Thẩm Diễm Hồng khinh thường cười nhạo một tiếng: “Đúng là ra vẻ chủ cả, bày đặt trêu mèo chọc chó.”
Cẩm Nhiên nhìn Thẩm Diễm Hồng bằng đôi mắt cá chết, cô xụ mặt lạnh lùng hỏi: “Chị là amidan hả? Sao viêm khuẩn dữ vậy!”
Nói xong, Cẩm Nhiên lập tức ôm Đấu Kim vào phòng mình, không thèm để ý đến ai kia đang chuẩn bị rửa tay ăn cơm.
Cả nhà đều yên lặng dùng bữa, bác gái cả thở ngắn than dài.
Ban đầu mọi người cũng không để ý, nhưng bác gái cả càng lúc càng thở lớn hơn.
Bà nội Thẩm ngẩng đầu nhìn bà ta một cái: “Con có chịu tập trung ăn cơm không, lo ăn đi, toàn làm chuyện khiến người ta bực bội.”
Bác gái cả tức tối nói: “Mẹ, con cũng đâu có muốn như vậy, con bị mất đồ mà, con có thể không nổi giận được sao!”
Bà nội Thẩm bình tĩnh đáp: “Con nói vậy là đang nghi ngờ mẹ đó hả? Mẹ chưa bao giờ vào phòng của các con, con biết mà.”
Bác gái cả ngượng ngùng nói: “Mẹ, con không có nói mẹ, nhưng đồ của con bị mất là thật.”
Vương Thúy Phân cười khẩy:
“Mọi người ở đây đều biết sáng sớm tôi đã về nhà mẹ đẻ, hơn nữa, tôi không tham ăn đến nỗi lẻn vào phòng chị trộm vài ba quả dưa trái táo.”
Thẩm Diễm Hồng nhỏ giọng nói: “Mẹ, bỏ đi, đừng truy cứu nữa, lát nữa ba con lại giận lên đó.”
Cũng không biết là câu nói nào đã đánh trúng ống phổi của bác gái cả, bà ta lập tức quát lên:
“Dựa vào đâu mà tao không được nói, mấy thứ đó là do tao thắt lưng buộc bụng dành dụm từng chút một đặng đem về cho cậu mày. Giờ lại mất hết.
Mẹ, con biết là không nên nói câu này nhưng con buộc phải nói, nhà chúng ta không thể tồn tại loại người hôi của như vậy được.”
Cẩm Nhiên cẩn thận ngẫm lại, hình như lúc cô đang chơi với cún thì có thấy bộ đồ của Thẩm Diễm Hồng phồng lên như đang giấu gì đó.
Khi ấy cô bận dùng văn chương biểu đạt tình cảm nên cũng không để ý lắm.
Xem ra Thẩm Diễm Hồng rất đáng nghi.
Bác cả sầm mặt, thấp giọng nổi giận nói: “Được rồi, không muốn ăn thì cút về phòng đi, đừng ồn ào ở đây nữa.”
Thẩm Diễm Hồng cau mày nhìn mẹ của cô ta, đúng là người đàn bà bủn xỉn ngu ngốc.
Bác gái cả còn muốn nói tiếp thì đã bị Thẩm Diễm Hồng lôi về phòng.
“Mẹ, trứng gà với bánh quy là do con lấy.”
“Cái gì? Con lấy, con nhỏ chết tiệt này, lá gan mày to quá nhỉ, ngay cả đồ trong nhà mà cũng dám lấy.” Bác gái cả giận dữ la lên.
Thẩm Diễm Hồng không kiên nhẫn lấy phiếu gạo ra, lại hơi không nỡ nói:
“Con đi đổi trứng gà cho thanh niên trí thức, bọn họ mới đến nên hẳn là cần chúng ta hỗ trợ, hơn nữa, người ta cũng không hám lợi mà còn đưa lại cho con phiếu gạo toàn quốc nữa.
Nếu mẹ đem cái này về cho nhà cậu thì có khi còn giá trị hơn mấy quả trứng gà với bánh quy kia nữa ấy chứ.”
Danh Sách Chương: