• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau phần thi đấu của Tần Hàm Yên và Hạ Di Bình, hội thao vẫn tiếp diễn, cùng với đó là các hoạt động giao lưu vô cùng sôi động, tâm tình thoải mái, vừa rèn luyện sức khỏe vừa giải tỏa áp lực. Đến khi ánh mặt trời dần tắt, trông ai cũng có vẻ mệt mỏi vì một ngày dài nhưng vẫn rất nhiệt tình, có một số khoa đã thi đấu xong những sinh viên vẫn nán lại tham gia các hoạt động khác, không khí từ sáng đến chiều vẫn vô cùng náo nhiệt, khán đài vẫn rất đông đúc.

Bọn người trong Hội sinh viên thấy hội thao diễn ra tốt đẹp cũng không thể nói thêm lời nào. Thật ra những ngày qua bọn họ cũng miễn cưỡng giúp đỡ, không biết tại sao tự nhiên lãnh đạo nhà trường yêu cầu bọn họ phải hỗ trợ Tần Hàm Yên, không được có thái độ chống đối này nọ. Bọn họ cũng chẳng hỏi nhiều làm gì, một phần đó cũng là trách nhiệm của bọn họ, không thể chối từ, dù sao làm tốt thì cả hội đều được khen thưởng.

5 giờ chiều, hội thao cuối cùng cũng khép lại, lãnh đạo nhà trường đại diện lên phát biểu bế mạc và khen thưởng, Tần Hàm Yên và Hạ Di Bình cũng thở phào một hơi. Bọn họ cùng nhau thu dọn xong cũng đã 6 giờ hơn. Đám bạn cùng phòng cũng ở lại phụ giúp, bận rộn một hồi, Đinh Mễ sà xuống sàn nhà, tỏ vẻ mệt mỏi: "A, mệt chết tôi rồi, vai tôi đau, cổ họng cũng đau ~"

Bọn họ đã quen với tính trẻ con của Đinh Mễ, ai nấy cũng phì cười, Tần Hàm Yên cúi xuống vỗ vai Đinh Mễ: "Được rồi, lát tôi nấu một bữa bù đắp cho cậu."

Hai mắt Đinh Mễ sáng rực, Đặng Chân kế bên cũng không khác là mấy, vô cùng hào hứng: "Cuối cùng cũng có thể thử tay nghề của Yên Yên rồi a ~"

Trương Nguyệt đeo ba lô lên vai: "Tôi về nhà trước dọn dẹp một chút, các cậu tắm rửa rồi qua. À, sẵn tiện ghé siêu thị mua ít đồ nấu nướng nhé."

"Được." Tần Hàm Yên gật đầu, cả đám nối đuôi nhau rời khỏi nhà thi đấu.

- -

7 giờ tối, đám người trẻ tuổi ghé một siêu thị trên đường đến nhà Trương Nguyệt, vì là cuối tuần nên có phần đông đúc, bọn họ chật vật gần một tiếng đồng hồ mới có thể rời khỏi. Tại tiểu khu, Trương Nguyệt đang đứng ở dưới đợi sẵn. Tần Hàm Yên mở cửa xe taxi bước xuống, nhanh tay ra phía sau xách mấy tụi đồ năng trịch, Đặng Chân chạy tới: "Chia cho tôi một túi." Trần Mãn Chi và Đinh Mễ cũng chia nhau xách phụ, Trương Nguyệt làm nhiệm vụ dẫn đường, mở cửa nên chỉ xách một túi nhỏ. Vừa vào cửa, Tần Hàm Yên buông túi xuống, quay lại hỏi Trương Nguyệt: "Di Bình chưa đến à?"

"Vẫn chưa." Trương Nguyệt thuận miệng đáp

Cũng đã trễ so với giờ cơm, cả đám mỗi người một tay, vô cùng bận rộn trong nhà bếp, Đinh Mễ chạy tới chạy lui lau chén đũa, Đặng Chân cùng Trần Mãn Chi phụ nhặt rau, Trương Nguyệt hỗ trợ Tần Hàm Yên sơ chế, đương nhiên món chính vẫn là để Tần Hàm Yên ra tay, không khí hài hòa vô cùng.

Khi các món ăn lần lượt được dọn lên, khói bốc nghi ngút, mùi thơm tỏa ra vô cùng quyến rũ, cả đám đều đói bụng, Đinh Mễ cũng chẳng giấu đi vẻ hào hứng, đưa tay chuẩn bị "nếm thử" thì bị Trần Mãn Chi vỗ lên mu bàn tay: "Cậu vội gì chứ."

Đinh Mễ bĩu môi: "Người ta đói mà, cậu xem, hấp dẫn thế này, không biết hương vị thế nào."

Đâu đó lại nghe tiếng kêu ục ục, cả đám nhìn nhau, tầm mắt dừng lại trên người Đặng Chân, Đặng Chân cứng đời, vội chữa cháy: "Tôi cũng đói mà a." Cả đám mới bật cười.

Đặng Chân ngượng ngùng chuyển chủ đề: "Sao Di Bình còn chưa tới nữa?"

"Chắc là kẹt xe, tôi đã nói bảo vệ rồi, sẽ để cậu ấy trực tiếp lên đây." Trương Nguyệt lên tiếng

Tần Hàm Yên đang bận rộn với món ăn cuối cùng, nghe vậy cô nói: "Hay để tôi gọi cậu ấy." Vừa nói vừa móc điện thoại ra, chưa kịp ấn nút gọi đã nghe thấy tiếng chuông cửa, cô dừng động tác: "Chắc là cậu ấy đến."

Trương Nguyệt mở cửa, Hạ Di Bình đứng bên ngoài nở nụ cười lễ phép, sau đó theo vào: "Xin lỗi, tôi đến trễ."

Đặng Chân xua tay: "Không sao, tôi còn tưởng cậu không đến cơ."

"Cần tôi phụ gì không?" Hạ Di Bình đưa mắt nhìn đồ ăn đã đầy ắp trên bàn, có phần áy náy

"Cậu xuống phụ Hàm Yên mang canh lên đi." Trần Mãn Chi lên tiếng

Hạ Di Bình xuống bếp, nhìn thấy Tần Hàm Yên, tức khắc nụ cười trở nên ngọt ngào: "Yên Yên, để mình phụ."

Tần Hàm Yên xoay người, đối diện với ánh mắt nhu tình kia, cô hơi mất tự nhiên: "Được rồi, cùng mang lên, coi chừng nóng."

Bàn thức ăn đã dọn lên xong xuôi, có màu sắc lẫn hương vị, bọn Đinh Mễ và Đặng Chân không che giấu trực tiếp nuốt nước bọt. Trương Nguyệt mở tủ lạnh lấy bia chất lên bàn: "Hôm nay phải uống hết nhé."

Đinh Mễ cười ha hả: "Bổn cô nương hôm nay sẽ cho các cậu sáng mắt." vẻ mặt rất đắc chí.

6 người ngồi quanh bàn, Trương Nguyệt ngồi giữa, Trần Mãn Chi và Đinh Mễ ngồi phía bên trái, bên phải lần lượt là Tần Hàm Yên, Hạ Di Bình, Đặng Chân.

Trương Nguyệt là chủ nhà, nên không ngần ngại nâng ly: "Nào, cùng chúc mừng Hàm Yên và Di Bình."

6 người cùng nâng ly, vô cùng vui vẻ, nụ cười sảng khoái trên môi không hề che giấu: "Cạn!"

Đặng Chân và Đinh Mễ không thể chờ đợi thêm nữa, ngay lập tức nâng đũa, gấp một miếng thật to, cho vào miệng nhai nhồm nhoàng, hai má phồng to trông rất buồn cười. Đặng Chân chưa kịp nuốt đã giơ ngón cái với Tần Hàm Yên, vẻ mặt vô cùng tán thưởng, mắt sáng cả lên. Trần Mãn Chi, Trương Nguyệt và Hạ Di Bình cũng nâng đũa, từ từ thưởng thức, Trần Mãn Chi cũng không giấu vẻ sửng sốt: "Hàm Yên, đúng là ngon nha, thật không ngờ cậu không chỉ xinh đẹp mà còn nấu ăn ngon, ai cưới được cậu chắc thật có phúc."

Tần Hàm Yên ngượng ngùng, tay nghề của cô so với Khương Huệ mẹ cô cũng không tính là bao, vậy mà đám người này giống như muốn đưa cô lên tận mây xanh: "Nếu thấy ngon các cậu ăn nhiều vào."

Tần Hàm Yên nghiêng đầu, gắp thức ăn vào bát từng người một, Đinh Mễ nhìn một lượt, lại tỏ vẻ bất mãn: "Này Yên Yên à, tại sao của tôi toàn rau thế?"

"Cậu cần giảm cân a ~" Trương Nguyệt trêu chọc cướp lời, cả đám cười rất vui vẻ, chỉ riêng gương mặt ai đó đen xì như đít nồi: "Hừ, tôi tự mình gắp."

Bầu không khí ấm cúng, có thức ăn ngon, có niềm vui, vừa ăn vừa uống, chẳng mấy chốc gương mặt 6 cô gái đều ửng đỏ. Bụng cũng căng cứng rồi, nhưng trò vui chỉ mới bắt đầu, Đặng Chân hào hứng lấy ra cây bút đã chuẩn bị từ trước: "Nào nào, uống thôi tẻ nhạt lắm, chúng ta cùng chơi trò chơi nhé."

Đinh Mễ lập tức hưởng ứng: "Chơi như thế nào?"

"Đơn giản thôi, mũi bút quay trúng ai, người đó phải uống một ly cộng thêm trả lời một câu hỏi của người quay, người thua sẽ là người quay lượt tiếp theo." Đặng Chân giải thích

"Cậu cũng thật nhẫn tâm a ~" Đinh Mễ nửa tỉnh sửa say lầm bầm

"Bắt đầu nhé, để tôi quay trước nha haha." Đặng Chân đặt bút lên bàn, xoay một cái, khi cây bút chậm dần, cả đám đều nín thở, người đầu tiên trúng đòn không ai khác là Đinh Mễ, Đặng Chân có chút thất vọng, cô là muốn hỏi Tần Hàm Yên cơ, thôi miễn cưỡng làm khó Đinh Mễ cũng thú vị, cô hắng giọng: "Đinh Mễ, cậu vẫn còn là xử nữ chứ?"

Đinh Mễ vỗ bàn tức giận, cộng thêm say rượu mặt đỏ bừng bừng: "Cậu nói gì thế hả, bổn cô nương đương nhiên là còn, hừ."

"Haha xin lỗi, xin lỗi, tôi chỉ tò mò thôi mà." Đặng Chân cười cười nói

Tiếp theo đến phiên Đinh Mễ, người bị quay trúng lại là Đặng Chân, Đặng Chân thầm than đúng là ông trời cố ý trêu chọc mình, Đinh Mễ cười gian: "Đặng Chân à, cậu đã trải qua bao nhiêu mối tình một đêm rồi?"

Đặng Chân thầm than, biết ngay mà, đúng là gậy ông đập lưng ông, cô cầm ly uống một hơi, sau đó giơ tay đếm đếm: "Ba... ba bốn gì đó."

"Đúng là không tệ." Đinh Mễ tấm tắc, lại đến phiên Đặng Chân, cô lại nhìn một vòng rồi xoay bút, đến phiên Trương Nguyệt lên thớt: "Trương Nguyệt, cậu có bạn trai chưa?" hỏi xong cô chớp chớp mắt.

Trương Nguyệt chưa kịp trả lời, Đinh Mễ đã xen vào: "Sao cậu có thể phí câu hỏi như vậy, cái đó có thể hỏi tôi mà, là chưa đó, haizzz."

"À, à đến phiên Trương Nguyệt."

Trương Nguyệt xoay một vòng lại trúng ngay Trần Vãn Chi, những câu hỏi quen thuộc, xoay đến mười vòng vẫn chưa trúng hai người Tần Hàm Yên và Hạ Di Bình, cả đám ai oán: "Tôi không tin các cậu may mắn vậy." Đặng Chân lầm bầm. Rốt cuộc cũng trúng Tần Hàm Yên, lần này vẫn là Trương Nguyệt: "Hàm Yên, cậu thích nam hay nữ?"

Cả đám đưa mắt nhìn về phía Tần Hàm Yên, Đinh Mễ lẫn Đặng Chân đều thầm khen câu hỏi thật thú vị này, tiếc là câu trả lời của Tần Hàm Yên lại quá vô vị: "Không biết, tôi còn chưa yêu ai."

Mọi người làm ra bộ dạng tiếc nuối, Hạ Di Bình đưa mắt nhìn Tần Hàm Yên, không rõ suy nghĩ, thực ra tửu lượng cô không tốt, lúc này đã mất đi mấy phần tỉnh táo. Cô đưa mắt nhìn cây bút trong tay Tần Hàm Yên đặt xuống, khẽ xoay, lần này chính xác là đã quay trúng Hạ Di Bình.

Đặng Chân lên tiếng: "Yên Yên à, phải hỏi một câu chất lượng nha."

"Di Bình, một lời đồn không đúng về cậu là gì?." Tần Hàm Yên lại hỏi một câu không nặng không nhẹ, đám bạn tỏ vẻ thất vọng

Hạ Di Bình cúi đầu suy nghĩ: "Mọi người thường nói tôi là cong."

"Hahaha, cậu xinh đẹp như vậy, cong cũng rất tốt haha." Đặng Chân cười lớn, vỗ vỗ vai Hạ Di Bình

"Nhưng mà... Dù sao tôi cũng chưa từng yêu ai, không rõ nữa." Hạ Di Bình bỗng dưng bổ sung, cúi đầu mỉm cười, sau đó uống cạn ly bia.

Đám người tiếp tục vừa chơi vừa uống, bả vai Tần Hàm Yên và Hạ Di Bình cọ cọ nhau do ngồi gần, cảm giác tiếp xúc làm người ta cảm thấy ngứa ngáy, bỗng dưng Hạ Di bình ôm lấy cánh tay Tần Hàm Yên, quay mặt nói với mọi người: "Yên Yên là của tôi, không cho các cậu giành với tôi."

Cả đám cười ha hả, thật ra bọn họ đã say đến mức không để ý vừa rồi Hạ Di Bình nói gì, riêng Tần Hàm Yên vẫn còn thanh tỉnh, cô thoáng sửng sốt, tim đập lệch một nhịp, đưa ánh mắt đầy khó hiểu nhìn về phía gò má xinh đẹp ửng đỏ của Hạ Di Bình. Cậu ấy...

Không ai biết rằng, câu nói đầy mơ hồ trong cơn say của Hạ Di Bình lại vô tình gieo một hạt giống nơi đáy lòng của Tần Hàm Yên, chỉ đợi ngày đâm chồi kết lá...

6 cô gái gục lên bàn, phần ai nấy ngủ, màn đêm tĩnh lặng buông xuống, thỉnh thoảng có mấy tiếng còi rít lên...

Gần 12 giờ đêm, Hạ Di Bình tỉnh dậy, Tần Hàm Yên nghe tiếng động cũng tỉnh theo, Hạ Di Bình chỉ chỉ ra phòng khách, Tần Hàm Yên hiểu ý rón rén đi theo: "Sao vậy?"

"Bây giờ tôi phải về." Hạ Di Bình nhỏ giọng nói

Đương nhiên Tần Hàm Yên không đồng ý: "Muộn thế này rồi, cậu về một mình rất nguy hiểm, ngủ lại một đêm sáng mai rồi về, dù sao nhà A Nguyệt cũng nhiều phòng."

Hạ Di Bình biết tất nhiên Tần Hàm Yên sẽ không an tâm, cô cười nắm lấy tay Tần Hàm Yên: "Yên tâm đi, có người đến đón tôi." Nói xong móc điện thoại trong túi ra: "Alo, em xuống ngay."

Tần Hàm Yên vẫn không an lòng: "Cậu về với ai, có đáng tin không?"

"Yên tâm đi, không sao cả, người quen của tôi."

"Vậy... Tôi đưa cậu xuống." Tần Hàm Yên vẫn muốn nhìn thử người đến là ai mới có thể yên tâm.

Hai người nhẹ nhàng mở cửa, chầm chậm sánh vai bước xuống lầu, màn đêm lành lạnh, có vài cơn gió khẽ lướt qua cuốn theo hơi men còn sót lại, nhẹ nhàng khiêu vũ cùng những sợi tóc dài mỏng manh. Bước xuống cổng tiểu khu, đã thấy một chiếc BMW đậu sẵn, người trên xe nhìn thấy Hạ Di Bình chạy xuống mở cửa, Tần Hàm Yên nhìn thoáng qua, là một nam nhân trẻ tuổi tuấn tú, Hạ Di Bình nói lời tạm biệt Tần Hàm Yên, nhẹ nhàng bước lên xe, dường như rất quen thuộc. Khi chiếc xe dần dần khuất sau màn đêm, Tần Hàm Yên vẫn đứng ngây ra đó, câu nói khi nãy của Hạ Di Bình vẫn vang bên tai: Dù sao tôi cũng chưa từng yêu ai. Vậy thì người đó là ai?

Cô lắc lắc đầu, nở nụ cười, tự trách bản thân đúng là vẫn chưa tỉnh, sau đó xoay người trở lại nhà Trương Nguyệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK