Sáng hôm sau, như mọi hôm không đi học cô sẽ ra tiệm hoa giúp mẹ rồi. Bà ra đó dọn hoa trước, còn cô ở nhà dọn dẹp nhà cửa xong xui rồi ra sao.
"Con gái mẹ đi trước, một lát con ra sao nhớ đi cẩn thận đó."
"Dạ mẹ cũng cẩn thận." Cô từ trong nhà nói vọng ra.
Trên đường bà ra tiệm hoa thì gặp một vài người hàng xóm hôm qua. Họ vừa thấy bà liền chạy ù lại hỏi xem chuyện hôm qua giữa con gái bà và người trên xe kia là như thế nào. Người hàng xóm này nổi danh là nhiều chuyện lo chuyện bao đồng nhất xóm, ăn không nói có chuyện gì mà qua miệng bà thì cũng trở nên nghiêm trọng quá vấn đề.
Hôm qua, Sở Dung Linh cũng cũng nữa tin nữa ngờ về việc bà nói, nên cũng về hỏi con gái. Bà tin con mình con bà nói sao chính là thế, chỉ sợ cái miệng kia của hàng xóm thôi. Mới sáng sớm, đã thấy chị ta rồi.
"Nè, hôm qua đấy tôi nói với chị việc con gái ngoan của chị được ai đưa về. Sao rồi nó nói thế nào với chị hả?" Bà hàng xóm
"Chuyện này thì có liên quan gì đến chị mà chị hỏi hoài thế, con gái tôi nói đó chỉ là bạn của con bé chả có gì cả." Bà không thích vị hàng xóm này nên cũng chẳng muốn nói nhiều hay vòng vo cho mệt.
"Ơ hay! Tôi chỉ là quan tâm thâm hỏi hàng xóm thôi chứ có ý gì đâu. Ai biết được thường ngày thì ngoan ngoãn mà sâu bên trong đã mục nát thì làm sao? Tôi cũng sợ mới có chừng đấy tuổi mà vát cái bụng bầu về thì lại mang nhục nhã cho khu này."
"Chị đừng có mà quá đáng chuyện của con gái tôi không cần chị lo, chị đi mà lo cho nhà chị đấy, tôi sợ chồng chị mà nghe được mấy cái lời này của của chị sẽ đánh chị sưng cả miệng vì nhiều chuyện đấy."
"Chị...chị..." Bà ta tức cứng họng không nói được gì mà quay đầu bỏ đi.
Bỗng ai đó từ phía sau đặt tay lên lưng bà, khi quay lại thì đấy là con gái mình.
"Mẹ chẳng phải mẹ đi trước rồi sao? Sao mẹ lại đứng đây thế kia?"
"À mẹ nói chuyện với mấy cô hàng xóm ý mà, thôi mẹ con mình đi trễ rồi." Cũng may là Ái vừa mới đê chưa nghe được chuyện lúc nãy
"Dạ."
Ái và mẹ ra đến cửa tiệm hoa thì bắt đầu mở cửa bà đem hoa ra trưng bày. Tiệm hoa được bày trí khá đẹp mắt, mọi thứ được xấp xếp đâu vào đó. Có thể nói thứ đặc biệt nhất ở đây chính là quả chuông được cột dây cẩn thận nói với cánh cửa ra vào, để khi khách đến mở cửa thì chương sẽ kêu lên. Tiếng kêu của cái chuông leng ken thật vui tai.
Có lẻ vì là sáng sớm nên khách chưa đông mấy, đột nhiên chiếc chuông truyền đến âm thanh leng ken quen thuộc cô liền theo thói quen mà cuối người chào khách.
"Chào quí khách, quí khách muốn mua loại hoa gì ạ?"
"Haha mình nè, Mỹ Lam đây.". Bạn đang đọc truyện tại + T
Danh Sách Chương: