• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Quân cắn răng tiến lên phía trước, cúi đầu giúp Lục Việt gỡ tơ hồng.

Lục Việt rất không phối hợp cứ xoay lung tung khiến nút thắt vốn đơn giản trở nên rối tung lên, cứ lần nào Tô Quân sắp cởi ra được thì nó lại quấn lại với nhau.

Tô Quân: "......."

Tại sao một người yếu kém, sức chiến đấu còn không bằng một con ngỗng lại cố làm trò hề trước mặt Sở trưởng Lục cơ chứ.

Cậu rõ ràng chỉ cần ung dung khoanh tay, mỉm cười như hoa hậu nhìn Sở trưởng Lục quét sạch tội phạm là được mà.

Trong khi Tô Quân bối rối cúi đầu cố gắng cởi nút thắt thì Lục Việt thản nhiên chỉ đạo những người khác đi kiểm tra khắp các ngóc ngách phòng làm việc của Phỉ Dung.

Thấy Tô Quân sắp cởi được nút thắt tơ hồng và chuẩn bị chạy trốn Lục Việt liền bước sang bên cạnh một bước, quấn hai người lại bằng sợi tơ hồng mảnh.

Tô Quân siết chặt tay, sắc mặt âm trầm, dứt khoát không cởi nút thắt nữa.

Cậu ngẩng đầu lườm Lục Việt, không nói lời nào.

Là cố ý.

Tuyệt đối là cố ý.

Lục Việt chỉ muốn trêu chọc tiểu Nguyệt Lão một chút nhưng khi bị tiểu Nguyệt Lão nhìn chằm chằm bằng đôi mắt uất ức hắn mới nhận ra là tiểu Nguyệt Lão thực sự đang tức giận vì thế hắn nhanh chóng hạ giọng nhận lỗi.

"Tiểu Quân..."

Tô Quân lạnh lùng ra lệnh: "Giơ tay ra."

Lục Việt không hiểu gì nhưng cũng xòe lòng bàn tay ra.

Giây tiếp theo, Tô Quân nắm lấy cổ tay hắn, giơ cao tay lên giáng thật mạnh xuống xuống lòng bàn tay của Lục Việt, động tác này giống y hệt như giáo viên đang dạy dỗ những đứa trẻ không nghe lời.

Những người khác trố mắt ra nhìn, Lục Việt cũng sững người.

Nhân lúc Lục Việt chưa kịp định thần lại, Tô Quân đã nhanh chóng thoát khỏi sợi tơ hồng, sau đó tức giận quay đầu bỏ đi.

Cậu còn lạnh lùng bỏ lại một câu.

"Có con muỗi."

Tô Quân mặt không chút cảm xúc đi vào đám đông, những người khác chỉ dám lén nhìn Sở trưởng Lục đáng thương, giả vờ như mình đang bận làm nhiệm vụ không nhìn thấy cảnh vừa rồi.

"Sở phó Trần, bức tranh này quả nhiên có vấn đề, để tôi kiểm tra một chút..."

"Vương giám ty, ngài có thể qua đây giúp tôi kiểm tra cây sáo ngọc này không."

Bọn họ không nhìn thấy, cái gì cũng không nhìn thấy, cứ coi như họ bị mù tạm thời đi.

Nếu ngày mai tờ báo giải trí của Thiên Đình cho người đến phỏng vấn họ, hỏi rằng tiểu Nguyệt Lão có bạo lực gia đình với Sở trưởng Lục không họ chắc chắn sẽ giả vờ bị mất giọng tạm thời, không thể lên tiếng trả lời.

Họ tuyệt đối sẽ không trả lời!

Ý cười nuông chiều trong mắt Lục Việt ngày càng rõ nét.

Nếu không phải Tô Quân giống như một chú mèo lúc tức giận sẽ xù lông lên không cho ai động vào người thì Lục Việt đã không nhịn được mà đưa tay ra xoa đầu cậu.

Hắn thu tay về. Vừa rồi Tiểu Quân đánh hắn nhưng không dùng sức, sấm sét lớn nhưng mưa nhỏ, lòng bàn tay hắn thậm chí còn không đỏ lên.

Nếu tiểu Quân đánh hắn mà có thể hết giận thì hắn tình nguyện để tiểu Quân đánh 1 vạn năm.

Lục Việt chuyển sự chú ý về lại chiếc hộp.

Chiếc hộp mà kẻ phản bội vừa rồi mang ra quả nhiên chỉ là một chiếc hộp bình thường, bên trong chỉ có đống giấy vụn, không hề có bất kỳ manh mối quan trọng nào.

Hắn lật xem vài lần cũng không có phát hiện gì mới, ánh mắt lại quay lại trên người Tô Quân.

Tô Quân nép mình trong góc, nhíu mày nhìn bông hoa Nhân Duyên khắc trên tường.

Cảm nhận được Lục Việt đang lại gần, Tô Quân vừa hung hăng đánh Lục Việt đã thu lại vẻ tức giận và xấu hổ, cậu nghiêm túc nói:

"Sở trưởng Lục, ngài nhìn bông hoa Nhân Duyên kia xem, có phải có gì đó lạ lạ không..."

Hoa Nhân Duyên không có lá, cành hoa, cành hoa trong suốt như ngọc không có chút sắc xanh tô điểm nên Tô Quân thường chê nó xấu xí.

Nhưng bông hoa Nhân Duyên trên tường lại có thêm một chiếc lá vàng.

Nhìn kỹ một chút thì thấy chiếc lá này đã khô héo và hơi nhô ra bên ngoài, giống như có một cơ quản nào đó ẩn đằng sau.

Cậu biết rõ sức mình đến đâu, lo lắng bản thân yếu kém sẽ kéo chân Lục Việt nên Tô Quân lập tức lùi về phía sau lưng Lục Việt, đứng ở một chỗ tương đối an toàn.

Lục Việt giả vờ vô tình chạm vào mấy sợi tóc ngốc trên đầu tiểu Nguyệt Lão, không ngoài dự đoán, tiểu Nguyệt Lão quả nhiên quay đầu lườm hắn.

Trong đôi mắt viết rõ từng chữ "Đừng chạm vào tôi".

Lục Việt bất đắc dĩ cười cười, quay người sờ chiếc lá vàng trên tường, tuy chiếc lá nhô ra nhưng không thể ấn xuống được.

Lục Việt thử truyền linh lực vào nhưng chiếc lá cũng không có bất kỳ phản ứng nào.

...Lẽ nào chỉ đơn giản là do sai sót của thợ điêu khắc?

Lục Việt khẽ cau mày, bắt đầu tìm kiếm manh mối khác.

Tô Quân cũng đang vắt óc suy nghĩ xem rốt cuộc chiếc lá này ẩn chứa bí mật gì.

Cơ quan mật của Thiên Đình so với nhân gian phức tạp hơn nhiều bởi vì nó được cấu tạo bởi linh thuật nên khi muốn kích hoạt cần phải phán đoán chính xác điều kiện kích hoạt của nó.

"Hoa Nhân Duyên mọc lá và hoa Nhân Duyên nở đều là những chuyện gần như không thể xảy ra...Thật kỳ lạ..."

Nói rồi, Tô Quân ngước nhìn xà nhà, ở một góc khuất khó nhìn thấy có khắc một bông hoa Nhân Duyên nhuốm máu đã nở rộ.

Cậu sửng sốt, đầu óc không nghĩ ra được gì, đến cả xưng hô với Lục Việt cũng vô thức đổi thành "A Việt".

"A Việt, trên xà nhà có khắc một bông hoa Nhân Duyên đã nở rộ..."

Nhưng mà, Phỉ Dung sao có thể nhìn thấy hoa Nhân Duyên nở được, chẳng lẽ hắn và một thần tiên nào đó cũng từng có liên kết với hoa Nhân Duyên sao?

Tô Quân thầm tự hỏi.

Lục Việt cau mày nhìn hai bông hoa Nhân Duyên quỷ dị, hắn phất nhẹ cổ tay, sợi dây truy tìm dấu vết màu đen tách ra làm hai bay về phía hai bông hoa.

Ngay khi sợi dây kết nối hai bông hoa lại với nhau, sâu trong lòng đất vang lên tiếng nổ đinh tai nhức óc, giống như thể một con yêu quái khổng lồ đang ngủ sâu trong lòng đất

Trong giây lát, toàn bộ sở Chưởng Mệnh rung chuyển dữ dội như thể con rồng dưới lòng đất đã thức dậy, chuẩn bị phẫn nộ đội đất chui lên.

Mặt đất đột nhiên nứt ra tạo thành những khe hở lớn.

Dường như con rồng đang há to miệng muốn nuốt chửng tất cả những ai rơi xuống những khe hở ấy.

Tô Quân vô tình đứng trên miệng một vết nứt, trước khi kịp phản ứng cậu và những người khác đã rơi xuống vực thẳm đỏ như máu.

Ngay khi bọn họ muốn vùng vẫy trốn thoát thì những khe hở đột nhiên ầm ầm khép lại không cho bọn họ có cơ hội chạy trốn.

Tô Quân ngã vào một đống xương cốt trắng hếu quỷ dị, cậu sững sờ nhìn lên bài trời âm u màu máu.

Có lẽ đây là ảo cảnh mà Phỉ Dung tạo ra.

Những người cùng bị rơi xuống đây như cậu không biết đã bị đưa đi đâu, không gian rộng lớn chỉ có mình cậu bị bỏ lại.

Cùng với một vài bóng ma không có linh trí và những mẩu xương không hoàn chỉnh rải rác khắp nơi.

Phải nhanh chóng thoát khỏi nơi này.

Nếu không thì không biết nơi này sẽ còn xảy ra chuyện nguy hiểm gì nữa.

Cố gắng đè nén sợ hoảng sợ trong lòng, Tô Quân siết chặt nắm tay tự cổ vũ bản thân tiến về phía trước tìm lối ra.

Tiếng bước chân giẫm lên xương cốt kêu răng rắc bị khuếch đại lên gấp mấy lần, vang vọng khắp vực sâu.

Những bóng ma bay qua bay lại trước mặt cậu, Tô Quân giữ bình tĩnh, coi như không nhìn thấy tiếp tục tiến về phía trước.

Vừa đi đến một khúc cua cậu gặp phải một con trăn đen khổng lồ, cao như một tòa nhà ba bốn tầng.

Đồng tử của Tô Quân co rút lại, tay cầm kiếm khẽ run lên.

Con trăn đen khổng lồ này giống hệt như con trăn cậu từng gặp ở Yêu giới lúc nhỏ.

Khi còn nhỏ cậu bị bắt đến yêu giới, sau khi nhảy ra khỏi xe ngựa của những kẻ đã bắt cóc cậu, trên đường chạy trốn cậu đã đụng phải con trăn đen xấu xí.

Ngay cả con ngươi màu xanh lục của nó cũng giống y hệt.

Lúc đó con trăn nhìn chằm chằm cậu như hổ đói nhìn mồi, nó muốn nhảy bổ vào nuốt chửng cậu. Phía trước là con thú hung ác, đằng sau là thuộc hạ của "Thái Tử" đang đuổi tới, cậu không có đường nào trốn thoát.

Nếu như không phải Sở trưởng Lục đến kịp cứu cậu một mạng thì cậu đã sớm hồn phi phách tán rồi.

Chẳng lẽ đây chính là tâm ma của cậu sao?

Cậu chậm rãi quay đầu lại, quả nhiên màn sương màu đen đang tụ lại thành một bóng người, chính là thuộc hà của "Thái Tử" năm đó.

Bóng ma của nỗi sợ hãi khi cận kề cái chết lúc nhỏ lại một lần nữa đè nặng lên trái tim cậu, nhưng cậu đã không còn là một cậu bé không cầm nổi thanh kiếm nữa.

Cậu siết chặt thanh kiếm, hít một hơi thật sâu, đâm một nhát vào bụng con trăn khổng lồ.

Con trăn đau đớn vặn vẹo thân người, thè cái lưỡi màu đỏ tươi ra, đuôi quật mạnh xuống mặt đất.

Ảo cảnh yếu ớt lay động dữ dội.

Một giây sau, màn sương đen tụ thành hình ảnh thuộc hạ của "Thái Tử" liền xuất hiện sau lưng cậu, sắc mặt âm trầm, ánh sáng lạnh lẽo phát ra từ con dao, trực tiếp đâm vào lưng Tô Quân.

Lúc này Tô Quân nghe thấy giọng nói của Lục Việt.

Giọng nói của Lục Việt vọng đến từ một nơi rất cao, nhẹ như một chiếc lông vũ lơ lửng giữa không trung nhưng khi rơi vào tai cậu lại vô cùng rõ ràng.

"Tiểu Quân, bình tĩnh, con trăn khổng lồ này và bóng người sau lưng em chỉ là nỗi sợ hãi sâu thẳm trong trái tim em mà thôi, em phải tự chiến thắng nó, anh không giúp em được."

"Đầu tiên, bước sang trái một bước, tránh sự công kích của người đàn ông phía sau."

Tô Quân lập tức bước sang bên trái, thuộc hạ của "Thái Tử" không đâm được Tô Quân liền xoay cổ tay, thay đổi hướng của mũi dao.

"Dùng lưỡi kiếm chặn lấy cán dao, dùng sức đẩy con dao ra."

Lưỡi kiếm sắc bén va chạm với cán dao, chỗ ma sát tóe ra ánh lửa, tiếng kim loại va chạm vào nhau đinh tai nhức óc.

Tô Quân cắn chặt răng đẩy con dao ra.

"Xoay người đâm vào phần bụng không có gì che chắn của hắn."

Con dao bị đánh bay, trái tim của người đàn ông hoàn toàn lộ ra trước mũi kiếm, Tô Quân nhanh chóng đâm mạnh vào ngực trái hắn.

Bóng người liền tiêu tan.

Sau khi giải quyết xong thuộc hạ của "Thái Tử", Tô Quân quay người lại, con trăn đầm đìa máu đã ở gần trong gang tấc, nó chuẩn bị quấn lấy bụng cậu.

"Cúi người xuống tránh khỏi nó, dưới đầu nó 3 tấc chính là túi mật của nó, đâm vào đó có thể giết chết nó."

Lục Việt chỉ đơn giản nói từng bước một, tuy ngắn gọn nhưng đều là chìa khóa để giải quyết vấn đề.

Tô Quân cúi xuống theo chỉ thị của hắn, con trăn khổng lồ quả nhiên không kịp thay đổi phương hướng, quét qua người cậu.

Con trăn tức giận cúi đầu, không muốn để con mồi dâng đến tận miệng chạy thoát.

Nhưng Tô Quân đã nắm được thời cơ, cậu nhảy lên người nó, cắm mạnh thanh trường kiếm vào túi mật của nó.

Màn sương đen hóa thành con trăn lập tức tiêu tan, quay trở về lòng đất.

Lục Việt đứng ở phía trên quan sát mọi việc xảy ra bên dưới, đôi mắt sâu thẳm.

Trải qua một trận chiến ác liệt, tay chân Tô Quân đã mất sức, thể lực cũng suy giảm, cậu đứng đó thở hổn hển.

Sau đó cậu rơi vào một vòng tay ấm áp.

Lục Việt vòng tay qua eo cậu từ phía sau, hơi thở ấm nóng thổi vào tai cậu, hắn nhẹ nhàng trấn an cậu:

"Tiểu Quân, đừng sợ, ta ở đây."

Tô Quân ngơ ngác nhìn màn sương đen tiêu tan, lẩm bẩm:

"Tôi thành công rồi?"

Không đợi Lục Việt trả lời, Tô Quân cúi đầu nhìn thanh kiếm trong tay, hơi ủ rũ nói:

"A Việt, em cảm thấy mình thật vô dụng, lúc nào cũng gây rắc rối cho anh, lần nào cũng cần anh đến cứu..."

Lục Việt biết Tô Quân luôn cảm thấy mình yếu kém vì vậy ngày nào cậu cũng chăm chỉ luyện linh thuật từ sáng đến tối.

Cậu lúc nào cũng mang sách linh thuật bên mình, tranh thủ thời gian ngồi xe buýt đi làm học thuộc lòng các linh thuật. Sau khi tan làm cậu cũng về phòng luyện linh thuật.

Một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì mười lần, trăm lần, tập luyện cho đến khi nào thành thạo mới thôi.

Trưởng phòng ở trụ sở nhân gian cũng xúc động nói nếu như tiểu Quân là người phàm cậu nhất định có thể thi đỗ những trường đại học top đầu.

Vì vậy rất nhiều lần hắn dùng thân phận "Lục giám ty" đến thăm Tô Quân đều thấy cậu đang nằm dài trên sofa, bộ dạng mệt mỏi vì tiêu hao quá nhiều linh lực.

Hắn cùng từng dùng thân phận Sở trưởng Lục khuyên cậu, xót xa nói với cậu "Cứ từ từ, đừng ép bản thân quá, thời gian còn nhiều, cậu có thể từ từ luyện tập".

Nhưng tiểu Nguyệt Lão rất cố chấp, nói "Thời gian của tôi còn nhiều nhưng Sở trưởng Lục thì không."

Hắn sững người, không biết cảm xúc hiện tại của mình là vui hay buồn.

Lục Việt nhẹ giọng an ủi cậu:

"Tiểu Quân, đừng gấp, cứ từ từ luyện tập, có anh ở đây, anh sẽ tập luyện cùng em."

"Hơn nữa, sao em có thể là gánh nặng của anh được? Có em cổ vũ anh mới có thể phát huy hết khả năng của mình."

Tô Quân nghe đến đây, hai má nóng bừng, dái tai đỏ như sắp chảy máu, cậu mất tự nhiên đổi đề tài.

"A Việt, anh còn nhớ chuyện năm đó anh cứu em không?"

Lục Việt ngây người, vuốt ve gò má của tiểu Nguyệt Lão, nhẹ giọng đáp:

"Anh nhớ."

.......

Năm đó ở Yêu giới hắn cũng từng giết con trăn đó và thuộc hạ của "Thái Tử" như vậy.

Chỉ là lúc đó động tác của hắn quá nhanh nên trong mắt tiểu Tô Quân hắn đã tiêu diệt chúng trong nháy mắt.

Sau khi cứu được Tô Quân, Lục Việt liếc nhìn tiểu thiếu niên đang ngơ ngác nhìn mình, xoay người bước về phía trước, lãnh đạm nói:

"Đợi một lát nữa sẽ có người đến đưa ngươi trở về Thiên Đình, ngươi cứ đứng đây chờ."

Nhưng tiểu Tô Quân lại không nghe lời.

Cậu loạng choạng đứng lên, ngập ngừng đi theo Lục Việt.

Lục Việt quay đầu lạnh lùng nhìn cậu, cậu căng thẳng đứng nghiêm trang như một người lính.

Lục Việt tiến một bước tiểu Tô Quân cũng tiến một bước, Lục Việt dừng lại tiểu Tô Quân cũng dừng lại.

Sau khi lặp đi lặp lại vài lần như vậy, Lục Việt cuối cùng cũng lên tiếng.

"Ngươi muốn đi theo ta?"

Tiểu Tô Quân dụi dụi đôi mắt khô khốc, "nghẹn ngào" nói:

"Sở trưởng Lục, tôi sợ..."

Thực ra Tô Quân không hề sợ.

Cậu chỉ đơn giản là muốn đi với Sở trưởng Lục một đoạn mà thôi.

Vừa nãy Lục Việt còn nghĩ tiểu thiếu niên này thật dũng cảm, đối mặt với "Thái Tử" cũng có thể nghĩ cách thoát thân nhưng bây giờ lại đứng đây khóc thút thít.

Hắn nhìn cậu thiếu niên tội nghiệp với đôi mắt đỏ hoe.

...Thì ra bây giờ mới ý thức được nguy hiểm nên mới biết sợ.

Dù sao thì cũng chỉ là một đứa trẻ.

Thấy tiểu Tô Quân giả vờ mạnh mẽ cố nén nước mắt vào trong, Lục Việt đưa khăn tay cho cậu, lãnh đạm nói:

"Vậy ngươi đi theo ta."

Tô Quân vui vẻ cầm lấy khăn tay, cậu đưa lên chấm chấm mấy giọt nước mắt mà cố gắng lắm mới trào ra được.

Đi được một đoạn, sau khi Lục Việt giết được một vài con yêu quái, tiểu Tô Quân có hơi lo lắng hỏi:

"Sở trưởng Lục tôi sợ sẽ kéo chân ngài, hay là tôi cứ đứng ở đây..."

Lục Việt không hề quay đầu, đáp:

"Nhưng tất cả mọi người đều cần có quá trình trưởng thành và trở nên mạnh mẽ hơn, sao ngươi lại cho rằng ngươi kéo chân ta?"

"Ngươi tu luyện bao nhiêu năm rồi?"

Tiểu Tô Quân ngây người, cậu chớp mắt, ngượng ngùng nói:

"Vừa tròn 60 năm."

Lục Việt gật đầu: "Vậy thì còn được, đừng quên tu luyện mỗi ngày."

Nói xong mấy câu này, Lục Việt không nói nữa, suốt cả một đoạn đường hắn không nói lời nào.

Tính cách Lục Việt vốn lạnh nhạt với mọi thứ, khi không nói chuyện cả người hắn toát ra vẻ lạnh lùng khiến người khác phải kiêng dè.

Tiểu Tô Quân không dám quấy rầy hắn, chỉ cúi đầu ôm thanh kiếm Lục Việt đưa cho, tiếp tục bám sát hắn.

Khung cảnh ở Yêu giới rất khác với Thiên Đình, tiểu Tô Quân không dám hỏi Lục Việt, chỉ dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn các loại động thực vật quý giá.

Đôi lúc vì ngắm nghía quá say sưa mà cậu vô thức dừng lại, sau đó phải vắt chân lên cổ chạy đuổi theo Lục Việt.

Lục Việt không nói gì nhưng cũng thầm giảm tốc độ, đôi khi cũng thuận miệng nói cho cậu thiếu niên nghe về đặc tính của động thực vật nơi đây.

Mỗi lần Lục Việt nói chuyện, tiểu Tô Quân đều say sưa lắng nghe, đợi hắn nói xong sẽ gật đầu như giã tỏi.

Lục Việt cũng không biết vì sao hắn lại nhẫn nại với cậu thiếu niên này như vậy.

Nếu đổi lại là người khác hắn đã sớm mất kiên nhẫn bảo người đó đứng chờ nhân viên sở Giám Phạt rồi.

Hắn căn bản sẽ không để bọn họ đi theo.

Có lẽ là vì khi thiếu niên cười lên, trong đôi mắt như chứa cả bầu trời đầy sao, khiến người khác nhìn rồi không nỡ rời mắt.

Có chút đáng yêu.

Lục Việt cũng chỉ khẽ rũ mắt, đơn giản giải thích cho tiểu Tô Quân.

Mọi thứ ở Yêu giới đều rất mới lạ đối với thần tiên, cậu thiếu niên chăm chú nhìn con bọ cạp khổng lồ dẫn đường cho một đoàn bọ cạp nhỏ đi phía sau.

Cái đầu nhỏ hết quay sang trái rồi nhìn sang phải quan sát con bọ cạp, đến khi quay mệt rồi mới ngốc nghếch ngẩng đầu lên, há miệng cảm thán.

Mặc dù trông hơi ngớ ngẩn nhưng thực sự rất đáng yêu.

Ít nhất trông cũng đáng yêu hơn đứa em trai lúc nào cũng luôn miệng "Em là người mạnh nhất thế giới" của hắn.

Khi đó thiếu niên đứng không đến vai hắn, dáng vẻ non nớt, ở trước mặt hắn luôn không được tự nhiên, cố ép bản thân không làm ra hành động quá khích.

Nhưng cũng có đôi lúc thiếu niên nghĩ rằng hắn không nhìn thấy cậu, những lúc đó cậu sẽ lại khôi phục dáng vẻ hoạt bát của mình.

Ngày chia tay với cậu thiếu niên, Lục Việt ngồi trên tảng đá, nhắm mắt dưỡng thần, khôi phục linh lực.

Gió cát ở Yêu giới rất lớn, từng đợt cát cuốn về phía hắn, thỉnh thoảng sẽ có vài hạt cát dính trên người hắn.

Tô Quân ở bên cạnh giả vờ cúi đầu lau kiếm nhưng thực ra luôn lén nhìn Lục Việt.

Thỉnh thoảng cái đầu nhỏ vội vàng ngẩng lên rồi lại ngượng ngùng cúi xuống.

Tô Quân cứ lặp đi lặp lại như vậy, người nhạy bén như Lục Việt đã sớm phát hiện ra hành động của cậu.

Hắn hờ hững mở mắt, đúng lúc bắt gặp thiếu niên đang nhìn trộm mình.

Cậu thiếu niên sững sờ, môi mấp máy, không biết nên giải thích thế nào.

Cậu chỉ đành lấy khăn tay ra, kiễng chân, nhẹ nhàng lau hàng lông mày lộ ra dưới lớp mặt nạ của Lục Việt.

Tiểu Tô Quân lắp bắp giải thích: "Có, có cát, tôi lau giúp ngài."

Lục Việt lại nhắm mắt, nỗi phiền muộn vì sự việc của "Thái Tử" bỗng vơi đi ít nhiều, tâm trạng hắn cũng tốt hơn.

Lúc tạm biệt, thiếu niên siết chặt tay, nói như đinh đóng cột:

"Sở trưởng Lục, sau này tôi nhất định sẽ thi vào sở Giám Phạt, tôi nhất định sẽ đến tìm ngài!"

Lục Việt do dự một hồi, cuối cùng cũng đưa tay xoa đầu thiếu niên, nhẹ giọng nói:

"Chỉ cần nỗ lực là sẽ được thôi."

Sau đó hắn giao thiếu niên cho thuộc hạ của mình và đi về phía cung điện của "Thái Tử", không quay đầu lại.

Hắn cứ nghĩ tiểu Tô Quân sẽ ngoan ngoãn trở về Thiên Đình.

Nhưng hắn không ngờ cậu thiếu niên ấy lại lạc mất thuộc hạ của mình, thậm chí còn đỡ cho mình một kiếm.

.......

Lục Việt đắm chìm trong suy nghĩ của mình, hắn nhắm mắt, phác họa lại dáng vẻ cậu thiếu niên đáng yêu say sưa ngắm nhìn cây cỏ ở Yêu giới.

Lông mày đột nhiên có chút ngứa, Lục Việt mở mắt ra, phát hiện Tô Quân đang kiễng chân lau vết máu trên lông mày của hắn.

"A Việt, anh bị thương sao?..."

Lục Việt nắm tay Tô Quân, cúi đầu hôn lên đôi mắt rớm nước mắt của Tô Quân, giọng khàn khàn:

"Anh không bị thương, là vết máu của người khác."

Tô Quân thở phào nhẹ nhõm, cố vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của Lục Việt.

"A Việt, anh làm em sợ chết mất."

Nhưng Lục Việt lại dùng sức ôm chặt lấy cậu, không nỡ buông cậu ra.

Mỗi lần ôm tiểu Quân, trái tim hắn luôn cảm thấy ấm áp và bình yên đến lạ.

Trước kia hắn chẳng mong muốn điều gì, việc duy nhất mà hắn quan tâm có lẽ là phải nâng cao tu vi.

Nhưng bây giờ không như trước nữa, hắn muốn làm rất nhiều điều.

Tiểu Quân muốn được đến vườn đào hái đào tiên, hắn càng hy vọng mình có thể đi cùng cậu hái những quả đào căng mọng ngon ngọt nhất.

Tiểu Quân muốn nằm trên mây Vạn Dặm mềm mại dạo chơi quanh Thiên Đình, hắn càng hy vọng mình sẽ có một vị trí bên cạnh cậu, hắn sẽ kể cho cậu nghe những chuyện trước đây của Thiên Đình.

Tiểu Quân muốn tạo ra một không gian bày đầy kẹo hồ lô và socola cho những người thích ăn uống như cậu, khi buồn sẽ trốn vào đấy dùng đồ ăn để giải tỏa, vậy hắn càng hy vọng mình sẽ xây được cho cậu một thiên đường ẩm thực càng sớm càng tốt.

Cảm thấy mình không thể đẩy được Lục Việt ra, Tô Quân nheo mắt, bất ngờ ra lệnh:

"Lục Việt, bỏ em ra."

Lục Việt sững người, biết rằng mình không thể tránh khỏi số phận bị vợ ruồng bỏ.

Hắn giả vờ đáng thương tựa cằm lên vai cậu, không nói gì.

Không phủ nhận thì chính là thừa nhận, thầm hừ lạnh một tiếng, mặt không cảm xúc nói:

"Lục Thịnh? Lục Việt? Lục giám ty? Sở trưởng Lục?"

"...Đều là anh."

Tô Quân cười lạnh "Rất giỏi."

Sở trưởng Lục có rất nhiều thân phận, thỉnh thoảng đổi một chút chơi chơi.

Sau khi chơi chán vui rồi mới biết người bên cạnh đã phát hiện ra ba thân phận đều là một người.

Đúng là biết cách khiến người khác bất ngờ.

"Tiểu Quân, khi nào về anh viết kiểm điểm cho em được không?"

"Viết thế nào? Sở trưởng Lục thành tâm hối cải? Có cần đọc cho toàn bộ Thiên Đình nghe không?"

Lục Việt hùng hồn nói: "Nếu tiểu Quân muốn, anh sẽ đọc trước hội Bàn Đào cho mọi người cùng nghe."

Tô Quân: "........"

Chỉ cần nghĩ đến Sở trưởng Lục - người cậu ngưỡng mộ nhất, sẽ dùng giọng lãnh đạm đặc trưng của mình, đứng ở nơi cao nhất đọc "kinh sám hối" trước chúng tiên ở hội Bàn Đào cậu cảm thấy sau này mình không thể dùng thái độ cung kính để bái kiến Sở trưởng Lục nữa.

Nhưng cậu lại khoanh tay giả vờ thờ ơ, trên mặt viết mấy chữ "Hôm nay anh đừng hòng dỗ được em".

Lục Việt lại khổ não hỏi: "...Vậy tiểu Quân, anh quay về quỳ bàn phím có được không?"

Nghe nói cách này ở nhân gian rất hữu dụng.

Khóe mắt Tô Quân giật giật: "Không được."

"...Vậy sầu riêng?"

"Không được."

Lục Việt nói ra vài cách chuộc tội nữa, cuối cùng dứt khoát chuyển sang cách dụ dỗ.

"Anh tặng núi linh thạch và mây Vạn Dặm cho em, mỗi đêm trước khi ngủ anh sẽ nói yêu em được không?"

Trái tim Tô Quân lỡ một nhịp nhưng cậu rất nhanh lấy lại bình tĩnh.

"Không được."

"Anh cho em con rồng mà anh nuôi được không?"

"Không được."

Tiểu Long luôn đi theo Lục Việt: "........???"

Nó là đồ vật à? Nói tặng là tặng? Rồng thì không có thể diện sao?

"Mỗi ngày anh sẽ dạy linh thuật cho em được không?"

Tô Quân im lặng.

Cậu rất muốn nói "Được" nhưng cơn giận nói với cậu rằng không được mềm lòng.

Lục Việt đầu hàng: "Tiểu Quân, em nói xem phải làm gì em mới tha thứ cho anh? Em bảo gì anh cũng làm."

Không còn liêm sỉ.

Một chút cũng không còn.

Hắn đã hoàn toàn buông bỏ sự kiêu ngạo và lạnh lùng vốn có.

Tô Quân suy nghĩ một hồi, có chút mềm lòng nói:

"Đợi em nghĩ xong rồi sẽ nói cho anh. Bây giờ chúng ta phải rời khỏi đây đã."

Lục Việt bật cười, xoa xoa cái đầu nhỏ mềm mại của Tô Quân, lần này Tô Quân chỉ xấu hổ quay đầu đầu lại chứ không hề tránh né.

"Anh vốn định xử lý xong việc của Vị Vong Nhân rồi mới đến thú nhận với em, nhưng..."

Tô Quân khịt mũi tiếp lời:

"Nhưng không ngờ em lại phát hiện ra thân phận thật của anh nhanh như vậy."

Lục Việt: "........"

Tiểu Quân nhìn thì có vẻ ngốc nghếch dễ lừa nhưng vào những thời khắc quan trọng lại vô cùng thông minh khiến hắn không thể nào chống đỡ được.

Tô Quân ngước nhìn bầu trời đỏ quạch như máu, có cảm giác như máu sắp từ trên trời rơi xuống, trầm giọng hỏi:

"Đây rốt cuộc là đâu?"

"Đây có lẽ là linh trận duy trì sinh mệnh do Phỉ Dung tạo ra. Năm đó sau khi "Thái Tử" chết có lẽ Phỉ Dung đã tìm được mảnh hồn còn sót lại của hắn, dùng cấm thuật để tạo ra một cơ thể khác cho hắn, vọng tưởng có thể hồi sinh và tiếp tục duy trì sinh mệnh cho hắn."

Nói rồi, Lục Việt rũ mắt, siết chặt nắm tay.

"Vừa nãy anh chỉ nghĩ đến việc đi tìm em, chỉ sợ em rơi vào tâm trận, cũng may là không phải..."

Tô Quân vẫn ngượng ngùng quay đi chỗ khác, không nhìn Lục Việt, cậu lặng lẽ luồn tay mình vào tay Lục Việt.

Từng chút từng chút một siết chặt tay hắn.

Lục Việt vui mừng: "Tiểu Quân, em tha thứ cho anh rồi sao?"

Tô Quân kiên quyết phủ nhận: "Em chỉ sợ anh lạc mất em thôi."

"Phải rồi, không phải anh nói sẽ viết kiểm điểm sao? Lúc nào quay về anh bắt đầu viết đi, không viết đủ 10000 chữ em sẽ không nói chuyện với anh!"

Lục Việt cười: "Được."

"A Việt, bây giờ chúng ta phải làm gì để thoát khỏi đây?"

"Đi tìm mắt trận, sau đó phá vỡ nó là có thể ra khỏi đây."

Tô Quân ngây người, nhìn Lục Việt bằng đôi mắt ngưỡng mộ.

Thực ra nếu không phải cậu được giao nhiệm vụ thắt dây tơ hồng cho Lục Thịnh thì có lẽ cả đời này cậu cũng không có cơ hội tiếp xúc gần với Sở trưởng Lục.

Cho dù sau này cậu thực sự may mắn thi đỗ vào sở Giám Phạt, cậu cũng không biết có thể gặp được Sở trưởng Lục được mấy lần.

Kể cả có gặp được, có lẽ Sở trưởng Lục cũng chỉ thờ ơ gật đầu với cậu, sẽ không ân cần như bây giờ.

Chợt có một niềm sợ hãi không tên len lỏi trong trái tim Tô Quân.

Cậu cắn môi dưới, siết chặt tay Lục Việt hơn một chút.

Lục Việt không nhận ra sự dao động trong nội tâm Tô Quân.

"Vừa nãy anh đã tìm thấy mắt trận rồi, tiểu Quân, nhắm mắt lại, anh đưa em đi."

Tô Quân phối hợp nhắm mắt lại, lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Sau đó, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống.

Tô Quân cảm thấy mình như bị lừa, cậu mở mắt, phát hiện mình và Lục Việt đã đứng trong mắt linh trận duy trì sinh mệnh.

Nhân viên sở Giám Phạt đứng thành vòng tròn bao vây quanh mắt trận.

Tô Quân giật mình, lập tức buông tay Lục Việt, cậu lùi lại vài bước tạo một khoảng cách an toàn với Lục Việt.

Lúc đầu khi nhân viên sở Giám Phạt thấy tiểu Nguyệt Lão và Sở trưởng Lục nắm tay nhau, họ đã chắc chắn về mối quan hệ của hai người.

Nhưng sau đó lại thấy tiểu Nguyệt Lão dứt khoát đẩy Sở trưởng Lục ra, mọi người đều trố mắt đứng nhìn.

Tình hình có vẻ không giống như những gì bọn họ nghĩ.

Lẽ nào đây chính là...Sở trưởng bá đạo ép buộc yêu trong truyền thuyết sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang