Hoa Linh Âm bĩu môi, đúng là nàng ngạo mạn nhưng nàng cũng là nữ nhi, cũng phải biết thẹn với thổ thần chứ, nhìn đến gương mặt tuấn tú, phong độ của hắn vừa rồi thổ huyết bỗng có một chút không an tâm, hôm trước hắn cũng như vậy, nàng hỏi lại lần nữa “Ngươi quả thật không sao?”
“Ta thật sự không sao” Hắn hướng nàng cười ôn nhu, khẳng định chắc nịch, Hoa Linh Âm mới yên tâm, cảm thấy nhẹ nhõm, nàng ngồi hàn huyên cùng hắn một lúc, sau đó trở về Hoa gia trang.
Về đến nhìn thấy nha đầu Tiểu Tuyết vẫn mang gương mặt lạnh nhạt, Hoa Linh Âm chuẩn bị tinh thần, bày ra vẻ mặt vui vẻ đi đến bên cạnh nha đầu “Tiểu Tuyết aaa.”
Nha đầu liền lạnh nhạt “Ta xuống bếp chuẩn bị bữa cho người.”
“…” Hoa Linh Âm bị phũ, nàng lủi thủi đi vào phòng leo lên chiếc giường than yêu nằm.
Tiểu Tuyết quả thật rất phũ với nàng nha, buổi tối chuẩn bị cho nàng thùng tắm, đồ ăn, đốt trầm hương cho nàng xong liền rời đi, không có nói chuyện với nàng, mặc cho nàng nói chim nói chuột với cái đầu gối.
Hoa Linh Âm đành phải để dành sang ngày mai dỗ nàng ta tiếp vậy.
Hôm sau, Hoa Linh Âm thức dậy từ giấc ngủ say, bỗng nhiên nàng cảm thấy tay chân rất chi là nhức mỏi, bụng thì đau lien hồi. Nàng lật đật ngồi dậy, vung vai, lắc lắc cái đầu thư giãn cơ cổ, xong liền ôm bụng gương mặt nhăn nhó không thoải mái.
Bỗng nàng cảm thấy kì lạ, cảm giác phía giữa chân ướt ướt, cơn đau bụng quen thuộc này.
“…” Hoa Linh Âm tỉnh ngủ, nàng quên mất, cảm giác này, kinh nguyệt của nàng đến rồi, Hoa Linh Âm bỗng chốc không biết phải làm sao, nàng nhớ đến lúc nàng bị mù mắt, nàng cũng có kinh nguyệt một lần.
Lúc đó là Tiểu Tuyết chuẩn bị đồ cho nàng sử dụng, sau đó nàng bị cấm ra ngoài cho đến khi hết hẳn kinh nguyệt.
Hoa Linh Âm bước xuống giường, xoay người nhìn phía sau mông nàng, may mắn là y phục dày nên máu không bị thấm ra, vừa đứng dậy nàng đã cảm thấy vô cùng đau bụng, Hoa Linh Âm ôm bụng lật đật đi ra khỏi phòng.
Hướng về phía nhà bếp đi tìm Tiểu Tuyết, kì lạ, hôm nay nàng ấy mặc cho nàng ngủ nướng chứ không gọi nàng dậy, Hoa Linh Âm ôm chiếc bụng đau, mặt mày xanh lè, ôi nàng đau bụng chết đi được, lại còn rất đau lưng nữa.
Hoa Linh Âm nhanh chóng nhìn thấy nha đầu Tiểu Tuyết phía xa đang cùng các nha hoàn khác giặt giũ, Hoa Linh Âm đi đến trước nàng ta “Cứu mạng aaa…”
Nha hoàn nhìn nàng, không cảm xúc “Chuyện gì?”
“Bà dì đến thăm ta rồi” Hoa Linh Âm đau đớn mếu máu, Tiểu Tuyết ngẩn ngơ một cái liền lấy lại vẻ mặt bình thản “Ai đến thăm người?”
“Không phải, là… Là bé dâu đến!” Hoa Linh Âm xua tay nói lại, Tiểu Tuyết lần nữa ngây người.
Cái gì mà bà dì rồi lại bé dâu? Tiểu thư rốt cuộc là đang muốn nói cái gì?
Nói chuyện càng nghe nàng càng không hiểu, Hoa Linh Âm đang cố gắng suy nghĩ ra một từ đơn giản nhất, hai má đỏ đỏ “Kinh nguyệt đó.”
“Kinh nguyệt?” Nha đầu lại nhăn mày, Hoa Linh Âm suy nghĩ không ra từ mà tháng trước nàng nghe Tiểu Tuyết nói, cái gì mà sự sự, nàng không nhớ.
Đành phải diễn tả một cái chân thật, ngượng đỏ mặt, hai tay nàng phủi phủi diễn tả một thứ sẽ dâng trào “Cái mà nữ nhân mỗi tháng đều có đó… Trào ra á…”
Nha đầu nghiêng mặt suy ngẫm, cuối cùng cũng hiểu ý nàng thốt lên “Nguyệt sự.”
“Đúng đúng, chính là nguyệt sự…” Nàng gật đầu mãnh liệt, nha đầu hít một hơi đi đến dắt tay nàng dẫn nàng trở về phòng.
“Nữ nhi có sự thì không nên ra ngoài nha” Tiểu Tuyết đưa nàng trở về phòng dăn dò “Người đợi ở đây ta đi lấy đồ.”
Hoa Linh Âm ngoan ngoãn gật đầu, gương mặt tươi cười hướng nha đầu, Tiểu Tuyết chỉ nhất một cái nhẹ lông mày rồi rời đi.
Một lát sau nàng ta trở lại với mấy món đồ cho nàng sử dụng, ngày xưa không có băng vệ sinh xịn xò thoáng mát như thời đại của nàng, dùng vải lụa lót cùng với bông gòn và nàng nhất định không được đi ra ngoài.
Hoa Linh Âm nằm một đống ở trên giường, đau bụng đến lăn qua lăn lại, vừa đau bụng vừa đau lưng.
“Ah, Tiểu Tuyết aaa” Hoa Linh Âm rên rỉ, Tiểu Tuyết ngồi ở bàn trà thêu tranh, nàng đang rất tập trung thêu tranh vải, giọng nói vu vơ đáp “Ta làm sao được, người phải gáng chịu nha.”
Hoa Linh Âm ôm chiếc gối, phận làm nữ nhi thật đau khổ a, nàng lăn lăn lóc lóc trên giường, đầu tóc rối tung, dù sao nàng cũng không có ra ngoài nên cũng chả sao cả. Bụng dưới nặng trì, lưng thì mỏi, nàng ngốc đầu dậy hướng đến phía nha đầu ngồi ở bàn trà “Ngươi nấu cho ta một ít nước nóng, bỏ vào một cái chai nhựa cho ta.”
Cơ mà thời đại này làm sao có chai nhựa? Hoa Linh Âm xua tay, đầu lắc nhanh “Không phải, bỏ vào một cái túi ni lông…”
Không đúng nha, ở đây túi ni lông cũng không có, người ta chỉ có túi giấy, gói đồ bằng giấy hoặc bằng vải, từ lúc nàng đến đây đến bây giờ nàng chẳng thể nhìn thấy nổi một cái bọc ni lông.
Hoa Linh Âm sượng mặt như một cái xác chết, nha đầu nghe hai yêu cầu kia liền thắc mắc “Nước nóng thì được nhưng chai nhựa… Ni lông?”
Mười chín năm trời, Tiểu Tuyết chưa nghe đến thứ gì có tên như vậy, ngạc nhiên ngân đầu khỏi tranh thêu nhìn tiểu thư đang lăn lộn trên giường. Hoa Linh Âm muốn được chườm nước nóng nga, nàng phải tìm cái gì đó có thể dùng được.
Suy nghĩ một hồi, nàng vội vàng yêu cầu “Chính là cái túi ngươi dùng để đựng nước, đun nước sôi đổ đầy túi đó cho ta.”
Tiểu Tuyết thắc mắc “Người làm gì?”
Còn hỏi nàng làm gì, chính là để chườm a.
“Ngươi cứ đi lấy cho ta” Nàng oe oe cái miệng, không có Diana siêu thoáng, siêu mát, nàng bực bội, khó chịu chết đi được. Không có thuốc giảm đau, còn nữa, không có quạt gió, trời nắng chính là muốn nướng chính nàng, khó chịu a, thật là khó chịu a!
Danh Sách Chương: