Edit: HàBeta: HyNghe nói Tần Vũ đã tự mình chủ động mời một tiểu bối lên phía trên ngồi cùng, cái đầu dưa* nhỏ của thư ký Triệu Băng Ngưng không kịp phản ứng, ngơ ngác đứng tại chỗ.*đầu dưa: Từ lóng chỉ cái đầu, cái não.
Lưu Vũ Cuồng đứng bên cạnh nghe Tần Vũ nói vậy, vẻ mặt cậu ta hơi lúng túng cười trừ.
Chỉ là một giây sau, sau khi Lưu Vũ Cuồng suy xét rõ ràng lợi và hại trong lòng, cậu ta lập tức hóa thân thành người hầu nhỏ của Tần Vũ.
Cậu ta hùa theo: "
Haha, Khuynh Thành, nếu Tần tổng đã bảo em lên trên ngồi thì em mau đi đi. Hiếm khi Tần tổng quan tâm đến em, em không cần để ý bọn anh đâu, đi đi."
Nghe Lưu Vũ Cuồng ở bên cạnh nói chuyện giúp mình, Tần Vũ lại vỗ bả vai cậu ta lần nữa.
Chàng trai trẻ, cậu rất biết điều đấy!
Trong cốt truyện ban đầu, cả nhà Lưu Vũ Cuồng bị Lâm Phong chỉnh khổ không thể tả, cuối cùng nhà tan cửa nát.
Nếu Lưu Vũ Cuồng luôn biết ăn nói thế này, Tần Vũ thầm nghĩ: Nói không chừng sau này cậu ta có thể giúp đỡ Lưu lão, ngăn chặn bi kịch xảy ra lần nữa.
Tuy nhiên điều kiện tiên quyết của mọi thứ là phải xem nhà họ Lưu ở Đông Lăng có giác ngộ hay không!
Mà Lâm Phong đứng ở phía xa lại hơi giật mình nhìn Tần Vũ đứng bên cạnh Cố Khuynh Thành.
Tần Vũ dùng thân phận trưởng bối để mời Cố Khuynh Thành lên trên ngồi khiến cho Lâm Phong nhất thời không biết phải làm sao.
Tần Vũ này không gây chuyện với mình, cũng không trên cùng thuyền với mình, hoàn toàn gạt mình sang một bên. Đơn giản mà nói đây đều là chuyện của người ta, bản thân mình hoàn toàn không có lý do để lên tiếng phản đối.Điều này khiến Lâm Phong vừa bực bội vừa uất ức, hắn chỉ có thể thầm cầu nguyện trong lòng cho Cố Khuynh Thành từ chối Tần Vũ.Đáng tiếc là không như hắn mong muốn. Sau khi đầu óc hết ngơ ngẩn thì gương mặt xinh đẹp của Cố Khuynh Thành phủ đầy sự phấn khởi: "
Tần.. Tần tổng, thật sự có thể sao?"
Bàn tay nhỏ loay hoay bất an càng chứng minh rõ tâm trạng kích động của cô gái nhỏ.
Mấy ngày trước, cậu bạn Lâm Phong kia vì mình nên đánh con trai của đối phương.
Vậy mà bây giờ Tần Vũ không những không trách tội cô ấy, trái lại còn giúp cô ấy thoát khỏi tình huống khó xử hiện tại, điều này khiến cho Cố Khuynh Thành cũng rất xấu hổ.
Cô ấy không ngờ đối phương lại là người rộng lượng như thế, cái nhìn về Tần Vũ trong lòng Cố Khuynh Thành lập tức không tự chủ được tăng thêm mấy phần.
Nhìn điệu bộ xấu hổ của Cố Khuynh Thành, Tần Vũ ngẩng đầu, cười sang sảng một tiếng: "
Con bé này, cháu không cần khách sáo với chú! Vừa hay lâu rồi chú chưa đến nhà họ Cố uống trà, đến lúc đó hẹn ngày tụ họp một chút."
Tần Vũ nói xong, anh làm như vô tình liếc qua gương mặt tối sầm của Lâm Phong đang đứng cách đó không xa.
Anh mừng thầm trong lòng. Hừ, tôi thích nhìn bộ dạng khó chịu lại không có lý do ra tay của cậu đấy!
Tần Vũ cũng đã nói đến mức này, cộng thêm sự kính nể của mình đối với đầu óc kinh doanh của đối phương, hiện tại sao cô ấy có thể bỏ lỡ cơ hội được ngồi gần, học hỏi thêm kinh nghiệm kinh doanh từ anh chứ.
Cố Khuynh Thành gật đầu liên tục, vui vẻ cười nói: "
Vậy.. Khuynh Thành cung kính không bằng tuân mệnh, hì hì."
Sau đó, Cố Khuynh Thành quay đầu vẫy tay với Lâm Phong ở cách đó không xa, ý bảo cô ấy đi lên trên ngồi với Tần tổng.
Trong lòng Lâm Phong tràn đầy thất vọng. Hắn gật đầu, tỏ vẻ không sao nhưng chỉ cần nhìn khuôn mặt âm trầm như nước kia của hắn, ai cũng có thể nhìn ra hắn đang vô cùng khó chịu.
Tần Vũ thấy buồn cười, rất muốn đi tới nói một câu: Không phục hả? Vậy nhịn đi!"
Tần.. Tần tổng, đi thôi!"
Nhìn biểu cảm của Cố Khuynh Thành giống như fangirl gặp thần tượng,Tần Vũ cố ý thấp giọng nói: "
Còn khách sáo cái gì? Gọi chú đi." Tần Vũ cố ý hạ giọng, giọng của anh khàn khàn lại đầy từ tính, vô cùng MAN. Vành tai Cố Khuynh Thành đỏ ửng, lí nhí đáp: "
Vâng, chú.. Chú Tần!""
Ting, phá hỏng vận đào hoa của nhân vật chính thành công!""
Giá trị vận may của nhân vật chính -100, vận may của kí chủ +100."
Tần Vũ lắng nghe âm thanh máy móc vang vọng trong đầu. Bản thân anh chỉ tùy tiện thay đổi cốt truyện một chút thôi mà đã có thể cướp đoạt một trăm điểm vận may của Lâm Phong rồi.
Hiện tại anh chỉ cần điên cuồng phá hỏng cốt truyện gốc, quấy rối mọi chuyện của Lâm Phong, dù là chính diện hay trắc diện cũng có thể làm ảnh hướng đến cốt truyện.
Vậy thì có vẻ giá trị vận may hơn hai ngàn của Lâm Phong cũng không có gì ghê gớm cho lắm.
Sau khi hoàn toàn tìm hiểu được quy tắc của giá trị vận may, bây giờ trong mắt Tần Vũ, Lâm Phong chỉ là một vườn rau hẹ số lượng lớn mà thôi.
Tần Vũ nghĩ đến đây, không khỏi cong tay chống nạnh, vẻ mặt đứng đắn nói với Cố Khuynh Thành bên cạnh: "Đi thôi Khuynh Thành, ở đây nhiều người, hai chúng ta lên kia nói chuyện."
Cố Khuynh Thành nhìn tư thế của Tần Vũ, đương nhiên hiểu rõ anh có ý gì. Trong một ít hoạt động, người trong giới thượng lưu đều dẫn bạn gái theo.
Cô gái đi chung không nhất thiết phải là bạn gái, chẳng qua là mối quan hệ giữa hai người khá tốt mà thôi.
Nhưng từ nhỏ đến lớn, Cố Khuynh Thành tham dự buổi tụ hội của giới thượng lưu đều là đi cùng ba và ông nội, cũng chỉ từng khoác tay với duy nhất hai người họ.
Chú Tần cũng xem như là trưởng bối. Sau khi tự an ủi trong lòng, Cố Khuynh Thành cũng không nhút nhát nữa.
Cố Khuynh Thành hơi đi lên, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, trắng nõn nở nụ cười nhạt. Cô ấy duỗi cánh tay nhỏ nhắn ra, nhẹ nhàng khoác lên tay Tần Vũ."
Ting, cướp đoạt giá trị vận may của nhân vật chính thành công." "
Giá trị vận may của Lâm Phong - 200, vận may của kí chủ + 200!"
Trong đầu vang lên âm thanh quen thuộc khiến Tần Vũ thoáng nhìn về phía Lâm Phong ở xa xa.
Rau hẹ rất có tự giác của rau hẹ.
Người tới hội đấu giá càng lúc càng đông, Tần Vũ vẫy tay, ra hiệu cho quản lý đại sảnh dẫn đường.
Bên trái Tần Vũ là Triệu Băng Ngưng, còn bên phải là Cố Khuynh Thành khoác cánh tay anh, sau lưng còn có vệ sĩ đi theo.Đoàn người lập tức trở thành đối tượng được mọi người chú ý trong hội đấu giá.
Không ít con nhà giàu và ông chủ đều ném ánh mắt hâm mộ tới.
Tổ hợp này thật sự quá có khí thế!
Dọc đường đi, gương mặt Cố Khuynh Thành luôn ửng đỏ, cô ấy chủ động tìm đề tài nói chuyện: "
Tần.. Chú Tần, hôm nay là vì cháu nên Tần Khiếu Thiên mới bị thương, thật sự xin lỗi chú." Miệng nói xin lỗi nhưng lúc nhắc đến tên của Tần Khiếu Thiên, rõ ràng trong mắt Cố Khuynh Thành hiện lên một chút phản cảm. Trong suy nghĩ của Cố Khuynh Thành, Tần Vũ và Tần Khiếu Thiên thực sự là điển hình của hổ phụ sinh khuyển tử (*).(*) : Cha hổ sinh chó con, ý muốn nói cha tài giỏi mà con kém cỏi.
Vì vậy có một vài lời, Cố Khuynh Thành cảm thấy vẫn nên nói trước mặt thì tốt hơn. Nếu không thì sau này hiểu lầm càng thêm sâu, cho dù là đối với mình hay gia tộc sau lưng đều không có lợi gì.
Nghe Cố Khuynh Thành chủ động nhắc tới việc này, Tần Vũ không thèm để ý nói: "
Chuyện này không trách cháu, là do thằng con trai không có tiền đồ của chú tự chuốc lấy. Sau này thằng oắt con kia sẽ không làm phiền cháu nữa, nếu nó dám làm phiền cháu, chú lập tức đánh gãy chân nó!"
Tần Khiếu Thiên là Tần Khiếu Thiên, Tần Vũ là Tần Vũ. Đối với đứa con trai ăn hại kia, Tần Vũ tự có sắp xếp của mình.
Oan có đầu, nợ có chủ. Đợi đến khi giá trị vận may xấp xỉ nhau rồi trực tiếp đấu với Lâm Phong mới là chân lý.
Nghe thấy đối phương không oán trách mình, Cố Khuynh Thành cũng thở phào nhẹ nhõm, tự trách bản thân suy nghĩ quá nhiều. Quả nhiên chú Tần không giống với những thanh niên nóng tính, miệng còn hôi sữa kia.
Gương mặt trắng nõn của Cố Khuynh Thành lập tức lộ ra ý cười lần nữa, cánh tay đang khoác tay anh cũng vô thức nắm chặt hơn."Đi thôi chú Tần, cháu muốn nghe chú nói về tài chính thương mại."
Tần Vũ cười thầm trong lòng. Chắc chắn sau này Tần Khiếu Thiên sẽ không còn dám quấn lấy cháu nữa.
Nhưng đến lúc đó cháu cũng đừng quấn lấy chú nha..
Danh Sách Chương: