Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Tần Nguyên lắc lắc đầu, chỉ vào ma núi ngã trên mặt đất, hỏi: “Khoảng thời gian trước chị đã đi đâu, sao lại trêu chọc đến thử này?”
Ma núi luôn ở trong núi sâu rừng già, trong đô thị cơ hồ không thể gặp được thân ảnh chúng nó.
“A?” Lăng Hiểu Huyên trợn tròn hai mắt, chớp chớp, trong mắt một mảnh mờ mịt nghi hoặc.
Mặt mày Tần Nguyên túc mục, đáy mắt hàm chứa hung thần: “Nếu đêm nay em không ở đây, thử này sớm đã lấy mạng của chị rồi.”
Kiếp trước Lăng Hiểu Huyên hẳn là bị thứ này hại.
Một khi ma núi theo dõi con mồi sẽ không chết không ngừng.
Hôm nay, chắc chắn phải giải quyết ma núi.
Nếu phóng sinh, chờ nó nghỉ ngơi lấy lại sức chắc chắn sẽ ngóc đầu trở lại.
Cô không có khả năng mỗi thời mỗi khắc đều canh giữ bên người Lăng Hiểu Huyên, bảo vệ được cô ấy nhất thời, không thể bảo vệ cô ấy được một đời.
Tần Nguyên nhìn chằm chằm tầm
mắt Lăng Hiểu Huyên, mang theo vài phần áp bách không tự giác.
Quanh thân cô còn lan tràn uy áp tàn lưu của minh thần chi lực lúc nãy sử dụng.
Ngày thường lá gan Lăng Hiểu Huyên rất lớn, nếu không cũng sẽ không tham gia đội thám hiểm thần quái nhưng cô chưa bao giờ gặp qua bất luận quỷ vật tinh quái gì.
Đêm nay trải qua hết thảy, hoàn toàn điên đảo nhận thức của cô ấy.
Thái độ Tần Nguyên nghiêm túc, quanh thân lan tràn khí tràng cường đại làm cô có chút không thở nổi.
Cũng may, loại cảm giác này thực mau biến mất.
Không có cảm giác áp bách sắc bén, cô bắt đầu hồi tưởng tao ngộ khoảng thời gian trước.
Sau một lúc lâu, trên mặt Lăng Hiểu Huyên lộ ra bừng tỉnh.
Cô mím môi, nhẹ giọng nói: “Nửa tháng trước, chị cùng tiểu đội thám hiểm thần quái đi Vân Thị Kỳ Sơn, Kỳ Sơn có một bộ phận núi hoang chưa khai phá, có tin tức mấy phượt thủ thám hiểm mất tích ở Kỳ Sơn, chúng ta liền tổ chức một đội tiến đến thám hiểm.
Đường đi Kỳ Sơn hiểm trở, hoàn cảnh ác liệt, chúng ta đi không đến một nửa lộ trình thì có một phần ba thành viên bị thương, cuối cùng không thể không dẹp đường trở về. Trừ bỏ Kỳ Sơn thì không có đi đâu nữa.”
Đầu ngón tay Tần Nguyên khẽ nhúc nhích, chậm rãi rũ mắt, nhìn chằm chằm ngã vào ký túc xá, ma núi chiếm cứ một phần ba mặt đất.
Nó đã hoàn toàn không có năng lực phản kháng, chật vật quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích.
Trong phòng an tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng nó thở dốc thô nặng.
Tần Nguyên ngẩng đầu, một đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Lăng Hiểu Huyên, thần sắc nghiêm túc nói: “Về sau học tỷ không cần chạy loạn, chị chỉ có một cái mệnh thôi, cho’i đùa một chút sẽ mất thật đấy.”
ở cái thế giới này, sinh mệnh vô cùng yếu ớt.