• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chuyện này...hơi khó. Vụ án đã khép lại hơn mười năm rồi, mọi dấu vết đều đã không còn gì. Muốn lật lại e là..."



"Tôi có nhân chứng. Đoạn video trên mạng là bằng chứng. Hơn nữa... Tôi có cách để hắn tự nhận tội."



"Được! Tôi cũng muốn tra rõ vụ này. Nó liên quan đến bộ máy chính trị. Tôi không muốn người dân mất lòng tin vào Chính phủ."



"Cảm ơn Cảnh sát trưởng."



Nhắc ống nghe điện thoại nội bộ. Cuộc gọi kết nối đến bộ phận lưu trữ.



"Tôi là Lý Khương, thanh tra cấp cao Tổ điều tra đặc biệt. Tôi xin thông báo, vụ án 783 chính thức tái khởi động. Đề nghị các đồng chí lật lại mọi dữ liệu có liên quan. HẾT!"



"RÕ!"



Tắt máy, Lý Khương nhìn Y Hạ.



"Cô Nhược! Chúng tôi sẽ giúp cô tra rõ vụ này, trả lại công bằng cho mẹ cô!"



"Cảm ơn!"



Hai người rời khỏi Cục cảnh sát. Y Hạ nhận được cuộc gọi của Tử Văn. Trong điện thoại, anh ta nói Đỗ Lỗi và Lâm Mỹ Kiều đang trên đường tới chỗ Đỗ Hạ Vy. Y Hạ tắt máy, gọi điện thoại cho Lý Tú.



"Ông ta đang trên đường tới đó. Các anh hãy khiến cô ta bị thương, mất máu nhưng không được để nguy hiểm đến tính mạng. Đợi khi ông ta tới thì hãy rút đi!"



Mạc Thanh Phong ở bên cạnh nhìn cô với biểu cảm phức tạp. Anh không hiểu cô muốn làm gì, tại sao lại muốn để Đỗ Hạ Vy bị thương?



_________



Mười ba giờ hai mươi bảy phút...



Đỗ Lỗi lái xe đưa Lâm Mỹ Kiều đi đến căn nhà nhỏ cũ nát. Bọn người Lý Tú nhận được thông báo của Y Hạ nên sau khi làm xong việc đã tìm nơi ẩn nấp ăn toàn. Khi chiếc xe của Đỗ Lỗi dừng lại, chỉ còn là không gian vắng lặng không một bóng người. Bước chân vững vàng của ông ta đi vào bên trong căn nhà nhỏ.



Nơi góc tối ẩm ướt, Đỗ Hạ Vy nằm bất động, bên cạnh là một vũng máu. Lâm Mỹ Kiều nhìn thấy cảnh đó liền hoảng loạn hét lên, tay chân run rẩy té lên té xuống mới có thể đi đến bên cạnh cô ta.



Đỗ Lỗi cũng kinh ngạc trước sự việc này. Ông ta đoán mãi cũng không ra người giở trò là ai.



"A...Anh...Anh cả! Làm sao đây, Hạ Vy...nó...nó chảy nhiều máu quá..."



"Đừng hoảng, chúng ta đưa con bé đến bệnh viện trước đã."



__________



Mười tám giờ ba mươi phút.



Trước cửa phòng cấp cứu bệnh viện Ly Tâm, ông cụ Đỗ và Đỗ Minh Tuấn cũng đã tới. Lâm Mỹ Kiều ngồi trên băng ghế chờ, ánh mắt thất thần nhìn lên tấm biển cấp cứu. Con gái của bà ta, đứa con duy nhất của bà ta đang nằm trong đó. Đỗ Minh Tuấn ngồi bên cạnh, nắm chặt lấy bàn tay run rẩy của Lâm Mỹ Kiều để trấn an.



"Sẽ ổn thôi! Bà đừng lo!"



Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, cô y tá trẻ tuổi nhìn một lượt bốn người bọn họ.



"Cho hỏi trong số các vị ai là triệu nhà của bệnh nhân?"



"Là tôi."



"Là tôi."



Cả bốn người đều đồng loạt lên tiếng. Cô ý tá không nói gì nhiều, chỉ nói tiếp.



"Bệnh nhân bị mất máu khá nhiều. Bởi vì là nhóm máu đặc biệt hiếm nên trong kho máu của bệnh viện không có sẵn. Trong các vị ai là ba mẹ của bệnh nhân thì đi theo tôi. Chúng tôi cần máu của người thân để truyền máu."



"Tôi và bà ấy là ba mẹ của con bé."



"Mời hai vị theo tôi."



Sau khi Đỗ Minh Tuấn và Lâm Mỹ Kiều rời đi, ông cụ Đỗ nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu. Đỗ Hạ Vy là đứa cháu gái duy nhất của ông nên dù cái giá phải trả là như thế nào thì ông cũng nhất định phải cứu bằng dược cô ta.



"Ba! Ba đừng lo lắng, con bé sẽ không sao đâu!"



"Ta cũng mong được như con nói."



_________



Một lát sau, hai vợ chồng Đỗ Minh Tuấn quay lại. Trong đôi mắt điềm đạm của Đỗ Minh Tuấn, phản phất trong đó có chút đau lòng. Lâm Mỹ Kiều thì hoàn toàn ngược lại, gương mặt trắng bệch cắt không ra giọt máu, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía Đỗ Lỗi.



"Thế nào, kết quả xét nghiệm thế nào rồi?"



"Ba...Con... Không trùng khớp!"



"Cái gì?"



Gương mặt già nua của Đỗ Minh Phúc vô cùng ngạc nhiên. Ông ta cảm thấy mình... hình như nghe không được rõ lắm nên mới hỏi lại.



"Con mới nói gì?"



"Con và con bé... không có quan hệ huyết thống."



Cả cơ thể già yếu run rẩy. Ông ta nhìn Lâm Mỹ Kiều, trong mắt toàn là lửa giận. Đỗ Minh Phúc ôm lấy ngực trái, gương mặt nhăn nhó khó chịu rồi bất tỉnh. Đỗ Minh Tuấn và Đỗ Lôi hoảng sợ gọi bác sĩ. Cuối cùng thì Đỗ Minh Phúc được đưa vào phòng hồi sức để nghĩ ngơi.



"Xin lỗi! Trong các vị còn ai có thể xét nghiệm hay không ạ?"



"Để tôi!"



Nhớ đến lời nói của người lúc sáng, đôi mắt gian xảo của ông ta đăm chiêu suy nghĩ. Ông ta và Đỗ Minh Phúc vốn không phải cha con ruột thịt nên không cùng huyết thống. Ông ta là đứa trẻ mà khi xưa đã được Đỗ Minh Phúc nhận nuôi.



"Ông Đỗ! Đã có kết quả xét nghiệm. Mời ông đến đây để tiến hành truyền máu cho bệnh nhân."



"Được!"



_____________



Bên ngoài phòng cấp cứu, Đỗ Minh Tuấn dựa người vào tường, đôi mắt nhắm hờ đầy mệt mỏi. Bên phía đối diện, Lâm Mỹ Kiều bất động ngồi bệch xuống sàn, ánh mắt vô hồn trông thật thảm hại.



"Tại sao lại như vậy? Tại sao..."



Bà ta lại ngừng lặp đi lặp lặp lại câu nói đó với biểu cảm kinh hãi. Đỗ Minh Tuấn nhìn thấy một màn này liền bật cười chua xót. Ông ta đi tới ngồi xổm xuống trước mặt bà ta, hai cánh tay không ngừng nắm lấy vai người đàn bà đó lắc mạnh.



"Lâm Mỹ Kiều! Bà mau giải thích rõ ràng cho tôi. Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?"



"Tôi... Tôi không biết, tôi thật sự không biết."



___________



Cách một bức tường, Ân Thiên Vũ lấy điện thoại nhắn tin cho Y Hạ.



[Chị! Chuẩn bị được rồi.]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK