"Dạ, mẹ nấu xong chưa cơm phụ cho. Mẹ đã đi làm mệt rồi, thấy con ngủ thì cứ gọi con dậy để con nấu cho. Mẹ đừng làm cực lắm."
"Không sao, chỉ là nấu cơm cho con gái mình ăn thôi mà, có làm sao đâu. Mà mẹ nấu xong rồi, con đói không dọn ra ăn luôn."
"Ỏ~ mẹ nấu xong rồi sao, con muốn phụ vậy mà. Với lại con chưa có đói mẹ đi tắm đi kẻo trễ sẽ bệnh đấy ạ! Mẹ tắm xong rồi ra ăn luôn ạ." Nói chứ không phải là cô không muốn ăn mà là từ lúc trưa đến giờ cô còn no lắm luôn, anh ép cô ăn nhiều đến thế kia mà. Làm như định cho cô ăn một lần là không ăn nữa vậy.
Dung Linh nghe lời con gái nói thế thì liền chuẩn bị quần áo đi tắm, thật tốt khi có đứa con gái yêu thương bà như thế. Nói đi cũng phải nói lại từ nhỏ bà đã không cho cô được cuộc sống hạnh phúc như các gia đình khác, bởi vậy dù có cực khổ như thế nào bà cũng phải cố bù đắp những thiếu thốn đó.
Trong lúc mẹ cô tắm, thì cô ngồi xem tivi chờ bà. Tivi thì chả có gì hay để xem cả. Ái ấn một hồi lại thấy tin tức nói về vì vị doanh nhân trẻ, cô bất giác dừng lại xem. Đó không phải đang phỏng vấn anh Tề Dụ Minh hay sao, anh mặc một bộ suit chỉnh chu, dáng vẻ đẹp khỏi nói đến. Thật biết cách khiến người khác say mê mà, vẻ đẹp lạnh lùng nghiêm túc khiến cô không kìm được mà lại cười khúc khích một mình.
Mẹ cô bước từ phòng ra, lại thấy con gái xem tivi mà còn cười khúc khích. Chuyện này bà chưa thấy qua bao giờ, con gái của bà có bao giờ lại cười nhiều đến thế chứ. Bà tò mò bước đến xem rốt cuộc là Sở Mộng Ái đang xem chương trình gì mà lại vui vẻ như vậy, chỉ là phỏng vấn doanh nhân. Nhưng mà người được phỏng vấn lại thật sự rất đẹp nha, con gái bà thích cậu ta sao. Bà nghi hoặc mà hỏi cô:"Tiểu Ái à, con xem gì mà cười vui thế?"
Cô bất ngờ khi nghe thấy tiếng bà, chẳng phải bà đi tắm rồi sao, sao lại nhanh thế. Cô giựt cả mình đưa mắt sang một bên mà ấp úng trả lời."Dạ...dạ con chỉ xem chương trình phỏng vấn thôi...không có gì đâu mẹ."
Mỗi lần cô nói dối thì đều sẽ ấp úng không dám nhìn thẳng vào mắt người khác bà biết nhưng lại không vạch trần.
"Vậy sao? Chỉ xem phỏng vấn con vui đến thế cơ à, hay người được phỏng vấn ấy..." Sở Dung Linh vẫn chưa nói hết đã bị con gái chen ngang dành lời để giải thích.
"Không... không đâu mẹ không phải con vui mà là.. là người đó là khách mời lúc sáng đến trường con... con chỉ không ngờ mình được thấy người nổi tiếng mà thôi...chỉ...chỉ có vậy thôi ạ."
"Ừm, vậy thì đừng xem nữa chúng ta lại ăn cơm trước đã."
"Dạ...dạ." Cô gật đầu lia lịa, nhanh chóng cầm lấy chiếc remote mà lật đật tắt nhanh đi chiếc tivi. Lính huýnh mà chạy nhanh vào phòng bếp dọn cơm ra bàn.
"Mẹ con mình ăn cơm thôi mẹ."Cô bước đến bên cạnh bà dìu bà lại cạnh bàn.
Bà không nói gì, im lặng mà ngồi xuống. Không khí lúc này bổng chùng xuống.
"Tiểu Ái à, mẹ có chuyện muốn nói với con."
"Dạ có chuyện gì sao mẹ?" Cô không hiểu mẹ là muốn hỏi gì mình.
"Cũng không có chuyện gì to tác, chỉ là lúc chiều mẹ đi làm về, thì có nghe mấy cô hàng xóm nói hôm nay con được ai đó đưa về. Còn nói người đưa con về là đàn ông và đi siêu xe gì đó."
"Dạ chuyện này... ưm chuyện này...." Cô không biết phải giải thích thế nào nữa.
"Con nói mẹ nghe, lời họ nói là thật? Mà nếu là thật thì người đó là ai? Có quan hệ quen biết gì với con?"
"Dạ...dạ tụi con chỉ là bạn thôi mẹ...chỉ là bạn thôi à. Mẹ tin con nha mẹ."
"Ái à mẹ không phải không tin hay nghi ngờ gì con, mẹ chỉ muốn biết con quen biết người đó như thế nào, quan hệ ra sao mà thôi."
"Dạ tụi con quen biết cũng chưa lâu lắm, cái hôm mà ăn liên hoan cùng lớp con đã quen chú ấy, chú ấy là chú của lớp trưởng lớp con mẹ ạ."
"Chú sao?"
"Dạ con xưng hô như thế chỉ vì là chú của bạn con thôi... chứ chú ấy còn trẻ lắm."
"Vậy người đó tên gì, sao hôm nay người đó lại đưa con về?"
"Dạ chú ấy tên là Tề Dụ Minh tại chú ấy nói là có việc đi ngang qua nên cho con đi nhờ xe về."
"Ừm. Mẹ không phải không cho con làm quen với người khác, chỉ là mẹ sợ con gái của mẹ còn nhỏ bị người ta dụ dỗ mà sinh hư thôi. Cũng giống như mẹ ngày xưa vậy... nếu không vì quá ngu dại mà tin tưởng người ta thì... mẹ con mình đâu phải như vậy." Đôi mắt bà ứa lệ.
"Mẹ à... con xin lỗi nếu mẹ không thích thì con sẽ không đi cùng chú ấy nữa."
Cô biết chứ người mà mẹ nhắc đến chính là ba cô, năm xưa bà cũng cỡ tuổi cô như này mà mang thai. Bị gia đình bỏ rơi trong lúc bụng mang dạ chửa như vậy, ai mà lại không tuổi thân chứ. Còn cô vị vậy mà không có ba bị người đời phỉ bán mẹ cô cũng chẳng khá hơn. Cô không kìm được mà bật khóc nức nở...
"Mẹ ơi, nếu như năm xưa mẹ không mang thai con thì mẹ đã không khổ như bây giờ. Đều là tại con hết... hức."
"Con gái ngốc coi con kìa sao mà tại con chứ, đừng có khốc nữa đáng lẻ mẹ không nên nhắc đến chuyện này để làm con buồn."
"Hm...ưm..con không phải buồn hay gì hết á mà là tội cho mẹ con thôi, vì con mà mấy người ở dưới quê đều ghét mẹ."
"Không sao đâu chẳng phải bây giờ mẹ con mình sống với nhau cũng rất hạnh phúc sao. Có con ở đây với mẹ là mẹ vui rồi. Tiểu Ái ngốc."
"Dạ." Cô thút thít cô mà nuốt hết nước mắt vào trong để mẹ cô không buồn.
"Được rồi ăn cơm tiếp thôi, đồ ăn nguội hết cả rồi. Mẹ nói rồi đó, con phải cẩn thận biết chưa. Còn cũng lớn mẹ không phải cắm cảng nhưng phát biết giữ thân nghe chưa?" Bà lo sợ, sợ cô sẽ bị người ta lừa gạt.
"Dạ...mình ăn cơm đi mẹ." Giữ thân sao? Lần đầu của cô bị chú lấy mất rồi còn đâu, mẹ thương cô dặn dò cô thế mà...
Danh Sách Chương: