Mục lục
Chín Vị Sư Nương Của Ta
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tên nhà quê này, muốn làm gì? Buông ra." Bị bàn tay thô ráp của Trần Huyền nắm lấy, Giang Vô Song có chút tức giận.

"Đây là bệnh cũ của hắn tái phát, cô làm như vậy nhẹ thì khiến hắn lên cơn sốc, nặng thì có khả năng mất mạng ngay tại chỗ. Tránh ra, tôi là bác sĩ đấy." Trần Huyền nghiêm túc đứng lên.

"Bác sĩ?" Giang Vô Song cười lạnh nói: "Tôi nhìn cậu chính là cái rắm thì đúng hơn."

Mẹ kiếp, em gái này nhục nhã hắn thì cũng thôi, nhưng nhục nhã bản lĩnh của hắn thì không được, đây chính là bản lĩnh giữ nhà đại sư nương dạy cho hắn, nhục nhã bản lĩnh của hắn, chính là nhục nhã sư nương của hắn.

Bất quá tình huống trước mắt của lão nhân này có chút nghiêm trọng, Trần Huyền cũng lười đi để ý tới em gái thiển cận này, sau đó chỉ thấy hắn mở ra bao phục, từ bên trong lấy ra một bộ ngân châm.

Giang Vô Song lúc này mười phần sốt ruột, một bên vịn lão nhân một bên gọi điện thoại, Trần Huyền cũng không biết nàng gọi cho ai, tóm lại này cô em gái này rất hung hăng.

Trần Huyền cũng lười quan tâm nàng, hắn có ấn tượng không tệ với lão nhân kia, cho nên tự nhiên muốn giúp một tay.

Chợt, chỉ thấy hắn lấy ra một cây ngân châm, hướng phía đỉnh đầu của ông lão đâm xuống.

"Hỗn đản, cậu làm cái gì vậy? Cậu biết gia gia của tôi là ai không? Mau dừng tay......" Giang Vô Song đang bấm điện thoại liền biến sắc, cô vội vàng rút ngân châm trên đỉnh đầu lão nhân ra.

"Cô gái, nếu như cô không muốn hắn chết, tốt nhất yên lặng ngồi xuống, sau đó đem miệng ngậm lại." Trần Huyền trừng mắt nhìn Giang Vô Song một chút, em gái này so với Vương quả phụ trong thôn quả thực không bằng một phần mười, một điểm nhãn lực cũng không có.

Giang Vô Song đang chuẩn bị nói chuyện, lão nhân lúc này đã đã khá nhiều, sắc mặt tái nhợt đều dần dần trở nên hồng nhuận, hắn nói: "Song Nhi, không thể vô lễ với vị thần y này."

Giang Vô Song lập tức hỏi: "Gia gia, người cảm giác thế nào? Con đã gọi điện thoại cho thần y tốt nhất Giang Đông này, bọn họ hiện tại đang trên đường chạy đến thành phố Đông Lăng rồi."

Không cần, thần y đang ở trước mắt. Lão nhân ngẩng đầu nhìn Trần Huyền một chút, nói: "Nhìn lầm, không nghĩ tới tiểu huynh đệ lại là một vị thần y."

Hắn rõ ràng nhận thức được tình hình của mình, cho dù là thần y giỏi nhất Giang Đông đến, cũng không thể lập tức khống chế lại bệnh tình của hắn, bất quá Trần Huyền lại dễ như trở bàn tay liền khống chế được, đủ để thấy y thuật đối phương có bao nhiêu cao minh.

"Học qua mấy năm lang trung mà thôi." Trần Huyền nhún vai, bất quá lời này hắn ngược lại là có chút khiêm tốn, Lâm Tố Y đã từng nói, con hàng này nếu như nghiêm túc một điểm, chỉ sợ Hoa Đà thấy hắn đều phải xưng hô một tiếng lão sư.

Những năm này dưới sự dạy bảo của Lâm Tố Y, y thuật của Trần Huyền xem như trò giỏi hơn thầy!

Lời này của Trần Huyền, lão nhân tự nhiên là không tin, hắn cười nói: "Như vậy cũng không biết tiểu huynh đệ cho rằng bệnh ta còn có thể trị được không?"

Trần Huyền một mặt nhẹ nhõm nói: "Không phải chỉ là luyện công bế tắc kinh mạch thôi sao, cũng không phải vấn đề nghiêm trọng, đương nhiên có thể trị, mà lại ta hiện tại liền có thể chữa tốt cho ông."

"Khoác lác." Giang Vô Song một mặt khinh thường, bệnh của gia gia của nàng toàn bộ thần y ở Giang Đông đều đã nhìn qua, căn bản không chữa được, cho dù là thần y ở Thiên Triều đều thúc thủ vô sách, trừ phi là có võ giả cường đại có thể giúp hắn đả thông kinh mạch.

Nghe thấy lời này của Trần Huyền, lão nhân lại là có chút kích động, Trần Huyền liếc mắt liền nhìn ra hắn mao bệnh, hơn nữa còn biết võ giả tồn tại, điều này khiến hắn thấy được mấy phần hi vọng: "Tiểu huynh đệ, lời ấy coi là thật a, bệnh này của ta thật có thể trị?"

Trần Huyền lười nhác giải thích, nói: "Ông cứ cởi quần áo ra, ta hiện tại liền chữa cho ông."

"Tốt." Lão nhân không nghi ngờ gì, coi là thật lập tức cởi bỏ quần áo.

Giang Vô Song gấp: "Gia gia, làm sao người có thể tin tưởng tên nhà quê này, hắn chính là kẻ lừa đảo a......"

"Lừa đảo? Ta lừa muội muội cô a!"

Trần Huyền trợn trắng mắt, nếu như không phải hắn nhìn lão nhân kia thuận mắt, dựa theo cá tính của hắn, hắn còn lâu mới thèm xuất thủ.

"Song Nhi, ngậm miệng." Lão nhân thở một hơi thật dài, hướng Trần Huyền nói: "Tiểu huynh đệ, đầu mạng già này của ta liền giao cho cậu, động thủ đi."

Đời này của hắn đã gặp qua vô số người, Trần Huyền mặc dù nhìn xem tuổi trẻ, nhưng trên thân trong lúc vô hình phát ra kia cỗ tự tin cường đại, thứ mà hắn chỉ mới nhìn thấy qua trên người những đại nhân vật chân chính, cho nên, hắn nguyện ý để Trần Huyền xuất thủ thử một lần.

Trần Huyền cũng không có trì hoãn, lấy ra chín cái ngân châm, hướng phía phần lưng lão nhân từng cây đâm xuống.

Giờ phút này, nếu có cao thủ y thuật ở đây, tất nhiên sẽ phát hiện Trần Huyền thi triển chính là Mang Châm rất hiếm thấy, loại châm pháp này, rất nhiều đại quốc thủ đều không nhất định biết.

Nhìn thấy Trần Huyền động thủ thật, Giang Vô Song giờ phút này cũng chỉ có thể ở một bên lo lắng suông, nàng cũng không tin tưởng Trần Huyền thật có thể chữa khỏi bệnh cũ của gia gia nàng .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK