Mục lục
Thanh Kiếm Của Quỷ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vô Ảnh mời Bạch Sư ngồi xuống ghế tiếp tục nói, gã không trụ nổi trên tay của Thanh Lâm nữa rồi. Lão cũng nhận ra sự mệt mỏi quá độ trên gương mặt của Vô Ảnh. Lão ra lệnh cho đám thuộc hạ mang trà bánh lên mời Vô Ảnh và Thanh Lâm dùng tạm (Thanh Lâm cương quyết không dùng đồ của thần chết mời, ai biết được bên trong ly nước kia bỏ cái gì vào đó chứ).

Khi cả ba người an tọa trên ghế, Vô Ảnh nói:

“Vì Ngọc tự cho rằng trái tim của Lôi Trí là của tiểu ma vương – đứa con thất lạc của Quỷ vương.”

Bạch Sư nghe đến hai từ “Quỷ vương” liền bị dọa đến phát sợ. Những kẻ máu mặt không ai không biết danh xưng “Quỷ vương” kia. Mặc dù nghe đâu hắn đã chết trong trận chiến giữa thần và quỷ cách đây cả ngàn năm, nhưng cái tiếng tăm lẫy lừng của hắn vẫn còn được lưu truyền từ đời này qua đời khác trong Âm giới.

Chỉ có điều, Bạch Sư hơi ngờ ngợ cái chuyện Quỷ vương có con. Cái chuyện đó không phải là chuyện không tưởng hay sao? Nếu Quỷ vương có tình nhân, không lẽ chuyện đó không đáng trở thành một xì – căng – đan chấn động nhất thiên hạ ư?

Bạch Sư gõ ngón trỏ xuống mặt bàn liên tục, mắt nhìn thẳng vào mắt của Vô Ảnh, miệng thì hỏi:

“Ngươi nói thật sao? Quỷ vương thật sự có một đứa con?”

Vô Ảnh cười cười trả lời:

“Bạch Sư có khả năng đọc được đối phương có đang nói dối hay không. Nếu ta nói dối, huynh ắt hẳn đã biết rồi.”

Bạch Sự cười gật đầu. Quả nhiên, lão có thể đọc được sự dối trá của người đối diện. Lão không tỏ thái độ bởi vì lão biết được những gì Vô Ảnh đã nói tất cả đều là thật. Lão trông chờ chuyện hơn thế nữa. Lão kỳ vọng Hữu Lực này sẽ nói cho lão biết thêm chi tiết hơn việc của Huyết Yêu chăng?

Vô Ảnh cuối cùng cũng nói những lời khiến Bạch Sư mong chờ:

“Đứa con của Quỷ vương đang nằm trong tay chúng ta. Ăn trái tim của Lôi Trí không làm lão ta mạnh hơn.”

Bạch Sư thôi đùa giỡn với ngón trỏ của mình. Lão khẽ liếc sang Thanh Lâm, lão thấy cậu dường như đang vật lộn với chính mình trong việc có nên uống ly nước trước mặt hay không. Thanh Lâm ắt hẳn đã nhịn khát rất lâu nên mới có khuôn mặt đáng thương như thế, vừa muốn cầm cái ly lại vừa không muốn. Lão nhỏ nhẹ với Thanh Lâm:

“Con trai cứ việc uống đi. Lão đây không hạ độc trong nước uống đâu.”

Bạch Sư bật cười thích thú. Lão quay sang nói với Vô Ảnh:

“Ngươi tin tưởng ta đến mức nói một chuyện quan trọng như vậy. Ngươi không sợ ta sẽ nói cho Ngọc Tự biết ư?”

“Không lẽ Bạch Sư thật sự muốn Ngọc Tự trở thành bá chủ của Âm Giới. Điều đó có lợi gì cho ông chứ? Chúng ta lập liên minh cho đến khi giết được Ngọc Tự. Sau đó mạnh ai nấy sống, chuyện của huynh ta sẽ không cạn dự.”

“Ta cần có điều kiện, Hữu Lực. Cái tên Ngọc tự kia đang nắm trong tay một trong bảo bối của chúng ta. Đó là thái tử, người sau này sẽ trở thành thủ lĩnh thần chết. Thằng cháu ta bị bắt và lão ấy buộc ta phải làm việc cho lão. Tìm và đem nó lại đây cho ta, ta sẽ ngừng đêm săn lại. Ba ngày, Hữu Lực.”

Thanh Lâm phun hết nước mà mình vừa mới uống lén lút. Cậu quay đầu trưng ra bộ mặt “không thể tin rằng ông bắt tụi này làm chuyện đó”. Cậu lên tiếng:

“Ba ngày? Tụi này không hề biết mặt của thằng nhóc ấy sao mà tìm ra?”

Bạch Sư nhìn chằm chằm Thanh Lâm và trả lời:

“Ta có bức họa của nó, nơi nó bị giam giữ thần chết không thể tới được. Tất cả đều ghi bên trong giấy da này, Lục Trung đã đưa bản đồ này cho ta.”

Bạch Sư chỉ vào Thanh Lâm:

“Ta sẽ giữ lại thằng bé làm con tin. Liên mình này thành công ta sẽ giao trả thằng bé. Tạm thời ta sẽ dừng đêm săn như yêu cầu của huynh trong ba ngày.”

Ý của lão đã quá rõ ràng: Lão muốn Hữu Lực cứu được cháu trai của lão và lão giữ chân Thanh Lâm lại để chơi bời, đổi lại lão sẽ dừng đêm săn và không hợp sức với Ngọc Tự trong ba ngày.

Vô Ảnh lập tức từ chối:

“Không được. Huynh giữ một người của ta đã quá đủ rồi. Thằng nhóc này phải đi cùng với ta.”

Thanh Lâm gật đầu lia lịa:

“Đúng rồi, bên ông đang giữ Tuấn Tú, người này rất quan trọng đối với chúng tôi.”

“Cái thằng nhóc Tuấn Tú đó đã bị Lục Trung đưa đi rồi.”

Thanh Lâm hét lên:

“CÁI GÌ?”, cậu chóng nạnh nói tiếp, “Mấy người bắt người kiểu gì để cho một tên nguy hiểm như vậy bắt anh ấy đi?”

Bạch Sư nói ngắn gọn:

“Lục Trung cần tính mạng của hắn thì ta biết làm sao được?”

Vô Ảnh và Thanh Lâm nhận ra mình đến đây đúng là không công. Người mà họ muốn tìm không có ở đây và Vô Ảnh phải tự quyết định lập liên minh với đám thần chết không mấy đáng tin này vì điều gì cơ chứ?

Vô Ảnh nhận ra phải thoát khỏi nơi này một cách yên bình không cách nào khác bằng việc thực hiện liên minh tào lao kia. Bây giờ gã còn phải tìm cách cứu một thằng nhóc ắt ơ nào đó mà gã không biết mặt. Rồi còn phải để Thanh Lâm làm con tin tại nơi này. Chuyện càng lúc càng mất kiểm soát.

Trong khi Vô Ảnh một lần nữa rơi vào bế tắc thì Lan Anh lại xuất hiện như ma trước mặt ba người kia. Ả nói một cách đanh thép:

“Vậy ta sẽ làm con tin ở đây được chứ, Bạch Sư? Tính mạng của ta có tầm vóc hơn thằng nhóc người phàm ấy.”

Bạch Sư không thèm đồng ý:

“Ta không nghĩ thằng bé này là người tầm thường. Móng vuốt của nó giết được người của ta, nữ hoàng bóng đêm. Ta không có mù.”

Lan Anh cười khẩy:

“Nó bị Âm Cẩu cắn lúc tới đây. Mười hai canh giờ sao độc tố tự động biến mất lại trở thành con người bình thường. Ngươi cần gì ở một đứa không có tích sự.”, nữ hoàng bóng đêm lượn lờ trước mặt Bạch Sư, cô ả nói giọng lả lướt, “Ta thì lại khác. Ta mạnh và quan trọng. Huyết Yêu vì sao có được đứa con của Quỷ hả Bạch Sư? Bởi vì ta biết chổ ở của nó, ta là cánh tay đắt lực của Quỷ vương – Hoàng Anh.”

Bạch Sư đúng là bị làm cho giật mình. Hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, từ việc một Hữu Lực bằng xương bằng thịt xuất hiện cho đến một cánh tay đắt lực lừng danh là Hoàng Anh cũng đang đứng trước mặt lão. Không một ai biết thân thế thực sự của nữ hoàng bóng đêm. Không ai có thể ngờ được thân thế của ả bí hiểm như vậy.

Xem ả đúng như lời ả nói, ả có tầm quan trọng hơn thằng bé kia thật. Nếu giữ ả lại, chắc Huyết Yêu phải dè chừng và không phản bội cái liên minh kia. Bạch sư cuối cùng cũng đồng ý:

“Được. Ba ngày sau chúng ta gặp nhau tại đây.”

Vô Ảnh nghi ngờ nhìn sang Lan Anh. Cô nàng này có ý đồ gì đây. Sao lại muốn làm con tin nơi này như vậy, còn để lộ thân phận cho Bạch Sư biết. Hay ả đang có âm mưu gì đó.

Lan Anh nói với Bạch Sư:

“Ta có việc cần nhấn nhủ với đồng bọn, ông không phật ý chứa?”

Bạch Sư lắc đầu sau đó biến mất đi đâu đó. Lan Anh phủ một lớp băng mỏng xung quanh ba người. Ả nói với Vô Ảnh:

“Hai người không cần lo cho ta. Ta tự biến phải làm gì. Tại nơi này có một người mà ta phải tìm ra. Một công hai chuyện. Trước hết cứ về giúp tiểu chủ nhân của ta trước. Chuyện tìm cái tên nhóc tì nào đó cứ để sau cũng được.”

Vô Ảnh cự tuyệt thẳng thừng:

“Đừng có như vậy chứ bé yêu. Anh đâu phải loại người vì tính mạng mình mà hy sinh tính mạng một cô nương đâu. Anh nhất định tìm ra tên nhóc tì này. Nếu Bạch Sư gây khó dễ cho em. Anh sẽ lấy đầu thằng nhóc ấy dọa chết lão khỉ kia.”

Lan Anh mỉm cười một cái. Lần đầu hai người nhìn nhau bằng ánh mắt không hề chứa một tia thù hận nào. Vô Ảnh vén tóc mai đang rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của Lan Anh. Trong giây phút ấy, dường như cả hai cũng quên đi mối thù nho nhỏ giữa họ. Đột nhiên Lan Anh rất muốn ôm chầm lấy Vô Ảnh. Không biết có phải lý do duy nhất mà ả đột nhiên có ý nghĩa điên rồ ấy liên quan đến Hiếu Minh hay không. Nếu không phải, ả thật sự tin rằng mình bị điên mới muốn gần gủi với Vô Ảnh.

Thanh Lâm nhất định phải giữ im lặng đến phút cuối mới được. Cậu đừng hòng có biểu cảm gì trước tình cảnh chia tay lâm ly bi đát của hai ngươi này. Tốt nhất nên để hai người tự nhận ra không khí của cả hai đã thay đổi. Cả hai từ từ đã không coi đối phương là kẻ địch nữa. Thanh Lâm thừa biết cái ánh mắt dịu dàng kia khi hai người nhìn nhau là gì.

Bạch Sư xuất hiện trở lại, lão đằng hắng rõ to. Nhờ vậy mà Thanh Lâm như trút được gánh nặng, cậu sẽ không cần phải đứng nhìn hai người kia nhìn nhau âu yếm nữa.

Lan Anh lặng lẽ đứng cách xa Vô Ảnh một chút. Ả sợ bản thân không kiếm chế được cảm xúc mãnh liệt đang dâng trào tận đáy lòng, cái cảm giác kì quặc quặng thặt lòng dạ của ả.

Bạch Sư đưa cho Thanh Lâm và Vô Ảnh một vật nhỏ màu trắng, nhìn nó như một viên đá bằng cẩm thạch:

“Thứ này sẽ giúp hai người ra khỏi nơi này an toàn.”

Vô Ảnh nói giọng cảnh cáo:

“Đừng để ta biết huynh dám đụng vào một sợi tóc của nàng ấy. Nếu không khi ta tìm được tiểu tử kia, ta sẽ không tha cho nó đâu.”

“Nàng ấy cơ đấy.”, Thanh Lâm thì thầm trong bụng. Cậu liếc sang thấy đôi má của Lan Anh đỏ ửng lên, đích thị là ả đang xấu hổ.

Thanh Lâm và Vô Ảnh cùng nhau rời đi. Chờ cho đến khi ra khỏi tòa tháp của thần chết, Thanh Lâm vờ hỏi Vô Ảnh:

“Anh thật sự lo cho an nguy của chị ấy hả? Anh đã bỏ cái hiềm khích của hai người rồi hả? Mới trước đó còn đánh nhau hăng lắm mà.”

Vô Ảnh bỏ đi một mạch không thèm trả lời Thanh Lâm. Còn cậu ấy thì đuổi theo hỏi cho bằng được. Vì không muốn phiền toái, Vô Ảnh đành thú thực:

“Bản tính của Lan Anh không xấu. Cô ấy còn rất trung thành với Trúc Chi, lại còn từng cứu mạng anh và chú mày còn gì. Anh mày đâu phải loại người không phân biệt tốt xấu.”

Trúc Chi mất rất nhiều thời gian mới điều khiển viên minh ngọc khiến nó kích thích quá trình tự chữa lành của Nhất Uy. Mạch tượng của Nhất Uy đã được nối liền với nhau, vết thương bên trong nội tạng cũng dần dần được cải thiện ít nhiều.

Thần kiếm thở phào nhẹ nhõm. Thần đã có thể nhắm mắt ngủ một giấc dài. Việc ở bên ngoài thanh kiếm quá lâu đã khiến thần khí của anh thương tổn không ít. Giờ đây Nhất Uy đã được cứu mạng, lại còn ở bên cạnh Trúc Chi, anh đã an tâm phần nào.

Trúc Chi không nghĩ được lý do nào khác ngoài bài hát kia. Lục Trung đã không hề đưa Ngọc Tự đến đây. Điều đó có nghĩa hắn vẫn chưa nói với chủ nhân của mình về việc Trúc Chi đã tỉnh lại. Rất có thể hắn muốn kéo dài sự sống cho cô. Lại thêm một uẩn khuất mới mà cô cần lý giải. Cô có nên lợi dụng điều này để kéo dài sự sống thêm một chút không?

Lục Trung trở lại phòng cô. Mặt mày của hắn tái mét, hắn cơ hồ đang rất tức giận. Hắn không ngờ cô lừa hắn. Hắn đã chạy thẳng đến nhà cô và hỏi người mẹ kia về bài hát nọ. Bà ta chẳng hay biết gì cả, bà ta chẳng biết gì về nài hát kia. Hắn toang báo với Ngọc Tự về việc cô đã tỉnh, nhưng hắn muốn cô giải thích điều cô đã lừa hắn nhiều hơn.

Trúc Chi thấy hắn đang phun phì phì nước miếng, cô cho rằng hắn bị đứt luôn dây thanh quản và không nói được. Nên cô mới mở miệng nói trước:

“Sao thế? Chuyện gì khiến anh trông tức giận vậy?”

Lục Trung rút thanh kiếm ra kề lên cổ của cô. Hắn tức giận phát tiết:

“Cô lừa ta. Người mẹ của cô không biết gì về bài hát này.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
MN
Muội Nương03 Tháng sáu, 2023 18:22
chưa đâu mà
MN
Muội Nương03 Tháng sáu, 2023 18:22
ra chương mới rồi em,, nhớ đừng drop truyện c nhennn,,, gần end rồi,,
VK
Văn Khang02 Tháng sáu, 2023 15:13
nữa thángg rồii chị nguyên ơiii
AL
Akä Lê02 Tháng sáu, 2023 13:05
Cuối năm quay lại đọc chắc truyện còn chưa end
TAC
Thanh An Cao30 Tháng năm, 2023 20:37
Muội Nguyên đi lấy chồng rồi sao lâu quá
XDL
Xuân Duy Lê Vũ19 Tháng năm, 2023 13:52
ra lâu quá nha
TAC
Thanh An Cao08 Tháng ba, 2023 12:48
Chúc nàng mùng 8/ tháng 3 vui vẻ và nữ tính
MTM
Mai Thành Minh05 Tháng ba, 2023 01:44
lâu quá cj ơi
TAC
Thanh An Cao01 Tháng ba, 2023 12:58
Cố lên em. Đang hay
ĐHĐ
Độc Hành Đơn Phương23 Tháng hai, 2023 14:59
Ráng ra đoạn kết thúc đi Nguyên em
N
Ngocphuong23 Tháng hai, 2023 14:48
Ra cháp đi tác giả ơi
ĐHĐ
Độc Hành Đơn Phương25 Tháng một, 2023 08:45
Hết Tết rồi ra truyện Nguyên ơi
ĐHĐ
Độc Hành Đơn Phương25 Tháng một, 2023 04:30
Hết Tết rồi ra truyện Nguyên ơi
TN
Thành Ngô11 Tháng một, 2023 08:18
chưa ra phần mới luôn hả
ĐHĐ
Độc Hành Đơn Phương18 Tháng mười hai, 2022 16:08
Cố ra nhanh 2-3 ngày/ tập đi em ơi. Đợi lâu mất dây hứng
MN
Muội Nương06 Tháng mười hai, 2022 13:55
Ra rồi bồ ơi...
VK
Văn Khang05 Tháng mười hai, 2022 15:06
truyện ra lâuu quãiii
ĐHĐ
Độc Hành Đơn Phương25 Tháng mười một, 2022 12:48
Thảo Nguyên cô nương ra truyện đi chớ?
TT7
Thanh Thủy 7A Trần25 Tháng mười một, 2022 12:35
Hình như chị có thêm ý tưởng để viết tiếp chuyện.Chắc chx end đc đâu
ĐHĐ
Độc Hành Đơn Phương20 Tháng mười một, 2022 14:23
Xem hết 1 bộ anime. inuyasha 1 bộ yashahime, 1 bộ dragon quest (mỗi tuần/ tập ) thanh kiếm của Thảo Nguyên vẫn chưa kết thúc.
ĐHĐ
Độc Hành Đơn Phương07 Tháng mười một, 2022 08:37
Thây ma trỗi dậy phải có sự tham chiến của phía quân đội và cảnh sát. Giống viễn cảnh \"Ngày Tận Thế\" hay Cơ Đốc Giáo thường gọi Ngày Phán Xét.
VT
Vũ Thuận29 Tháng mười, 2022 08:03
idol cua tui huhuhuhu
VT
Vũ Thuận29 Tháng mười, 2022 08:03
idol cua tui huhuhuhu
VT
Vũ Thuận29 Tháng mười, 2022 08:03
idol cua tui huhuhuhu
VT
Vũ Thuận29 Tháng mười, 2022 08:03
wt heo sao Truc Chi lai bi non ra the nay vay choi
BÌNH LUẬN FACEBOOK