“Đến bây giờ ngươi vẫn còn muốn gạt ta! Tổ mẫu … Người đã đi rồi!” Lưu Ngọc Khiết như thét ra máu, nắm lấy hắn lay lay, hắn rắn chắc như đá, nàng lay động không được.Đáy mắt Hàn Kính Dĩ rốt cục nổi lên gợn sóng lớn, trầm giọng nói: “ Bà ấy ở Phong Thuỷ, hai huynh muội Cửu An cũng ở đó.”
“Tên lừa đảo! Cửu An đã nói với ta hết rồi, tổ mẫu tháng sáu đã qua đời, người bị chết đuối ở ruộng lúa.” Nàng hy vọng tất cả đều không phải sự thật, “Bọn họ cũng giống người, đều không phải người. Nhưng ngươi tại sao lại muốn giết Cửu An, người trộm con dấu viết thư là ta, là ta kêu hắn trở về cứu tổ mẫu, vì sao ngươi không giết ta? Hàn Kính Dĩ, ngươi là tên súc sinh, không bằng cầm thú.”
Nước mắt nàng chảy dài như suối, tất cả người hầu đều rũ mắt lui về phía sau, không dám nghe cũng không dám nhìn, nhưng nàng càng muốn nói, muốn cho đám người vẽ đường cho hươu chạy này biết việc ác Hàn Kính Dĩ làm.
“ A Ngọc, nếu nàng còn như vậy, ta sẽ tức giận.” Hàn Kính Dĩ đưa tay nâng mặt nàng lên.
“Tức giận?” Nàng đột nhiên nở nụ cười, “Ngươi tức giận còn ít sao? Ta sẽ không bao giờ bị ngươi uy hiếp nữa! Ngươi cho rằng một chén thuốc có thể che đậy chuyện xấu ngươi đã làm với ta sao? Hàn Kính Dĩ, ta có chết cũng không buông tha cho ngươi.”
Sắc mặt của đám người hầu đều trở nên trắng bệch, nơm nớp lo sợ. Phi, phi, loại chuyện này chỉ có thể hiểu ngầm, làm sao có thể nói ra, nói ra sẽ mất mạng! Bọn họ sững sờ tại chỗ, liên tiếp quỳ xuống.
“Cút!” Hàn Kính Dĩ nói. Bọn họ như được đại xá, bất quá cũng không đi được bao xa, vừa mới bước qua cánh cửa thứ hai đã bị binh lính riêng của Hàn Kính Dĩ diệt khẩu.
Tâm như tro tàn, Lưu Ngọc Khiết làm sao có thể quan tâm được đến sinh tử của người khác. Nàng quay lưng về phía Hàn Kính Dĩ, hai tay nắm chặt vạt áo, khom người cuộn tròn thành một khối, dường như muốn đem nước mắt của kiếp này rơi hết.
Hàn Kính Dĩ không hiểu sao kinh hãi, lời nói thốt ra giống như là hứa với nàng: “Bọn họ không hại được nàng, ta có thể giúp nàng báo thù!”
Báo thù? Hắn chính là kẻ thù của nàng!
“Cả đời ta đều bị ngươi huỷ hoại.” Mặt nàng tựa như tờ giấy vàng, trong lòng quặn thắt.
“Chẳng lẽ không phải Thẩm Túc sao?”
Danh Sách Chương: