Có phải sau này cô nên tìm người ở rể không?
Nhìn dáng vẻ anh cả và anh hai của cô thì sợ là sẽ không tìm được đối tượng mất.
Lúc này ông Thẩm cũng bổ sung: "
Anh có thứ gì tốt đều cho vợ hết."
Thẩm Cẩm Nhiên: "!!!"
Hoàn toàn không ngờ tiểu thiên tài yêu đương trong nhà lại là bố mình.
Cứ đến buổi tối là Thẩm Cẩm Nhiên lại dành thời gian trong không gian, nào là đọc sách, ăn đồ ăn vặt.
Qua một khoảng thời gian mặt cô trở nên tròn vo, bỗng thức tỉnh lương tâm, không thể một mình ăn một mình béo được, phải để cả nhà cùng béo theo.
Thế là cô bắt đầu tìm kiếm xem trong không gian có đồ gì có thể mang ra ngoài không.
Không ngờ lại để cô tìm thấy thật.
Hẳn một công ten nơ toàn thỏ, nhưng những con thỏ như bị định thân, không có hơi thở.
Thẩm Cẩm Nhiên thử mang một con ra ngoài, nào ngờ vừa ra khỏi không gian là nó sống lại, còn đá cô một cái.
Thẩm Cẩm Nhiên: "..."
Con này hơi to gan, không hề có ý thức mình là món ăn trên mâm cơm người ta.
Rồi cô lại ném con thỏ vào trong không gian tiếp.
Nếu đã có món thịt thỏ rồi, vậy thì lên núi thôi.
Cô đeo giỏ chào bà nội Thẩm: "
Bà ơi, cháu lên núi xem có rau dại gì hoặc nhặt ít trứng gà rừng đây, đến lúc đó phải tẩm bổ cho ông bà béo mập mới được."
Bà nội Thẩm cười tít mắt: "
Chỉ có Ny Ny của bà là hiếu thuận thôi. Cháu lên núi thì nhớ cẩn thận, đừng đi sâu vào trong rừng, nguy hiểm lắm."
Thẩm Cẩm Nhiên cười ngọt ngào vâng dạ.
Trông cô vốn ngoan ngoãn đáng yêu, lại ăn được nhiều món ngon trong không gian, nên khuôn mặt nhỏ lại càng tròn vo đáng yêu hơn.
Dọc đường đi, cô gặp không ít người trong thôn đang làm việc trong ruộng, bèn cười chào hỏi bọn họ.
Bác gái A nói: "
Nhìn Ny Ny cười là tôi thấy tâm tình cũng tốt đẹp hơn hẳn. Con bé này đúng là trông có phúc mà."
Bác gái B: "
Ai bảo không phải chứ, nếu nhà ai cưới được cô bé như Ny Ny thì mới là có phúc nè."
Bác gái C: "Đúng là một loại gạo nuôi ra chăm hạng người, cô nhìn Diễm Hồng nhà Thẩm lão đại đi, đâu có tốt đẹp gì."
Sau đó các bác gái bắt đầu xì xào bàn tán mọi thứ trên đời.
Thẩm Diễm Hồng định về nhà uống ngụm nước vô tình nghe thấy lời người trong thôn nói, làm cô ta tức không chịu nổi, lại không dám đi tới nói dóc, chỉ có thể hùng hổ về nhà.
Chờ khi về rồi, thấy sắc mặt cô ta không được tốt lắm, bà cụ Thẩm hỏi một câu: "
Sao giờ này đã về rồi?"
Thẩm Diễm Hồng "ừm" một tiếng rồi không nói gì.
Danh Sách Chương: