Lý Nguyên làm vẻ mặt bất đắc dĩ với Phí Quý với Vưu Báo, sau đó nói với Tam Tiêu: “Chúng ta đi lên tầng xem náo nhiệt đi, tầm nhìn ở đó rõ ràng hơn.”
Thấy Lý Nguyên còn định tiếp tục hóng chuyện, Tam Tiêu dở khóc dở cười.
Các nàng cảm thấy hắn quá bất cần đời rồi!
Lý Nguyên vừa dẫn Tam Tiêu đi vào trong tửu lâu đã nghe thấy tiếng hét tức hộc máu của Phí Quý: “Các ngươi không được đi! Hôm nay, nếu các ngươi không cho chúng ta một câu trả lời hài lòng, ta sẽ làm Khoái Hoạt Lâm của các ngươi cút ra khỏi Triều Ca.”
Ngươi nói ta không được đi, ta không đi không phải ta rất mất mặt à?
Lý Nguyên căn bản không quan tâm tới tiếng rít gào của Phí Quý, hắn dẫn Tam Tiêu không ngừng bước lên cầu thang.
“Phù phù!”
Phí Quý thấy Lý Nguyên coi lời nói của hắn như tiếng đánh rắm thì tức đến nỗi mặt đỏ tai hồng.
Hắn điên tiết phân phó người hầu phía sau: “Đập cho ta!”
Người hầu của Phí Quý và Vưu Báo nhận được mệnh lệnh lập tức chuẩn bị ra tay.
Nhưng, đám người hầu này đang định xốc bàn lên, lật ngăn tủ, người phục vụ của Khoái Hoạt Lâm đã chạy tới.
Những người phục vụ này đều có võ kỹ, sức lực còn cực kỳ lớn, một người bắt lấy một tên người hầu nhẹ nhàng nhấc lên đỉnh đầu rồi ném ra khỏi tửu lâu, rơi xuống đường cái.
“Rầm rầm rầm!”
Chỉ trong chớp mắt, mười mấy tên người hầu cao to vạm vỡ đã bị ném trên đường cái, ném đến nỗi xương cốt đứt gãy, da tróc thịt bong, không ngừng kêu rên.
Người vây xem vốn nghĩ rằng sẽ có một trận chiến kịch liệt, không ngờ sẽ rơi vào kết cục này.
“Má, mấy người phục vụ này mạnh như vậy à?”
“Khó trách chưởng quầy lại tự tin như vậy!”
“Cao thủ võ lâm làm người phục vụ, quá xa xỉ!”
“…”
Tam Tiêu cũng ngạc nhiên mở to hai mắt, lúc trước các nàng không hề phát hiện ra những người phục vụ này lại biết võ kỹ.
Lý Nguyên mở Khoái Hoạt Lâm, sao có thể không nghĩ tới chuyện có người tới gây chuyện chứ?
Bởi vậy nên thật ra, những tiểu nhị của hắn đều không phải người bình thường, mỗi một người đề là cao thủ hắn câu được từ trong hồ nước, sức chiến đấu có thể so sánh với Tổ Vu, chẳng qua khí huyết bị Lý Nguyên che giấu bằng phương pháp đặc biệt mà thôi.
Đừng nói là mấy phàm nhân bình nho nhỏ, cho dù Thánh Nhân tới cũng phải sợ.
Phí Quý và Vưu Báo thấy người hầu của mình ngã trên đường cái không bò dậy được, lập tức cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa giận dữ.
Phí Quý phẫn nộ chỉ vào Chúc chưởng quỹ và người phục vụ trong tiệm, tức muốn hộc máu gào lên: “Được, được lắm, các ngươi cũng dám làm người hầu của ta bị thương, các ngươi chờ đó, ta sẽ quay về tìm người san bằng Khoái Hoạt Lâm!”
“Các ngươi chết chắc rồi!” Vưu Báo hung tợn nói.
Sau khi đe doạ, hai người nhanh chóng chuẩn bị quay về tìm viện binh, lấy lại mặt mũi.
Nhưng hai người phục vụ bước tới cản đường của Phí Quý và Vưu Báo.
“Gây chuyện rồi đi, đâu có chuyện dễ dàng như vậy.” Chúc chưởng quỹ bình tĩnh nói.
“Sao, chẳng lẽ đám tiện dân các ngươi còn dám ra tay với ta chắc?” Phí Quý lạnh lùng cười.
“Không muốn bị xét nhà diệt tộc thì cút ngay cho tiểu gia.” Vưu Báo tức giận quát.
Hai người căn bản không sợ đám chạy đường này, phụ thân của bọn họ đều là sủng thần của Trụ Vương (Trụ Vương là thuỵ hào sau khi Đế Tân chết, nhưng để cho tiện nên gọi Đế Tân Trụ Vương), quyền cao chức trọng. Hơn nữa, lúc này còn là xã hội nô lệ, quý tộc có uy quyền tuyệt đối, giết chết mấy tiện dân người phục vụ đơn giản như giết chết mấy con kiến, quan phủ căn bản mặc kệ.
Nhưng hai người phục vụ hoàn toàn thơ ơ với lời uy hiếp của Phí Quý và Vưu Báo, chỉ lạnh nhạt cản đường hai người.
Phí Quý và Vưu Báo thấy thế càng thêm tức giận.
Chúc chưởng quỹ nhìn hai người bằng ánh mắt khinh miệt, cung kính hỏi Lý Nguyên: “Công tử, xin hỏi nên xử lý hai người này như thế nào?”
Lý Nguyên không quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói: “Sau khi đánh một trận sợ chết khiếp thì ném ra ngoài!”
“Các ngươi dám!” Phí Quý điên cuồng hét to: “Phụ thân của ta là Thượng đại phu Phí Trọng, ai dám động vào ta?”
Vưu Báo cũng hét lên: “Dám làm ta rơi một sợi tóc, tất cả các ngươi sẽ phải dùng mạng để bồi thường.”
Nhưng chỉ thấy Chúc chưởng quỹ đưa mắt ra hiệu với người phục vụ , người phục vụ lập tức đánh Phí Quý và Vưu Báo một trận tơi bời.
Lúc đầu, hai người này còn cứng đầu uy hiếp muốn báo thù.
Nhưng sau một lát, hai người đã bị đánh đến nỗi kêu trời than đất, kêu cha gọi mẹ, liên tục xin tha, cuối cùng cũng không cứng đầu được nữa!
“Ai da, đánh chết người rồi!”
“Gia gia đừng đánh nữa, bọn ta sai rồi!”
“…”
Cuối cùng, Phí Quý và Vưu Báo bị đánh thành đầu heo, thân thể bị ném xuống đường như một bãi bùn lầy.
Người vây xem xem đến trợn mắt há miệng.
Nhìn Phí Quý và Vưu Báo bị đánh đến nỗi mẹ cũng không nhận ra, mọi người chỉ cảm thấy sống lưng lạnh lẽo.
“Thật quá tàn nhẫn!”
“Không ngờ, ngay cả công tử của Phí Trọng và Vưu Hồn mà Khoái Hoạt Lâm cũng đám đánh.”
“Từ trước tới nay, không có tửu lâu nhà ai dám ngang ngược như vậy.”
“Nhưng đắc tội Phí Trọng và Vưu Hồn, chỉ sợ Khoái Hoạt Lâm sẽ không mở cửa được nữa!”
“…”
“Sao chưởng quầy lại cung kính với ngươi như vậy?” Sau khi vào phòng riêng tầng ba, Quỳnh Tiêu lập tức gấp không chờ nổi hỏi Lý Nguyên.
Vân Tiêu và Bích Tiêu cũng nhìn hắn với vẻ mặt tò mò.
Lý Nguyên đặt lồng chim trong tay sang bên cạnh rồi bình thản nói: “Bởi vì Khoái Hoạt Lâm là do ta mở.”
“Ngươi mở?”
Bây giờ, Tam Tiêu mới bừng tỉnh.
“Khó trách chúng ta không cần xếp hàng, chưởng quầy còn cung kính với ngươi như vậy.”
Lý Nguyên căn bản không đặt hai nhân vật nhỏ bé là Phí Quý và Vưu Báo ở trong lòng, hắn mở cửa hàng này chủ yếu là vì thỏa mãn bản thân, bởi vậy cũng không quan tâm những khách hàng này có hài lòng không.
Hắn căn dặn tiểu nhị bên cạnh: “Hôm nay chúng ta ăn lẩu, cái gì mà ba chỉ bò, dạ cỏ, hoàng hầu, lòng vịt, thịt bò cay, thịt dê cuộn, lá lách bò, khoai tây, củ sen… Mỗi loại đồ ăn đều mang bốn phần lên cho ta. Coca và đồ uống cũng mang lên.”