Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Hoắc Dịch Dung nhấc chân từ trên mặt đối phương đi.
Ánh mắt anh lạnh băng, không hề thương tiếc.
“Chuyển chuyện của Tô gia giao cho những người khác, cô cút đến Hình Phạt Đường, nếu có thể tồn tại đi ra, tôi sẽ cho cô một cơ hội.”
“Thuộc hạ lĩnh mệnh.”
Hoắc Chi chật vật đứng dậy, thân thể còng xuống, từng bước một đi xuống lầu dưới.
Hoắc Dịch Dung xoay người vào phòng ngủ.
Trùng hợp nhận được cuộc gọi video từ Hoắc Vân Giao ở nước M xa xôi.
Video được kết nối, khuôn mặt tuấn mỹ gần như yêu dã của Hoắc Vân Giao khiêm tốn nhĩ nhã rõ ràng hiện ra.
Khuôn mặt anh mang theo vài phần thần sắc tái nhợt có bệnh, biểu tình phát ra loại cảm giác người sống chớ gần, trời sinh liền cỏ loại cảm giác khoảng cách.
Phía sau Hoắc Vân Giao là vách tường trắng, trên tường treo một bức
tượng bích hoạ.
Nơi này, Hoắc Dịch Dung vô cùng quen thuộc, là phòng bệnh VIP của em anh tại bệnh viện Walton.
“Vân Giao, em có biết hiện tại ở trong nước là mấy giờ rồi không?” Trên mặt Hoắc Dịch Dung lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
“Nước M đang là 3 giờ chiều.”
Tiếng nói Hoắc Vân Giao tản mạn độc đáo chậm rãi vang lên.
“Hiện tại trong nước là rạng sáng, từ ngày hôm qua đến bây giờ đã hơn 24 giờ, mắt anh còn chưa được nhắm lại một chút đâu.”
tượng bích hoạ.
Nơi này, Hoắc Dịch Dung vô cùng quen thuộc, là phòng bệnh VIP của em anh tại bệnh viện Walton.
“Vân Giao, em có biết hiện tại ở trong nước là mấy giờ rồi không?” Trên mặt Hoắc Dịch Dung lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
“Nước M đang là 3 giờ chiều.”
Tiếng nói Hoắc Vân Giao tản mạn độc đáo chậm rãi vang lên.
“Hiện tại trong nước là rạng sáng, từ ngày hôm qua đến bây giờ đã hơn 24 giờ, mắt anh còn chưa được nhắm lại một chút đâu.”
Hoắc Dịch Dung ngồi trước bàn làm việc trong phòng ngủ, giơ tay nhẹ nhàng ấn huyệt thái dương.
Động tác này của anh bị Hoắc Vân Giao rõ ràng xem ở trong mắt, bao gồm một chút máu trên tay anh.
Hoắc Vân Giao nhíu mày, sắc mặt bình tĩnh không gợn sóng nổi lên lo lắng: “Trên tay anh sao lại có máu?”