, tay không nhịn được nhắn một câu chọc cô bạn.

Quả Quýt Nhỏ: [Thành thật.JPG]

Quả Quýt Nhỏ: [Thân là đời sau của gia tộc tư bản, cậu hẳn phải thay đổi mấy cái xu hướng kì lạ đó, định hướng lại cuộc đời chứ!]

Cô em ngực to nóng bỏng: [*xem thường*]

Cô em ngực to nóng bỏng: [Nếu tớ có năng lực thay đổi xu hướng thì chuyện đầu tiên tớ làm chính là cho nổ tung mấy account marketing chuyên đi nói hươu nói vượn!]

Cô em ngực to nóng bỏng tên thật là Viên Phỉ Phỉ, bố là truyền nhân nhà võ lâu đời, mẹ là ảnh hậu một thời, hai người cùng kết hợp mở một công ty giải trí, hiện độc chiếm nửa bầu trời giới giải trí. Hiện tại, Viên Phỉ Phỉ đảm nhiệm HR (human resources hoặc human resource: bộ phận nhân sự) trong công ty nhà mình, người nổi hay chìm trong giới thì có hơn nửa đều qua tay cô nàng.

Chồng cô cũng từng là ảnh đế có lượng fans hùng hậu, sau đó thị trường thay đổi nên lui về sau màn, hiện tại quản lý công ty với bố Viên Phỉ Phỉ. Chỉ là vì anh ở rể, hơn nữa sau khi anh ẩn lui thì tin tức không dễ xác thực nên hai người thường xuyên bị account marketing đăng bài nói bậy rằng chỉ là tình yêu chóng vánh.

Nhưng cô nàng từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng từ bố, thẩm mỹ hoàn toàn khác biệt với thị hiếu hiện tại nên mỗi khi account marketing đăng ảnh cô tắm hồ bơi với tiểu thịt tươi nào đấy, cô đều phỉ nhổ một phen.

Cô em ngực to nóng bỏng: [Mỗi ngày đều nói tớ hẹn hò với tiểu thịt tươi các loại, vui quên trời quên đất, ông xã thì ở nhà đau khổ, sắp bị đuổi ra khỏi hào môn, nhưng thực tế thì sao! Với thẩm mỹ quan hiện tại của tớ, dù tớ có muốn ngoại tình thì cũng không tìm thấy tường để mà trèo!!!]

Phía dưới còn kèm theo một nhãn dán đau đớn.

Váy đen: [Thành thật.JPG]

Vịt Con Khổ Tình: [Thành thật.JPG]

Lâm Thiên Quất phụt cười, cũng gửi một ảnh “Thành thật”.

Công ty cách nhà không xa, đi 3 trạm tàu điện ngầm, nói chuyện mấy câu trong nhóm thì đã đến nơi. Ra khỏi trạm tàu điện ngầm là thấy công ty. Lâm Thiên Quất cầm ô đi vào công ty, nhân viên lễ tân vội chạy đến giúp cô cất ô, cô cười chào hỏi một câu rồi vào thang máy.

Bởi vì hôm nay là cuối tuần nên trong công ty rất ít người, văn phòng giám sát cũng chỉ có hai trợ lý.

Lâm Thiên Quất chào hỏi bọn họ, tùy tiện hỏi xem có chuyện gì đặc biệt không. Sau khi giải quyết một vài vấn đề nhỏ của hai trợ lý thì cô với vào văn phòng riêng của mình.

Chờ làm việc xong đã đến giữa trưa.

Cơm trưa vợ chồng cô đều giải quyết ở công ty. Lâm Thiên Quất đang ngó xem trong hộp cơm có món gì ngon thì tin nhắn của Phó Việt Ninh khoan thai tới muộn.

Quả Chanh To: [Buổi tối tăng ca.]

Mở đầu là tin tức tốt, Lâm Thiên Quất cười tươi, nhưng cô chưa kịp vui mừng xong thì tin nhắn tiếp theo đập nát niềm vui sướng khi trốn chồng đi xem mãnh nam chỉ trong nháy mắt.

Quả Chanh To: [Mùng 7 sinh nhật ông, chúng ta cùng tham gia.]

Sau đó còn gửi kèm ảnh gấu trúc nghẹn ngào, tỏ vẻ anh cũng cực kỳ bi thương với điều này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK