14Ra khỏi nghĩa trang, anh đã lập tức không thể đứng vững nữa rồi, Nhu Nhu.
Cô gái kia phàn nàn rằng anh đã nắm tay cô ấy quá chặt, làm cho tay cô ấy đỏ lên.
Cô ấy tháo nhẫn trả lại rồi lịch sự an ủi.
“Sao anh phải làm như vậy?”
“Anh cũng nên buông xuống đi”
Anh cười: “Buông rồi, tôi đã sớm buông rồi.”15Vừa mở cửa, Trà Sữa đã nhào đến.
Dường như nó cảm nhận được anh đang rất buồn nên vẫn luôn ở bên cạnh.
Trong lúc ngơ ngẩn, dường như anh đã nhìn thấy bóng dáng em.
Em ngồi dựa vào sofa, ôm Trà Sữa trong lòng, nghiêng đầu nhìn anh.
“Quan Kỳ, tối nay chúng ta đi xem phim nhé?”
“Muốn xem phim gì?”
“Muốn xem phim kinh dị.”
“Hả?”
“Vậy mới có cớ để nhào vào lòng anh.”
“Trò cũ rích.”
“Có điều, em không cần lí do cũng có thể nhào vào lòng anh mà.”16Trong những ngày chỉ biết ngơ ngơ ngẩn ngẩn, đâu đâu cũng là hình bóng em.
Nhu Nhu, em đi rồi sao?
Anh muốn gặp em một lần cuối cùng.
Xin lỗi Nhu Nhu.
Nếu không, anh thật sự sẽ không thể kiên trì đến cùng.
Anh nói nên có một lời từ biệt chính thức.
Quả nhiên là em vẫn chưa rời đi.
Nhu Nhu, sao em lại không nghe lời như vậy?
Anh đã nói những lời khó nghe.Đôi mắt em nhoè đi vì nước mắt, nhưng vẫn mỉm cười và nói ‘thật tốt’.
Anh xin lỗi, Nhu Nhu.Đây là lần cuối cùng mà anh làm em khóc.17Khoảng thời gian rất lâu sau, anh đã không đến đó nữa.
Mãi cho tới khi mùa đông đến, tuyết đột nhiên rơi.
Anh mới dám đến..
Bây giờ em đã rời đi thật rồi, xung quanh yên tĩnh một cách đáng sợ.
Anh cứ nhìn mãi, bất giác mắt đã đỏ hoe.
Anh đã ngồi một mình rất lâu.
Nơi này cuối cùng cũng không còn hình bóng của em nữa.
Còn lại một mình anh lẻ loi.
Cuối cùng anh cũng có thể quang minh chính đại nhìn xung quanh.
Mọi khi đến thăm, anh đều không dám nhìn quanh một cách trắng trợn.
Sợ sẽ không thể kiềm được mà nhìn em.
Chỉ có thể len lén nhìn em khi em đã quay mặt đi.
Chứ ai mà muốn nhìn vào cái bia mộ lạnh như băng kia chứ.18Sắp đến Tết rồi, Nhu Nhu.
Là cái Tết đầu tiên không có em.
Anh muốn trang trí nhà chúng ta thật đẹp.
Nhưng Trà Sữa cũng đột ngột đi rồi.
Lần đầu tiên sau nhiều năm, khi anh mở cửa nó không còn chào đón anh nữa.
Cách đây một thời gian, anh đã thay một cái khung leo trèo cho mèo mới, cái cũ anh vẫn chưa kịp xử lý.
Thức ăn cho mèo trong bát vẫn còn chưa ăn hết.
Thằng nhỏ cứ vậy mà bỏ đi.
Rõ ràng là lúc trước nó vẫn còn làm nũng trong lòng anh, anh còn vuốt v e bụng nó.
Anh nói với nó, ‘Bố chỉ còn con thôi.’Con sẽ không rời đi đâu, đúng không?
Rõ ràng là nó đã trả lời rồi.
Nó cũng đi theo em rồi, phải không?
Một chút cũng không muốn ở lại với anh, đồ không có lương tâm.
Cũng tốt thôi.
Danh Sách Chương: