“Lý công tử, vậy, chúng ta đi nhé!” Bích Tiêu dịu dàng hơi ngượng ngùng chào tạm biệt Lý Nguyên.
Lý Nguyên: “Bảo trọng.”
“Cảm ơn sự chiêu đãi của ngươi trong hôm nay.” Vân Tiêu ngự tỷ cũng chào tạm biệt Lý Nguyên, đôi mắt ẩn tình.
Lý Nguyên: “Có rảnh cứ tới chơi.”
“Sau khi chúng ta đi, ngươi có thể xoay người lập tức quên mất chúng ta không?” Quỳnh Tiêu hoạt bát to gan hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên thật thà nói: “Nếu các ngươi không tới thì có thể sẽ như vậy.”
Không tới nữa thì hắn còn nhớ làm gì?
Tam Tiêu lập tức cảm thấy hơi nóng nảy với câu trả lời của thẳng nam sắt thép Lý Nguyên.
Quỳnh Tiêu vội la lên: “Đương nhiên chúng ta sẽ tới nữa rồi.”
Cảm thấy mình thể hiện quá rõ ràng, nàng lại bổ sung một câu nhằm che giấu: “Chúng ta còn chưa ăn đủ trái cây, lẩu với Coca đâu, hơn nữa ngươi đã nói muốn dạy chúng ta chơi đấu địa chủ, ngươi không được nuốt lời.”
Lý Nguyên nói: “Thật ra Đát Kỷ cũng biết chơi đấu địa chủ, nếu các ngươi muốn chơi thì đi tìm nàng học cũng được.”
Tam Tiêu nghe vậy vội vàng muốn chết.
Chúng ta không muốn học với Đát Kỷ đâu, chúng ta chỉ muốn học với ngươi thôi, không, chúng ta chỉ muốn ở bên ngươi mà thôi!
Chẳng qua, sao các nàng có thể nói ra lời nói kiểu này được chứ?
Đát Kỷ đứng bên cạnh nghe vậy không khỏi cười thầm.
Thầm mắng ca ca đúng là đồ ngốc.
Người sáng suốt đều nhận ra Tam Tiêu có thiện cảm với ca ca, vậy mà hắn lại không có cảm giác gì.
Tuy tu vi của Lý Nguyên đã vô địch, nhưng dù là kiếp trước hay kiếp này, hắn hoàn toàn là một tờ giấy trắng trong chuyện tình cảm, hoàn toàn chưa từng yêu đương.
Đát Kỷ nhịn cười, vội vàng an ủi Tam Tiêu: “Ba tẩu tử yên tâm, nếu ca ca xấu xa dám quên các ngươi, ta sẽ làm hắn biết cái gì là đau đớn!”
Thấy Đát Kỷ gọi mình là tẩu tử, Tam Tiêu ngạc nhiên suýt nữa nhảy dựng lên, khuôn mặt “phừng”, lập tức xấu hổ tới nỗi khuôn mặt trắng nõn ửng hồng.
Đáy lòng càng hoảng loạn như tơ vò, hoàn toàn không dám nhìn thẳng Lý Nguyên, không chỗ dung thân như bị người ta nói ra bí mật trong lòng.
Tam Tiêu ngượng ngùng đối mặt với Lý Nguyên bèn cuống quít bay về phía chân trời.
Lý Nguyên thấy thế lập tức không hài lòng trách móc Đát Kỷ: “Sao ngươi lại không lựa lời như thế, gọi bậy người khác là tẩu tử, xem đi, dọa sợ ba vị sư tỷ của ngươi rồi kìa.”
“Ca ca ngốc, ta đang giúp ngươi đó có biết không?”
Đát Kỷ lườm ca ca ngốc của mình một cái rồi nhanh chóng chạy theo Tam Tiêu về phía Đông Hải.
“Bảng Phong Thần sắp bắt đầu rồi!”
Lý Nguyên lẩm bẩm một câu rồi thản nhiên quay về phòng của mình.
Dù là Tam Tiêu hay là bảng Phong Thần, hắn đều không quan tâm.
…
Chín giờ sáng ngày hôm sau, Lý Nguyên vừa ăn sáng xong không lâu dưới sự hầu hạ của Thược Dược.
Dương Hoè tới bẩm báo với hắn: “Công tử, nhóm người Lão Văn, Tử Tỷ, Tiểu Hổ hẹn ngươi tới phòng trà Khoái Hoạt Lâm thưởng trà chơi cờ, bây giờ ngươi lập tức đi à?”
“Đi thôi.” Lý Nguyên gật đầu nói.
Lão Văn, Tử Tỷ và Tiểu Hổ xem như là bạn lâu năm của Lý Nguyên.
Mấy năm trước, Lý Nguyên phát minh ra hai trò chơi là cờ tướng và cờ vây, mấy người Tử Tỷ cũng yêu thích đánh cờ, bởi vậy không bao lâu sau đã trở thành bạn lâu năm của hắn.
Mọi người thường xuyên hẹn nhau phẩm trà chơi cờ trong phòng trà Khoái Hoạt Lâm, thuận tiện nói chuyện thiên hạ.
Kiến thức rộng rãi và cách nói chuyện nhã nhặn của Lý Nguyên làm nhóm người Lão Văn và Tử Tỷ vô cùng bội phục, bởi bậy không hề coi thường hắn vì tuổi tác.
Thật ra, thân phận thật sự của Lão Văn là Văn Trọng, Thái sư Thương triều. Thân phận thật sự của Tử Tỷ là Á tướng Tỷ Can. Thân phận thật sự của Tiểu Hổ là Võ Thành Vương Hoàng Phi Hổ.
Chỉ là mấy người lo lắng sau khi biết thân phận thật sự của mình, Lý Nguyên sẽ cảm thấy áp lực, vậy nên vẫn luôn dùng tên khác để kết bạn với hắn.
Mấy người cho rằng mình giấu giếm rất tốt, nhưng thật ra hắn đã biết được thân phận của bọn họ từ lâu rồi.
Chẳng qua hắn thấy bọn họ không nói nên cũng lười nói toạc ra mà thôi.
…
Trong phòng trà Thanh Phong các, Khoái Hoạt Lâm.
Sau khi Thái sư Thương triều Văn Trọng, Thủ tướng Thương Dung, Á tướng Tỷ Can, Võ Thành Vương Hoàng Phi Hổ, nguyên soái ải Tam Sơn Đặng Cửu Công vào triều xong, đã nhanh chóng tới Thanh Phong các.
Lúc này, Thương Dung và Tỷ Can đang chơi cờ vây.
Còn Hoàng Phi Hổ và Đặng Cửu Công lại chơi cờ tướng.
Chỉ có một mình Văn Trọng cô đơn ngồi ở một bên.
“Sao Lý Nguyên tiểu hữu vẫn chưa tới nhi?”
Văn Trọng nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt mang theo vài phần nôn nóng và chờ mong: “Có phải hắn sợ thua ta nên trốn không dám tới không?”
“Ha ha ha!”
Thương Dung nghe vậy không khỏi cười to: “Dù là cờ vây hay là cờ tướng, Lý Nguyên tiểu hữu chưa bao giờ thua, sao lại sợ thua ngươi chứ?”
Văn Trọng không phục bèn nói: “Lần này khác rồi, ta chăm chỉ luyện cờ ở nhà, cuối cùng cũng nghĩ ra mấy bố cục hoàn mỹ, chắc chắn có thể báo thù rửa hận, giết hắn không còn manh giáp!”
Tỷ Can cảm thán: “Lý Nguyên tiểu hữu giống như thần vậy, tuổi còn trẻ đã có kiến thức bất phàm, phát minh ra thứ kỳ diệu thiên địa chí lý, không bàn mà hợp ý nhau như cờ vây, lại hiểu đạo trị quốc làm giàu, tài năng có thể nói là thiên hạ có một không hai, không ai có thể so sánh.”
Đặng Cửu Công tiếc nuối nói: “Đáng tiếc, tuy Lý Nguyên tiểu hữu có tài năng kinh thiên vĩ địa, nhưng lại không muốn làm quan, làm việc cho triều đình!”
Hoàng Phi Hổ nói: “Chỉ cần chúng ta khuyên hắn nhiều một chút, chắc chắn có thể làm hắn thay đổi suy nghĩ, nếu không được nữa thì chúng ta trực tiếp nói thẳng thân phận, làm hắn không thể từ chối.”
Văn Trọng lắc đầu nói: “Chúng ta không nên vội vàng ngả bài trước, nếu không sẽ làm Lý Nguyên tiểu hữu cảm thấy không được tự nhiên, vậy thì mất nhiều hơn được.”
Không bao lâu sau, cuối cùng Lý Nguyên cũng tới Thanh Phong các.
Văn Trọng vừa thấy hắn đã gấp không chờ nổi kéo tay hắn, hưng phấn nói: “Lý Nguyên tiểu hữu, cuối cùng ngươi cũng tới rồi, ngồi xuống nhanh, chiến một ván với ta.”