Sau khi Lục Việt tắm rửa thay quần áo xong, hắn kéo tay áo nhìn đồng hồ, kim giờ đã chỉ đến số 10.
"Tiểu Quân, chúng ta có đi xem phim nữa không?"
Tô Quân mệt mỏi lắc đầu, kế hoạch ban đầu của họ vốn dĩ không có mục xem phim.
Hơn nữa, vừa rồi cậu bay như gió từ phòng ngủ ra phòng khách đến 2 lần đã có thể so sánh với bộ phim hành động đặc vụ siêu nhiên gay cấn có quy mô lớn "Nguyệt Lão is watching you".
Lục Việt vừa nghĩ đến Phỉ Dung nói với Tô Quân một câu "Tôi quay về đợi cậu" liền không muốn để cậu đi.
Hắn nhẹ giọng hỏi: "Muộn như vậy rồi, hay là cậu ở lại đây một đêm đi?"
Tô Quân đang ỉu xìu trên sofa đột nhiên ngồi thẳng lưng, tinh thần phấn chấn nói:
"Không cần đâu, tôi phải về nhà thu dọn đồ đạc."
Nhưng nghĩ đến việc Phỉ Dung ở cùng phòng với mình, Tô Quân liền đau đầu.
Cậu không quen vị cựu Sở trưởng sở Chưởng Mệnh này nhưng Phỉ Dung hôm nay lại đối xử với cậu như đã quen biết mấy trăm năm, thực sự khiến cậu khó chống đỡ.
Tô Quân hạ quyết tâm vừa về đến nhà sẽ chui tọt vào phòng, cố gắng không ra ngoài phòng càng nhiều càng tốt.
Tránh việc chạm mặt Phỉ Dung.
Mấy giây sau khi Tô Quân trả lời, Lục Việt bắt đầu suy nghĩ xem làm thế nào để Tô Quân rời khỏi căn hộ mà Tô Quân đang ở với Phỉ Dung.
Hắn lấy ra một chiếc áo khoác, đau lòng khoác lên người Tô Quân đang liên tục hắt hơi, xoa xoa mái tóc bông xù của cậu.
"Được, tôi đưa cậu về."
Tô Quân thoi thóp hít mũi suốt quãng đường về.
Lúc hạ phàm, người phụ trách sở Chưởng Mệnh không phối quá nhiều quần áo cho thân phận này, cậu cảm thấy mình sắp nhập gia tùy tục, bị cảm lạnh như người phàm rồi.
Lục Việt đưa khăn giấy cho tiểu Nguyệt Lão, đưa cậu về trụ sở trước.
Trước khi xuống xe, Tô Quân sụt sịt, nói với Lục Việt bằng giọng khàn khàn:
"Nếu mấy ngày tới tôi xem tư liệu tìm được người phù hợp với anh, tôi nhất định sẽ báo cho anh ngay."
Lục Việt nhìn Tô Quân hắt hơi không ngừng, nhẹ giọng nói:
"Đã có người phù hợp nhất rồi."
Tô Quân hắt xì đến choáng váng, ngây người ngẩng đầu lên, cậu không nghe rõ Lục Việt nói gì:
"Hả? Xin lỗi, tôi nghe không rõ."
Lục Việt khó khăn lắm mới chuẩn bị cảm xúc thật tốt:......
Tô Quân ngại ngùng cười với Lục Việt
"Vậy tôi về đây."
"Chú ý an toàn."
Tô Quân gật gật đầu, đẩy cửa bước vào trụ sở ẩn mình trong màn đêm.
Sau khi xác nhận Tô Quân đã vào trụ sở an toàn, Lục Việt liền dịch chuyển tức thời đến chỗ ở của Tần Vô Duyên.
Dù sao Tần Vô Duyên cũng là Sở trưởng, hơn nữa y luôn nhớ nhung Bạch Ly đã đầu thai chuyển kiếp, vì thế hơn đã làm một vài kinh doanh dưới nhân gian, cũng mua một vài căn hộ làm nơi dừng chân.
Lục Việt đứng bên ngoài nhấn chuông cửa.
Tần Vô Duyên nghe thấy tiếng chuông cửa, vừa xoe dép ra ngoài xem ai vừa nói với Bạch Ly đang vùng vẫy không ngừng trên cánh tay y:
"Ngươi tốt nhất đứng xuống ngay lập tức, nếu không ta sẽ ném ngươi từ tầng 28 xuống con đường cái xe cộ dày đặc phía dưới."
Bạch Ly còn chưa kịp giả vờ bi thương đáp lại đã thấy Lục Việt đứng ngoài cửa, lạnh lùng nhìn hai người "lưu luyến không rời".
Tần Vô Duyên lập tức quỳ một chân xuống:
"Sở trưởng, sao ngài lại hạ phàm?"
Lục Việt liếc nhìn Bạch Ly không cam lòng bên cạnh, trực tiếp hỏi luôn:
"Chuyện của Phỉ Dung là thế nào?"
"Sau khi nhận trách nhiệm và từ chức, hắn đã xin xuống nhân gian tìm tung tích của những quyển sổ Vận Mệnh bị mất."
"Không được để hắn tiếp xúc quá gần với tiểu Quân, ta nghi ngờ hắn có liên quan đến việc sổ Vận Mệnh bị mất."
Tần Vô Duyên lập tức trả lời: "Vâng, Sở trưởng. Còn có một chuyện..."
"Sao?"
Tần Vô Duyên hít một hơi thật sâu, ngập ngừng nói:
"Sở trưởng mới nhận chức của sở Chưởng Mệnh Hề Hoán mấy ngày nay luôn hỏi tung tích của Tô Quân."
Đặc biệt là sau khi thấy Lục Việt đưa tiểu Tô Quân đến hội Bàn Đào, Hề Hoán càng giống như bị sét đánh, cả người cứ ngây ngây dại dại, nửa tháng vẫn chưa hồi thần.
Lục Việt nhíu mày, tự hỏi mình có thêm một tình địch như vậy từ bao giờ.
"Tiểu Quân có quan hệ gì với hắn?"
"Hề Hoán vẫn luôn thích Tô Quân."
Sở Nguyệt Lão rất nhạy cảm với tình yêu giữa thần tiên, có lẽ người trong sở đều nhận ra Hề Hoán thích Tô Quân, ngoại trừ bản thân cậu.
Mỗi lần Hề Hoán đến tìm Tô Quân cậu đều đang hì hục gỡ nút thắt dây tơ hồng, cơ thể nhỏ bé của cậu bị kẹt trong đống tơ hồng không thể gỡ ra được.
Sau khi Hề Hoán buồn rầu nhìn Tô Quân một lúc đành phải trở về vì công việc bận rộn.
Ánh mắt Lục Việt hơi tối sầm lại "Vậy tiểu Quân thì sao?"
Tần Vô Duyên suy nghĩ một lúc lâu, trong ký ức hầu như không có cảnh Tô Quân nói chuyện với Hề Hoán.
Mỗi lần Tô Quân gian nan kéo mình ra khỏi đống tơ hồng rối tung đó nhìn thấy Hề Hoán đều cung kính chào một câu:
"Sở trưởng Hề Hoán."
Sau đó lại tiếp tục vùi đầu vào đống tơ hồng, không nhìn thấy bóng dáng đâu nữa.
Chỉ để lại Hề Hoán đang kinh hỉ chuẩn bị đáp lại lời Tô Quân.
"...Cậu ấy có lẽ không biết Hề Hoán thích mình, cậu ấy rất ít khi tiếp xúc với Hề Hoán."
Sự thật phũ phàng hơn là có thể Tô Quân thậm chí còn không biết quá rõ về Hề Hoán.
Lục Việt thấy yên tâm một chút, dặn dò Tần Vô Duyên:
"Nếu Hề Hoán đến sở Nguyệt Lão tìm Tô Quân ngươi phải đến báo với ta ngay."
Sau đó, hắn có hơi không vui hỏi:
"Lúc tiểu Quân bị thương tại sao hắn không đến thăm?"
Tần Vô Duyên im lặng nửa ngày, cuối cùng mới nói ra sự thật:
"Bởi vì Tô Quân ở đại điện của ngài dưỡng thương, ai cũng không vào được. Lúc hắn đến sở Giám Phạt tìm ngài, ngài cũng không có ở đó."
Lục Việt: "......."
"Được. Ta quay về Thiên Đình trước."
Ngay khi Lục Việt định xoay người rời đi, Tần Vô Duyên nhìn xuống sàn nhà, nắm tay siết chặt, lưng y căng chặt.
"Sở trưởng, cảm ơn ngài đã phê chuẩn cho thần hạ phàm."
Lục Việt dừng bước, lãnh đạm trả lời:
"Là Trưởng Thiên Đình phê chuẩn, không liên quan đến ta."
"Nếu như không phải ngài nói giúp thần, Trưởng Thiên Đình căn bản sẽ không đồng ý. Chuyện năm đó thần đã quá lỗ mãng, thần đã phụ sự kỳ vọng của ngài..."
Lục Việt không kìm được thầm thở dài.
Năm đó hắn hy vọng có thể bồi dưỡng Tần Vô Duyên tiếp nhận vị trí của hắn. Chỉ tiếc năm đó "Thái tử" náo loạn nhân gian, mọi việc đều không được như ý nguyện.
Lục Việt quay đầu nhìn Bạch Ly, sự chú ý của Bạch Ly đều đặt hết lên người Tần Vô Duyên đang nửa quỳ.
Hắn sắp xếp các từ ngữ trong đầu, sau đó chỉ gửi chúng đến tai Tần Vô Duyên, tránh để Bạch Ly nghe thấy.
"Tần Sâm, nếu như kiếp này Bạch Ly không thể tu thành luyện thành tiên, ngươi sẽ làm thế nào?"
Tần Vô Duyên nửa quỳ trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào vết bẩn trên sàn nhà, cơ thể khẽ run.
"Sở trưởng, luôn có kiếp sau. Tôi có thể đợi được."
Lục Việt nhìn Tần Vô Duyên, đáp ngắn gọn:
"Vậy thì tốt."
Sau đó Lục Việt xoay người, dịch chuyển tức thời rời khỏi nhà Tần Vô Duyên.
Sau khi để thần hồn hạ phàm, không thể ở trong căn phòng sang trọng mà trụ sở sắp xếp nữa.
Tô Quân định sắp xếp đồ đạc cho vào túi dự trữ, sau đó quay trở về căn phòng Thiên Đình cho cậu thuê.
Sau khi bước vào trụ sở, cậu liền nhìn thấy trưởng phòng đang kéo theo tiểu Thần Tài cùng khóc lóc om sòm.
"Trụ sở của chúng ta không thể thiếu tiểu huynh đệ được, không có cậu, cả văn phòng này sẽ phải đi hít gió trời mà sống mất."
Thần thú Cẩm Lý (1) kéo cánh tay của Trưởng Phòng đang khoác trên vai tiểu Thần Tài xuống, thờ ơ nói:
(1): một thần thú trong "Sơn Hải Kinh" tượng trưng cho may mắn, có hình dáng giống cá koi.
"Ngoài hít gió trời, uống sương sớm cải thiện cuộc sống cũng không tồi, dù sao thần tiên uống sương cũng có thể sống được."
Tiểu Thần Tài Chúc Vân Việt vừa tách ra khỏi trưởng phòng liền lập tức xoay người ôm chặt lấy thần thú Cẩm Lý, nghẹn ngào nói:
"Cuối cùng chúng ta cũng không cần phải sống ở cái nơi chim không thèm ị này nữa. Tỉnh Lê, chúng ta không cần dựa vào ngươi mua vé số để sống nữa rồi."
Trưởng phòng: "......."
Trưởng phòng không nơi nương tựa nhìn thấy tiểu Tô Quân trở về liền kích động lao đến ôm lấy cậu tiếp tục khóc lóc.
Lục Việt vừa dịch chuyển từ nhà Tần Vô Duyên đến trụ sở, hắn lạnh lùng chắn trước người Tô Quân, ngăn cản cái ôm nồng nhiệt của trưởng phòng.
Trưởng phòng giơ hai tay trên không, chỉ đành cô đơn ôm lấy mình khóc lóc thảm thiết.
"Tô Quân, tiểu huynh đệ, sao cậu cũng chọn cách thần hồn hạ phàm chứ? Trụ sở của chúng ta không thể không có cậu..."
Tô Quân: "......."
Ngoại trừ việc nhặt vài cái bánh bao nhân rau vào bữa sáng, cậu hình như cũng chưa làm được việc gì cho trụ sở.
Tiểu Thần Tài xót xa lau nước mắt, nhìn Tô Quân sau lưng Lục Việt.
"Cậu chính là tiểu Nguyệt Lão vừa thần hồn hạ phàm đấy sao? Xin chào, tôi tên Chúc Vân Việt, chúng ta về sau chính là bạn cùng phòng."
Sau đó cậu ta lại giới thiệu Tỉnh Lê cho Tô Quân.
"Đây là Tỉnh Lê. Nếu cậu muốn mua vé số thì đến tìm hắn, nhất định sẽ trúng giải, chỉ cần bỏ ra một chút tiền."
Tô Quân ngập ngừng hỏi lại: "Bạn cùng phòng? Nhưng hình như tôi ở cùng phòng với Phỉ Dung mà?"
"Sở Tụ Tài cho chúng ta thuê một căn 4 phòng, tôi với Tỉnh Lê ở một phòng, cậu, Phỉ Dung và một vị Ty Mệnh ở 3 phòng còn lại."
Tô Quân im lặng hồi lâu, hỏi: "Sở Tụ Tài... thực sự không có tiền à?"
Ngay cả thượng tiên như Phỉ Dung cũng phải cùng bọn họ chen chúc trong một căn hộ chưa đến 100 mét vuông sao?
Trên Thiên Đình, vàng không quý bằng ngọc thạch, ngọc thạch lại không quý hiếm bằng linh thạch.
Cổng lớn và biển hiệu của sở Tụ Tài đều được làm bằng ngọc thạch, bên trên khảm linh thạch quý hiếm. Chúng Thần Tài chê vàng quá tầm thường nên vàng chỉ được dùng để lát nền.
Vì thế khi Tô Quân lần đầu tiên được phu nhân Trưởng Thiên Đình dẫn đến sở Tụ Tài, cậu liền cảm nhận được nỗi khổ không biết đặt chân ở đâu, chỉ sợ làm bẩn những miếng vàng đang tỏa sáng chói mắt dưới mặt đất.
Chúc Vân Việt bất đắc dĩ giải thích:
"Sở trưởng của chúng tôi nói mặc dù sở Tụ Tài cai quản tài vận của nhân gian nhưng không thể dễ dàng xáo trộn trật tự. Nếu thần tiên có thể tùy ý đem vàng xuống nhân gian sẽ gây ra lạm phát, cuối cùng sẽ dẫn đến một loạt tai họa khó lường."
"Vì thế thần tiên chỉ được phép làm giàu bằng chính đôi tay của mình. Dù sao họ cũng không chết đói được, thêm một ít quy tắc còn hơn là để trật tự bị xáo trộn."
Tô Quân nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ có hai hàng lệ âm thầm tuôn rơi.
Việc đầu tiên là phải thoát nghèo, làm giàu còn cần nỗ lực nhiều hơn.
Dưới ánh mắt buồn bã "Tại sao cậu lại bỏ rơi mọi người như vậy" của trưởng phòng, Chúc Vân Việt nhanh chóng kéo Tỉnh Lê rời khỏi trụ sở.
"Vậy chúng tôi đi trước nhé, gặp lại sau!"
"Ừ."
Trưởng phòng giống như đã trở thành một ông lão tóc bạc, tay chắp sau lưng, chậm rãi quay vào trụ sở.
Ông luôn miệng cảm khái: "Trụ sở không có người kế thừa nữa rồi, không có người kế thừa nữa..."
Trái ngược với trưởng phòng buồn bã chán nản, Tô Quân lại vui vẻ theo Lục Việt trở về phòng, hào hứng kể cho hắn nghe những chuyện cậu trải qua ở Thiên Đình.
"Lục giám ty...à, Lục Việt, anh đến trụ sở có việc gì sao?"
"Tôi lấy chút đồ."
"Lục Việt, vừa rồi tôi trở lại Thiên Đình đã gặp được Sở trưởng của các anh đấy! Tôi còn đến đại điện của Sở trưởng Lục, nhà của ngài ấy có rất nhiều mây Vạn Dặm, mềm mềm ngồi rất thích."
Nhắc đến Sở trưởng Lục, giọng nói khàn đặc vì cảm lạnh của Tô Quân bỗng trở nên trong trẻo rất nhiều.
"Ừ, tôi có nhìn thấy cậu và Sở trưởng cùng đến hội Bàn Đào."
Tô Quân xấu hổ gãi đầu:
"Chỉ là Sở trưởng Lục thuận tiện đưa tôi đến giải quyết vấn đề lãng phí thức ăn thôi."
"Gần đây trên Thiên Đình có một vài tin đồn."
"Hả, tin đồn gì?"
Lục Việt quay đầu lại, nhìn chằm Tô Quân, chậm rãi nói từng chữ:
"Bọn họ nói cậu và Sở trưởng sắp thành hôn."
Tiểu Long ngày càng ngưỡng mộ kỹ năng diễn xuất của Lục Việt, nếu có thể nó liền giơ hai tay hai chân tán thưởng ngay tại chỗ.
Chủ nhân của nó có thể nói ra hai chữ "Sở trưởng" mà mặt không đổi sắc, giống như đang nói đến một người xa lạ nào đấy chứ không phải chính bản thân mình.
Tô Quân vừa đặt một chân lên bậc cầu thang, nghe thấy những lời này, cậu sợ đến mức bước hụt một cái, suýt chút nữa ngã nhào xuống đất.
Cậu vô cùng nghi ngờ liệu mình có nghe nhầm chủ ngữ hay không?
Cậu, với, Sở trưởng Lục? Thành hôn?
Cậu lắp bắp giải thích:
"Thành, thành hôn cái gì chứ. Sao có chuyện đó được? Tuyệt đối là tin đồn nhảm! Sở trưởng các anh nghe được sẽ trừ lương của các anh đấy!"
"Sở trưởng không phủ nhận."
Bịch một tiếng, Tô Quân vì quá kinh ngạc nên trượt chân ngã xuống cầu thang.
Cậu xoa xoa cái mông đau nhức, khó khăn đứng dậy.
"...Nhất định là vì Sở trưởng của các anh quá bận nên mới lười quản chuyện này. Nhưng đây chắc chắn là tin nhảm."
Trên mặt tiểu Nguyệt Lão oan ức viết bốn chữ "anh đừng dọa tôi", Lục Việt đành phải nhẹ giọng đổi chủ đề:
"Cậu có quen Sở trưởng Hề Hoán không?"
Tô Quân nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu mới do dự đáp:
"Là người vừa lên chức Sở trưởng, Hề Hoán đúng không?"
Tốc độ bước lên cầu thang của Lục Việt càng lúc càng chậm, cuối cùng hắn hoàn toàn đứng lại, tâm trạng sa sút một cách khó hiểu.
"Cậu rất thân với anh ta à?"
Tô Quân chống cằm, cau mày suy nghĩ một lúc, nhưng cậu tìm mãi cũng không tìm thấy khuôn mặt nào phù hợp với cái tên Hề Hoán này.
Cậu mờ mịt nhìn Lục Việt, cuối cùng chỉ đành thành thật nói:
"Thật ra, tôi không nhớ rõ anh ta trông như thế nào."
Lục Việt: "....."
Rất tốt, đây chính là câu trả lời mà hắn muốn nghe nhất.
Lục Việt cảm thấy yên tâm hơn một chút, tiếp tục hỏi Tô Quân với thân phận "Lục giám ty"
"Cậu với Phỉ Dung quan hệ rất tốt à?"
Tô Quân bối rối lắc đầu: "Hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, ngày đầu tiên quen biết."
"Cậu thấy anh ta thế nào?"
Tô Quân lại nhíu mày trầm tư hồi lâu, không nghĩ ra câu gì phù hợp để nói về "cảm giác chạm mặt Phỉ Dung".
"...Không có cảm nhận gì cả."
Thậm chí còn muốn giữ khoảng cách với anh ta.
Nghe được đáp án vừa ý, khóe môi Lục Việt hơi nhếch lên, tâm trạng vốn u ám như ngày mưa liền trở nên tươi sáng hơn rất nhiều.
Trước khi hắn kịp hỏi những vấn đề liên quan đến "Lục Thịnh", tiểu Tô Quân đã làm ra vẻ ưu tư thở dài, cậu chếch một góc 45 độ nhìn lên chiếc đèn chùm trên trần nhà.
"Lục Việt, tôi có một điều thắc mắc."
"Sao thế?"
"Tôi hạ phàm là vì muốn giúp một người tên Lục Thịnh thắt dây tơ hồng, nhưng hình như anh ấy... có thể nhìn thấy chân thân của tôi."
Tay cầm ly nước của Lục Việt khẽ run:.....
Tô Quân tiếp tục khổ não kể:
"Tôi tình cờ phát hiện anh ấy có thể nhìn thấy hoa Nhân Duyên, nhưng người bình thường không thể nhìn thấy hoa Nhân Duyên, chỉ có thể nhin thấy một cành cây khô."
"Sau đó tôi liền nghi ngờ liệu anh ấy có thể nhìn thấy chân thân của tôi không, nhưng không biết là do anh ấy che giấu quá tốt hay thực sự không nhìn thấy. Hiện tại tôi không chắc chắn."
Lục Việt giả vờ bình tĩnh tiếp tục uống nước: "...Có lẽ anh ta không nhìn thấy, hoặc cũng có thể là do hoa Nhân Duyên có liên quan đến anh ta nên anh ta mới nhìn thấy."
"Có lẽ hoa Nhân Duyên thực sự có điểm đặc biệt nào đó mà tôi chưa biết, tôi vẫn nên hỏi lại Sở trưởng."
Tâm tình Lục Việt bỗng chùng xuống, nước trong ly sóng sánh ra ngoài.
...Lần trước Tần Vô Duyên có nói với hắn, chỉ có thần tiên mới có thể nhìn thấy hoa Nhân Duyên, kể cả Bạch Ly cũng không nhìn thấy được.
Tô Quân không lãng phí linh lực liên lạc với Tần Vô Duyên qua gương đồng nữa mà trực tiếp lấy điện thoại ra gọi video cho y.
Sở trưởng ở nhân gian quả nhiên dễ liên lạc hơn nhiều.
Sau vài tiếng "tút tút" điện thoại liền được kết nối, Tô Quân vừa định gọi một tiếng Sở trưởng thì nhìn thấy khuôn mặt của Bạch Ly chắn hết màn hình điện thoại.
...Mới gặp có 2 ngày mà đã ở chung nhà rồi?
Tốc độ tình cũ bén lửa Sở trưởng và Bạch Ly có phải hơi nhanh rồi không?
"Sở trưởng?"
Bạch Ly ngồi trên giường giúp Tần Vô Duyên gấp quần áo, cậu cúi đầu, tuyên bố chủ quyền
"Anh ấy đang tắm."
"...Có phải tôi đã quấy rầy hai người không?"
"Không sao, bây giờ vẫn chưa quấy rầy, lát nữa cậu đừng quấy rầy chúng tôi là được.....Duyên Duyên, đau đau đau..."
Bạch Ly mới nói được một nửa đã bị Tần Vô Duyên xách tai ném xuống giường
"Ngươi muốn lang thang ngoài đường hay tìm một nhà nghỉ 31 tệ một đêm cũng được, nhà của ta không chứa chấp được đại thần như ngươi."
Nhìn thấy Bạch Ly đáng thương kêu đau, Tô Quân nhỏ giọng khuyên Tần Vô Duyên:
"Sở trưởng, ngài không dễ gì mới tìm được anh ấy..."
Thật ra cậu ít nhiều có thể hiểu được, Sở trưởng muốn tiếp cận Bạch Ly nhưng không dám quá thân mật với cậu ấy.
Bởi vì Bạch Ly ở những kiếp trước, gần như đều vì bảo vệ Sở trưởng mà chết.
Có lẽ Sở trưởng thực sự sợ chuyện cũ sẽ lặp lại nên kiếp này mới muốn để mọi chuyện diễn ra giống như câu đầu tiên y nói với Bạch Ly "Thấy ngươi không gãy tay gãy chân, bình an vô sự là ta yên tâm rồi".
Chỉ cần cậu ấy sống bình yên vui vẻ, cho dù không nhớ được những nhân quả, tình duyên kiếp trước, Sở trưởng cũng không oán trách, không hối hận.
Nhưng bây giờ xem ra, người sắp bước vào tiên môn như Bạch Ly đã gần như khôi phục được ký ức kiếp trước rồi.
Nếu không cậu ấy cũng không vừa gặp mặt đã sống chết bám lấy Sở trưởng không buông như vậy.
"Vậy ở đây bao nhiêu tiền mới có thể ở lại một đêm? Tốt nhất là cho tôi biết giá sàn nhà của anh là bao nhiêu."
"Mặt đất ngoài kia không cần tiền cũng có thể ở."
"Vậy một nửa cái giường của anh giá bao nhiêu?"
"Vô giá."
Bạch Ly vỗ tay, làm ra dáng vẻ "Thật trùng hợp":
"Từ nhỏ sư phụ của tôi đã nói tôi chính là bảo vật vô giá, anh xem bây giờ tôi tự bán mình cho anh vừa vặn có thể mua lại nửa cái giường kia của anh."
Tô Quân: "......"
Da của Bạch Ly đủ dày để làm chệch hướng tất cả các đòn tấn công linh lực đó thực sự là một bảo vật vô giá.
Tần Vô Duyên rũ mắt, mặc dù Bạch Ly không ngừng la hét kêu đau nhưng thực ra y không dùng chút lực nào cả, y chỉ đang giả vờ thôi.
Dù miệng lưỡi có thâm độc đến đâu thì từ đầu đến cuối y vẫn không vượt qua được cánh cửa trong lòng mình.
Ngữ khí của y trở nên nhẹ nhàng: "Ngươi qua phòng bên cạnh trước, ta với Tô Quân có chút chuyện cần bàn."
Nhưng Bạch Ly lại nhảy lên giường, dang hai tay hai chân thành hình chữ đại, một bộ dạng nhất quyết không ngồi dậy.
"Duyên Duyên, anh gọi tôi một tiếng A Ly tôi sẽ tạm thời rời vị trí này một chút, lát nữa sẽ quay lại."
Lông mày Tần Vô Duyên co giật dữ dội, y cười lạnh:
"Cho ngươi chút mặt mũi ngươi liền được đằng chân lân đằng đầu đúng không? Ngươi cứ đem nửa cái giường này rời ra xa ngàn dặm đi, mấy ngàn năm sau hẵng quay lại."
Bạch Ly vẫn ôm lấy cái giường như con bạch tuộc, giả điếc bất động.
Tần Vô Duyên liền đứng dậy đi đến thư phòng, nhanh tay khóa cửa lại, chặn lại Bạch Ly đang lao theo phía sau.
"Được, A Ly, ta tự đi."
Y thở dài một hơi, ngồi lên chiếc ghế xoay trước bàn làm việc, hơi cáu kỉnh xoay xoay chiếc bút bi trên tay.
"Tô Quân, việc của Lục Thịnh ngươi giải quyết thế nào rồi? Nếu thực sự không làm được thì để ta."
"Không có việc gì. Sở trưởng, không cần ngài đích thân ra trận! Tôi có thể xoay sở được!"
Cậu thực sự sợ rằng vị Sở trưởng nóng tính này sẽ âm thầm "giải quyết" luôn Lục Thịnh mất.
"Ngươi đọc kỹ quyển "Sổ tự tu luyện của Nguyệt Lão" một lần, nhớ kỹ, với những đối tượng có thể thắt dây tơ hồng với Lục Thịnh, dù chỉ là một dấu hiệu mơ hồ cũng phải một lưới tóm gọn."
Tô Quân hoang mang: "Sở trưởng, ý của ngài là sao?...."
Tần Vô Duyên tóm tắt ngắn gọn:
"Trước tiên xác định những người hắn có hảo cảm, sau đó xem sổ Nhân Duyên. Chỉ cần hai người có khả năng ở bên nhau thì không cần quan tâm khoảng cách tuổi tác 37 21 gì hết, cứ trực tiếp thắt dây tơ hồng cho hắn."
"...Nhưng lỡ như thắt nhầm người thì sao?"
"Không sao, dây tơ hồng mà thắt nhầm người có thể cởi ra."
"Vậy nếu thắt đúng người thì có thể cởi ra không?"
Tần Vô Duyên dứt khoát phủ nhận:
"Không thể, Trưởng Thiên Đình có đến cũng không thể."
Tô Quân mơ hồ cảm nhận được sợi tơ hồng trên cổ tay mình nóng lên, không biết vì sao, trong lòng cậu có một loại dự cảm không lành.
"Đúng rồi, tiểu Quân."
"Dạ, Sở trưởng?"
Tần Vô Duyên do dự một chút, cuối cùng vẫn truyền đạt sự quan tâm của Hề Hoán cho Tô Quân:
"Sở trưởng Hề Hoán rất quan tâm đến sức khỏe của ngươi."
Không ngờ Tô Quân ngẩn người suy nghĩ hồi lâu, sau đó nghi ngờ hỏi lại:
"Sở trưởng, tôi rất cảm kích sự quan tâm của Sở trưởng Hề Hoán, nhưng mà...tôi có quen ngài ấy sao?"
Tần Vô Duyên không ngờ Tô Quân lại chậm hiểu như vậy, y không biết nên mừng thay Sở trưởng Lục hay buồn thay Hề Hoán nữa.
"......"
Suy cho cùng Hề Hoán cũng thích Tô Quân rất lâu rồi.
"Đúng rồi, Sở trưởng, tôi muốn hỏi ngài một số chuyện về hoa Nhân Duyên."
"Nói đi."
"Khi nào thì hoa Nhân Duyên nở?"
"Hai người có nhân duyên sâu đậm, chắc chắn sẽ thành hôn. Sách cổ trên Thiên Đình chỉ có một vài ghi chép."
Trong giây phút xuất thân, Tô Quân dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập ngày càng nhanh, tựa như có một chiếc trống đang kề sát tai cậu gõ từng tiếng từng tiếng một.
"Vậy nếu người bình thường có thể nhìn thấy hoa Nhân Duyên thì có thể nhìn thấy chân thân của tôi không?"
Tần Vô Duyên nhìn tiểu Tô Quân bằng ánh mắt "yêu thương":
"Tô Quân, ngươi bị ngốc sao, hoa Nhân Duyên chỉ có..."
Nửa câu "chỉ có thần tiên mới có thể nhìn thấy", Tần Vô Duyên không có cơ hội nói ra.
Sau một tiếng lách cách, khóa cửa trực tiếp bị phá vỡ một cách thô bạo, Bạch Ly uất ức kéo y ngã lên giường.
Hơn nữa còn thuận tay cắt đắt cuộc gọi giữa y và Tô Quân.
Tô Quân nhìn chằm chằm vào màn hình tối đen, sững sờ.
Sở trưởng và Bạch Ly... ban đêm rủ nhau luyện linh lực sao?
Danh Sách Chương: