Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hừ, ta nên phạt nàng như thế nào đây?” Hàn Kính Dĩ hỏi.

Nàng dùng sức dập đầu, “Hàn Kính Dĩ, tha thứ cho ta một lần, ta thật sự không thể nhịn được nữa. Bọn họ muốn giết tổ mẫu ta, ta chỉ còn tổ mẫu…”

“Ai nói nàng chỉ còn tổ mẫu, nàng còn có ta nha”. Hàn Kính Dĩ cười nói.

Nụ cười của hắn khiến nàng lạnh cả người.

“Điện hạ”, nàng ngước đôi mắt giàn dụa lên nhìn hắn, thành khẩn nói: “Ta muốn về nhà, thả ta đi, cầu xin ngài cho ta về nhà”.

“Nơi này chính là nhà của nàng”.

Lưu Ngọc Khiết lắc đầu.

Hàn Kính Dĩ cười, cúi đầu bên tai nàng, “Không lẽ nàng muốn đến chỗ của ta?”.

Lưu Ngọc Khiết hét chói tai hất tay hắn ta ra, suýt chút nữa làm đổ chén thuốc trong tay thị nữ. Hàn Kính Dĩ đã đưa tay đỡ, “Đợi nguội rồi thì đút Vương phi uống.” Mặc dù ánh mắt của hắn tạm thời rời khỏi nữ nhân kia, nhưng trực giác của hắn vẫn luôn quan sát nàng, nàng bò về phía Cửu An.

“Cửu An, tỉnh lại đi Cửu An!” Nàng vừa khóc vừa lau đi vết máu trên mặt nam nhân, khoé miệng người đàn ông hé mở như đang muốn nói gì đó, nàng ghé sát lỗ tai, hai giọt nước mắt trong suốt như pha lê bất ngờ rơi xuống khoé miệng nam nhân, hắn ta mỉm cười.

Nàng khóc nức nở, “Được rồi, ta biết rồi… Cảm ơn ngươi Cửu An.” Chiếc khăn tay trắng như tuyết đã sớm ướt sũng, biến thành màu đỏ đen. Nàng gào lên: “Cửu An, ta xin lỗi!” Sau đó che lấy mặt mũi nam nhân.

Người đàn ông co giật một lúc rồi dần dần lắng xuống, trong đôi mắt xám xịt chỉ còn lại một dấu vết giải thoát.

Lúc này, trong mắt các ma ma, sự kiên quyết của Lưu Ngọc Khiết làm cho người ta sinh lòng sợ hãi, họ sững sờ tại chỗ, quên cả ngăn cản.

Hàn Kính Dĩ từ phía sau thò đầu ra: “Hắn nói với nàng cái gì, lời yêu thương hay tin tức của Trường An?”

Hắn đã giết nhiều người như vậy, còn mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra. Lưu Ngọc Khiết quay đầu nhìn hắn, ánh mắt trống rỗng, thân thể mềm mại không tự chủ được run rẩy, thậm chí đứng không vững, đột nhiên nàng điên cuồng lao về phía hắn.

Hàn Kính Dĩ cười nhạo một tiếng, Lưu Ngọc Khiết đã bị đám người hầu đẩy xuống.

“Còn muốn ta dạy lại cho nàng nghe lời là thế nào sao?” Hắn bình tĩnh cúi người, con ngươi đen láy phản chiếu khuôn mặt tái nhợt của nàng, “Còn dám trái lời ta, cả đời này nàng vĩnh viễn đừng nghĩ gặp lại được tổ mẫu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
김진희03 Tháng tư, 2023 10:42
Đặt lịch truyen hay
BÌNH LUẬN FACEBOOK