Mục lục
Chín Vị Sư Nương Của Ta
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nghe ngươi một lời khuyên, sau đó cho quỳ xuống chui qua đũng quần hắn sao?" Trần Huyền giận quá thành cười, nói.

Cao Dao gật đầu nói: "Đúng vậy, Trần Huyền, mặc dù dạng này sẽ để cho ngươi chịu nhục, nhưng so với việc còn có thể sống chẳng phải tốt hơn sao, dạng công tử ca gia cảnh ưu việt giống Ngô thiếu không phải loại tiểu nhân vật tới từ nông thôn như ngươi có thể chọc, nghe ta một lời khuyên đi, nhanh quỳ xuống trước Ngô thiếu."

Cao Dao một mặt cao ngạo nhìn chằm chằm Trần Huyền, trong lòng cười lạnh không thôi, tiểu tử nông thông khiến nàng buồn nôn vậy mà dám tuyên bố muốn Cao gia hối hận cả đời, còn nghĩ muốn đứng trên đầu Cao gia, hắn xứng sao?

So sánh vói Chu Kiếm gia cảnh ưu việt, tiền đồ vô lượng, hắn quả thực xách giày cũng không xứng!

Nghe thấy lời này của Cao Dao, nụ cười trên mặt Trần Huyền càng sáng lạn hơn: "Không bằng ta lựa chọn cái thứ ba, như thế nào?"

"Cái gì? Ba người Ngô Thiên, Chu Kiếm, Cao Dao đều sững sờ."

Sau đó, chỉ thấy Trần Huyền một mặt băng lãnh nói với Ngô Thiên: "Đem ngươi đánh ị ra shit!"

Những lời lạnh như băng này vừa phát ra, tất cả mọi người trong nhà ăn còn chưa kịp đi rung động.

Chỉ thấy Trần Huyền động thủ, mặc dù Ngô Thiên có hình thể mập mạp thấp bé, nhưng trước mặt Trần Huyền vẫn lớn hơn hai thước, thế nhưng khi đối mặt với Trần Huyền có dáng người gầy gò ốm yếu, hắn lại giống như một con gà, dễ như trở bàn tay bị Trần Huyền một cước đá bay ra ngoài.

Một màn kia, cực kỳ hùng vĩ, Ngô Thiên với hình thể hai trăm cân bay theo đường vòng cung bay ra ngoài cách đó ba mét, nghiền nát một chiếc bàn, tiếng kêu thảm như heo bị thịt lúc này vang vọng toàn bộ phòng ăn.

Khi hình thể hai trăm cân của Ngô Thiên nện xuống đất, đám người trong phòng ăn đều cảm giác mặt đất dưới lòng bàn chân bọn họ đều run một cái.

Bất quá mọi chuyện vẫn chưa xong, chỉ thấy Trần Huyền như gió xuất hiện tại vị trí của Ngô Thiên, khi Ngô Thiên một mặt thống khổ đang chuẩn bị tức miệng mắng to một cái, hai cánh tay của Trần Huyền đều cùng lúc làm việc, toàn bộ đều chào hỏi trên khuôn mặt phì nộn của hắn.

Nhìn thấy một màn này, tất cả mọi người ở đây đều trợn tròn mắt, trừng to mắt, phảng phất đều không thể tin những gì trước mắt mình.

Hai người Chu Kiếm cùng Cao Dao một mặt hoảng sợ, không thể tin được tên nhà từ nông thôn lên kia lại dám đánh Ngô Thiên!

Hắn điên rồi sao?

Tiêu Vũ Hàm đôi mắt đẹp trừng một cái, vô cùng ngạc nhiên, ngay cả nàng cũng không nghĩ tới thiếu niên lại hai lúa này lại có loại dũng khí như vậy, chẳng lẽ hắn thật không sợ gây ra đại phiền phức sao?

Phiền phức, Trần Huyền tự nhiên là không muốn gây ra.

Thế nhưng là gia hỏa đầu mập như heo này lại muốn hắn quỳ xuống chui đũng quần, hơn nữa còn muốn đi Thôn Thái Bình diệt cả nhà của hắn, điều này hoàn toàn là xúc phạm đến nghịch lân của gia hỏa Trần Huyền này.

Có Trần Huyền hắn ở đây, trên đời này không có người nào có thể động đến sư nương của hắn!

Ai động, dù là đối địch với toàn bộ thiên hạ, Trần Huyền hắn cũng không sợ!

Bên trong nhà ăn, đám người hoảng sợ, ngừng thở, một mặt run rẩy nhìn xem một màn ở trước mắt, không người nào dám tiến lên ngăn cản, thậm chí ngay cả thở mạnh cũng không dám!

Trọn vẹn đánh một phút, Trần Huyền mới một mặt thỏa mãn ngừng lại, dưới lòng bàn chân hắn, khuôn mặt vốn dĩ đã phì nộn của Ngô Thiên giờ phút này càng lớn hơn một vòng, ngay cả răng cũng bị đánh rớt mấy cái, khôn ngừng thoi thóp kêu thảm, hít vào nhiều thở ra ít.

"Tiểu mập mạp, còn muốn gia gia quỳ xuống chui qua đũng quần ngươi hay không?" Trần Huyền nhìn xuống Ngô Thiên.

Thấy thế, Ngô Thiên đang ô ô kêu thảm liền trừng mắt oán độc nhìn chằm chằm vào Trần Huyền, bất quá khí thấy vẻ bình tĩnh của Trần Huyền, lại có thể để cho hắn không rét mà run, hắn liền bị dọa đến mức ngay cả khối thịt mỡ trên mặt cũng rung lên, cái rắm cũng không dám thả.

"Trần Huyền, ngươi...... Ngươi dám đánh cho Ngô thiếu thành dạng này, ngươi điên rồi sao? Ngô thiếu là người mà tiểu nhân vật từ nông thôn ra như người có thể động sao?" Cao Dao chi tay vào Trần Huyền, quả thực khó có thể tin.

"Trần Huyền, mẹ nó đêm nay ngươi mà bất tử Chu Kiếm ta liền theo họ ngươi!" Đối với hành động điên cuồng này của Trần Huyền, Chu Kiếm mặc dù rất giật mình, bất quá nghĩ đến hậu quả của Ngô Thiên, hắn kém chút liền cười phá lên một tiếng.

Giang Khiếu Đường đứng phía sau Trần Huyền thì như thế nào? Sau lưng Ngô Thiên thế nhưng là Ngô thị tập đoàn, mà sau Ngô thị tập đoàn lại là Vũ gia, chỉ cần Ngô gia mời Vũ gia ra, Giang Khiếu Đường sẽ còn dám vì tiểu nhân vật này đối địch với Vũ gia sao?

"Điên rồi! Gia hỏa này điên thật rồi......" Mọi người trong nhà ăn thần sắc run rẩy, giờ phút này Trần Huyền trong mắt bọn họ không thể nghi ngờ chính là một tên điên chính cống.

Tiêu Vũ Hàm hít sâu một hơi, nàng chợt phát hiện tên dân đen nhìn như điên cuồng này cũng có vài thói quen xấu giống đám nhị thế tổ, bất quá so với đám nhị thế tổ vẫn còn để cho người ta dễ chấp nhận hơn.

Mà lại thiếu niên này vẫn là bởi vì nàng mới chọc phải phiền phức này, nghĩ tới đây, Tiêu Vũ Hàm trong lòng liền hạ quyết tâm, một khi Ngô gia thật muốn động thủ với thiếu niên này, nàng cũng chỉ có thể gọi điện thoại cho người nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK