Vũ Minh Thành bế Hoa Linh Âm vào phòng sách của hắn, bảo nô tì pha trà ấm và mang cho nàng ít bánh. Nàng ngồi ở phía đối diện hắn uống trà làm ấm người cùng ăn bánh ngọt, hắn ngồi ở bàn làm việc với sổ sách.
Đúng như hắn dự đoán, nàng vào được vẫn chỉ ngồi ngắm hắn, nếu có nói chuyện chính là nói nàng thích hắn. Vốn nàng chẳng có chuyện gì khác để nói, Vũ Minh Thành không thèm nhìn nàng cứ cặm cụi làm việc với sổ sách, Hoa Linh Âm cũng chẳng làm phiền ngồi một bên ủ ấm thân thể với tách trà nóng.
Sau khi hắn hoàn thành sổ sách, trời vẫn chưa tạnh mưa, mưa đến bầu trời tối đen như mực, phòng sách của hắn với ánh đèn màu vàng rực rỡ. Nhìn những đồ vật trang trí này xem, ở thời của nàng đây chính là bảo vật cổ bán cũng kiếm được bộn tiền.
Hắn hoàn thành xong sổ sách, đi đến bàn của nàng ngồi xuống, nâng tách trà rót ra một ly trà ấm thưởng thức. Trời mưa lạnh, thưởng thức trà ấm thì còn gì bằng, hắn đã ngồi ở trước mặt, nàng cũng phải tìm chuyện để nói để còn làm thân với hắn.
"Làm xong rồi hả?" Câu hỏi này có quá là thừa thải hay không, hắn chỉ khẽ "Ừm."
"..." Hoa Linh Âm biết tìm chủ đề gì đây cơ, nàng và hắn không còn cái chuyện gì để bàn sao?
Tiếng mưa lào xào trên mái nhà, không gian của hai người trầm lắng, Hoa Linh Âm nhìn nhắn hỏi "Ngươi giận ta?"
Hắn để nàng chờ lâu như vậy, chắn hẳn là rất giận nàng, nàng cũng không phải đứa ngốc, nàng thân là nữ nhân lại cường hôn hắn như vậy. Vừa không biết xấu hổ vừa không có thể thống, Hoa Linh Âm nhỏ xíu giọng "Ta xin lỗi..."
"Lớn một chút" Xin lỗi mà nhỏ như vậy, hắn không có nghe.
Hoa Linh Âm trừng mắt với hắn, hét lớn "Ta xin lỗi."
Hắn cuối cùng cũng buông xuống gương mặt cứng ngắt, ánh mắt đối với cô có vẻ hài hòa hơn, giọng nói trầm thấp "Hoa Linh cô nương đối với ai cũng như vậy sao?"
Cái gì mà với ai cũng như vậy? Nàng không phải thứ động vật không có mặt mũi, Hoa Linh Âm nhăn nhó "Ta không phải người dễ dàng như thế nga, chỉ là..."
Chỉ là hắn nên nàng mới manh động như vậy, hai má Hoa Linh Âm đỏ đỏ, nàng xoay mặt đi không nói nữa. Vũ Minh Thành nhìn nàng xấu hổ, cũng có chút buồn cười, hắn còn tưởng nàng không biết cái gì gọi là xấu hổ đấy chứ.
"Ngươi không thích ta hả?" Hoa Linh Âm nhỏ xíu giọng hỏi, nàng đã xuyên đến đây nàng nhất định phải cứu hắn nhưng ngoài nhan sắc và hiểu biết kết cục câu chuyện nàng không còn tài cán nào khác. Đối thủ của nàng còn là người mà hắn thích những mười mấy năm, Hoa Linh Âm khó mà có khả năng địch lại được.
Vũ Minh Thành đáp ngân ngọn "Ta đã có ý trung nhân."
Nàng đương nhiên biết, nhưng người đó có tốt với hắn ư? Còn hại hắn đoạ ma, Hoa Linh Âm buồn bã một chút, cảm thấy áp lực lớn quá có một chút muốn bỏ cuộc, nàng hì hì cười "Khó ghê."
Hắn không đáp hai người cùng nhau ngồi uống trà, những ngày sau đó, ngày nào nàng cũng đến tìm hắn, đến ngồi ngắm hắn, nói cho hắn những chuyện mà nàng thích thú, có chuyện gì thú vị liền kể cho hắn nghe.
Bây giờ hắn cũng không còn cấm nàng vào nữa, Hoa Linh Âm ra vào Vũ gia trang rất thoải mái. Nàng đang thảnh thơi ngồi ở hoa viên, nhìn thấy hạ nhân trong gia liên tục đi qua đi lại bận rộn, hình như nàng ngửi được mùi nhộn nhịp trong không khí, Hoa Linh Âm thắc mắc với nha đầu "Tiểu Tuyết, sắp có dịp gì hả?"
Tiểu Tuyết ngồi ở bên cạnh nàng thêu khăn tay, đáp lời "Hôm nay là hội hoa đăng, người như nào lại không biết? Tối nay thả đèn hoa đấy."
Mắt Hoa Linh Âm sáng lên, nàng đứng bật dậy, hào hứng "Ra thế, vậy ta đi ra ngoài đây."
Nàng vụt chạy, tung tăng chạy xuống kinh thành, hoa đăng ư? Sẽ thả đèn hoa sen ở sông, thả đèn lồng lên trời ấy ư? Nàng phấn khích quá, chắc chắn sẽ rất đẹp, Hoa Linh Âm phải rủ Vũ Minh Thành cùng đi xem hoa đăng với nàng, như vậy tình cảm sẽ nhân đôi nga.
Ơ không, phải nhanh nhanh rủ hắn kẻo có ai khác rủ hắn, nhất là cái cô Tình Nhi kia, Tình Nhi mà rủ sư tôn, sư tôn chắc chắn không từ chối nhưng đến khi đi cùng nhau thì sư tôn sẽ bị dồn cơm tró đến tức chết.
Đường trong kinh thành mọi ngày nhộn nhịp, hôm nay còn vui nhộn hơn gấp bội, trên phố bày đủ loại mặt hàng trưng bày, đèn lồng treo ở khắp nơi. Trong gió còn có mùi hương của nến hoa thắp đèn, Hoa Linh Âm chú ý đến cây đại thụ phía xa, hôm nay cây đại thụ cũng được trang trí, treo đèn phấp phơi bay trong gió.
Nàng đi qua cây đại thụ, nhìn thấy mấy người đứng dưới tán cây chấp tay cầu nguyện, Hoa Linh Âm đứng nhìn với ánh mắt trầm trồ, thời đại của nàng. Toàn là nhà câu tầng và xe cộ, một cây đại thụ như này ở thời của nàng hoàn toàn không có, Hoa Linh Âm khẽ hỏi một nữ nhân qua đường "Cho ta hỏi, ngươi cầu nguyện dưới cây này hả?"
Nữ nhân nhìn nàng như người từ trên rớt xuống, nàng ta cười nhẹ đáp "Đây là đại thụ cầu duyên nga, Hoa cô nương nếu cũng muốn cầu duyên đến phía kia mua một sợi lụa đỏ buộc lên tán cây đại thụ rồi cầu duyên."
"Quao" Hoa Linh Âm cảm thán, hai mắt sáng rực "Ra là vậy."
Nữ nhân cúi đầu khẽ với nàng, sau đó rời đi, Hoa Linh Âm nhìn mấy cô nương đứng dưới tán đại thụ cầu nguyện. Nàng bỗng nghĩ đến Vũ Minh Thành, hai gò má nàng liền ửng hồng, Hoa Linh Âm hí hí cười, nàng nâng chân chạy nhanh đến vũ gia trang.
Danh Sách Chương: