Hải Thành 11 giờ đêm,
Hạ Di Bình ngồi trên chiếc giường quen thuộc sau một ngày bận rộn quay phim. Dưới sự giúp đỡ của Lâm Cung, cô đã bắt đầu được đảm nhận vai phụ trong một bộ phim rất được quan tâm. Nam nữ chính đều là lão làng có nhiều năm kinh nghiệm, các vai thứ chính cũng là những tiểu hoa đang có lưu lượng rất tốt. Dù được tham gia diễn xuất nhưng tất nhiên, cơ hội tiếp xúc với họ rất nhỏ, chỉ là có thể đứng từ xa ngắm nhìn hoặc thỉnh thoảng có vài phân đoạn đóng chung cùng nữ thứ.
Lẽ ra, với tính cách của Hạ Di Bình những điều đó sẽ khiến cô phiền muộn, thế nhưng vào giờ phút này trong đầu cô toàn là cái tên quen thuộc mà ngày mai cô sẽ được gặp lại. Chính bản thân của Hạ Di Bình cũng không hiểu nổi, chỉ mới một tuần không gặp mặt nhưng hình như... có chút nhớ.
Nhưng vốn dĩ Hạ Di Bình là một người sống rất lý trí, lý trí đến độ có thể đem mọi thứ cảm xúc quấn quanh ra phân tích thiệt hơn rồi cũng sẽ mạnh mẽ cắt đứng nếu như nó sắp sửa vượt quá tầm kiểm soát của cô. Cô hiểu rõ rằng, để thuận lợi vượt qua bốn năm đại học, cô cần Tần Hàm Yên, để một bước lên mây cô cần những kẻ có tiền có quyền lót đường, hai điều này rất rõ ràng, trước giờ vẫn không xâm phạm lẫn nhau.
Hạ Di Bình thầm nghĩ nếu như cô không phải một Hạ Di Bình tham vọng thì tốt, chỉ là vốn dĩ cô rất tham vọng mà còn hiểu rất rõ điều đó, cho nên không có nếu như.
10 giờ sáng hôm sau, Tần Hàm Yên vừa từ tàu điện ngầm bước xuống đã thấy Đặng Chân đứng đợi. Thế nhưng việc đầu tiên cô làm không phải là chạy đến vui vẻ chào hỏi Đặng Chân mà là móc điện thoại trong túi ra nhắn tin cho Hạ Di Bình: [Tôi đến rồi.] Thật ra, suốt chặng đường trên xe, họ vẫn luôn nhắn tin qua lại, chỉ là hôm nay Hạ Di Bình vướng lịch trình nên không đến được, mà thật ra cũng không cần thiết, họ đã hẹn gặp nhau vào buổi tối.
Đặng Chân trông thấy Tần Hàm Yên liền vẫy vẫy tay: [Yên Yên, tôi ở đây này.]
Tần Hàm Yên lúc xuống đã xác định được vị trí của Đặng Chân nên nhanh chóng tiến lại. Đặng Chân liền tranh công: "Cậu xem, nắng chết tôi rồi."
Tần Hàm Yên làm bộ dạng chân thành: "Vất vả cậu rồi, thật ra tôi tự về cũng được a ~"
Đặng Chân ghét bỏ: "Biết thế tôi cũng không cần cất công chạy đến, mất cả một buổi sáng của tôi."
Tần Hàm Yên cười cười, thầm nghĩ vẫn là cái bộ dạng này: "Được rồi, tôi đùa thôi, cảm ơn cậu đã vất vả vì tôi."
Đặng Chân lập tức ngoan ngoãn: "Được rồi, tha cho cậu, về thôi, hôm nay tôi mượn xe A Nguyệt đến đón cậu."
Tần Hàm Yên chợt đứng lại: "Thân thiết đến thế? Sao tôi không biết?"
Đặng Chân vừa đi vừa ngoái đầu trả lời: "Tôi nói đến đón cậu cậu ấy mới cho mượn, dù sao nhà cậu ấy cũng nhiều xe mà a." Dừng lại một chút cô lại nói tiếp: "Hay là cậu nói với cậu ấy cho tôi mượn dùng một thời gian, dù sao hiện tại cậu ấy cũng đến Trương thị, không đi học hè."
Tần Hàm Yên: "Cậu tự đi mà nói." nói xong nhanh chân đi trước.
Đặng Chân đuổi theo: "Này, chờ với..."
Đặng Chân vừa lái xe, vừa bám riết không buông: "Yên Yên, tối nay cùng nhau đi ăn đi, hẹn thêm Trương Nguyệt nữa, sẵn tiện nói giúp tôi mấy lời."
Tần Hàm Yên nhắm mắt, nhàn nhàn mở miệng: "Tối nay tôi có hẹn rồi."
"Vừa về đã có hẹn, cậu cũng thật bận rộn a." Đặng Chân lầm bầm
Tần Hàm Yên chẳng buồn mở miệng, đến khi về đến ký túc xá mới chào tạm biệt mấy câu rồi đuổi Đặng Chân về phòng. Tần Hàm Yên lại nhìn điện thoại, mỉm cười.
Hạ Di Bình: [Hôm nay tôi về sớm, cậu muốn ăn gì?]
Tần Hàm Yên: [Hay để tôi ghé siêu thị mua cho tiện.]
Hạ Di Bình: [Cũng được, cậu thích gì cứ mua, tôi rất dễ ăn.]
Tần Hàm Yên: [Nhưng... Tôi chưa biết đường đến nhà cậu.]
Hạ Di Bình lại gửi cho Tần Hàm Yên một địa chỉ sẵn tiện hướng dẫn cách đi đến rất chi tiết, chỉ sợ Tần Hàm Yên lạc đường.
Hạ Di Bình: [Đến thì gọi tôi, tôi xuống đón cậu.]
Tần Hàm Yên: [Được rồi, vậy tối gặp.]
Hạ Di Bình: [Tối gặp.]
Tần Hàm Yên nhìn điện thoại, bây giờ mới giữa trưa nhưng cô đã cảm thấy rất hồi hộp. Cô chạy đến trước tủ quần áo, bắt đầu lựa chọn. Quần áo của Tần Hàm Yên thực ra không có mấy bộ, đa phần đều là áo sơ mi, áo phông cùng quần đơn sắc rất hợp với tính cách của cô. Thế nhưng vào giờ phút này Tần Hàm Yên chỉ hận tại sao lúc trước mình không mua nhiều thêm vài kiểu dáng. Loay hoay được hơn 30 phút, cuối cùng cô cũng lục lọi trong đống đồ ít ỏi một chiếc áo màu đỏ có hoa văn cùng chân váy màu đen, tạm thời có thể chấp nhận. Cô bắt đầu chạy vào phòng tắm tắm rửa, sau khi tắm xong cô lại nhận ra hình như còn quá sớm, bản thân còn chưa ăn trưa. Thế là lại chạy đi căn tin trường giải quyết chiếc bụng đói, ăn xong cô nghĩ nghĩ chắc hẳn là một lát lại cần tắm lại nữa rồi.
Chỉ là đến nhà bạn nấu ăn, Tần Hàm Yên tự hỏi bản thân có phải là quá căng thẳng hay không. Nhưng cô chính là không thể nào làm chủ bản thân mình, vẫn là mất hết cả buổi chiều để chuẩn bị. Bình thường Tần Hàm Yên ra ngoài sẽ không trang điểm nhưng hôm nay lại mất không ít thời giờ ngồi trước gương, hình như đã lâu rồi cô cũng không nhìn kỹ gương mặt của bản thân qua gương. Cô trang điểm sơ qua đến khi hài lòng mới mang giày ra khỏi cửa, cô còn phải đến siêu thị.
Tần Hàm Yên lựa chọn ghé vào một siêu thị trên đường đến nhà Hạ Di Bình, cô đi xe buýt nên chạy lên chạy xuống cũng có phần khó khăn. Lần đầu tiên ghé đây nên ít nhiều cũng mất thời gian để mua được những món đồ mong muốn. Bất chợt Tần Hàm Yên nhớ lại lần trước Hạ Di Bình nói với cô rất thích ăn cherry, thế là cô đẩy xe tiến đến quầy trái cây, đang hăng say lựa chọn thì nghe có tiếng gọi, nơi này đông người, ban đầu Tần Hàm Yên còn nghĩ chắc mình nghe nhầm, nhưng khi người kia tiếng gần cô mới nghe rõ: "Hàm Yên phải không?"
Tần Hàm Yên ngước mặt nhìn lên, thấy Đổng Duyệt đang nở nụ cười tiến về phía mình: "Cô Đổng, chào cô."
Đổng Duyệt cũng đã cởi đi vẻ nghiêm túc thường ngày: "Cô còn tưởng nhìn nhầm, nghe nói em có ý định học hè?" Thật ra là biết nhưng vẫn cố hỏi.
Tần Hàm Yên nghiêm túc gật đầu: "Dạ đúng rồi, em muốn nhanh chóng hoàn thành chương trình học."
"Học hè thời gian trống khá nhiều, có hứng thú đến chỗ cô không? Cô đang cần một tiểu trợ lý trong thời gian ngắn." Đổng Duyệt bắt đầu dò hỏi, bà ấy vốn thích cô học trò này lâu rồi, luôn muốn tìm cơ hội để đào tạo, cố tình không bằng đúng dịp.
"Nhưng mà em sợ sẽ không đảm bảo thời gian, với lại cũng chưa có kinh nghiệm..." Tần Hàm Yên chần chừ mặc dù thực sự cô rất muốn thử sức, vừa có thể xem đây là công việc làm thêm vừa học hỏi rất nhiều.
"Không sao, em quên cô là chủ nhiệm của em sao, thời gian của em đương nhiên cô nắm rõ." Đổng Duyệt đã tính kỹ, tất nhiên biết Tần Hàm Yên lo sợ điều gì.
Cô giáo đã nói đến mức này, tất nhiên Tần Hàm Yên không thể từ chối nữa, đến Thịnh Thế đối với cô mà nói là cơ may hiếm gặp: "Vậy được ạ, cảm ơn cô Đổng."
Đổng Duyệt tỏ vẻ hài lòng: "Không cần khách sáo."
Hai người nói thêm vài câu rồi tách ra, Tần Hàm Yên vác túi lớn túi nhỏ lên xe buýt, cũng may giờ này xe buýt vắng người, nếu không lại làm phiền người khác không ít.
Thực ra Hạ Di Bình hẹn cô 6 giờ nhưng 5 giờ Tần Hàm Yên đã có mặt, cô ngồi tại bến xe buýt trước khu chung cư của Hạ Di Bình ngây ngẩn. Bởi vì chưa đến giờ hẹn nên cũng không dám gọi, lỡ như Hạ Di Bình chưa về sẽ ảnh hưởng cậu ấy đang làm việc. Thế là cô kiên nhẫn ngồi đó nhìn dòng người qua lại, thỉnh thoảng có người bước xuống từ xe buýt cũng đưa mắt nhìn cô, mười phần đánh giá, Tần Hàm Yên vờ như không thấy, liên tục giơ tay nhìn đồng hồ, hình như thời gian trôi qua thật chậm.
Mãi đến khi đồng hồi điểm 5 giờ 55 phút chiều, Tần Hàm Yên mới lấy hết can đảm gọi cho Hạ Di Bình, tim cô đập liên hồi theo từng lần đổ chuông, khi bên kia chưa kịp bắt máy cô đã tắt điện thoại, vẫn là nhắn tin sẽ ổn hơn, thế là cô gõ chữ gửi cho Hạ Di Bình: [Bình, tôi đến rồi.]
Hạ Di Bình: [Đang ở đâu?]
Tần Hàm Yên: [Ngay bến xe buýt.]
Hạ Di Bình vừa đọc tin nhắn vừa đi xuống, nhanh chóng nhìn thấy Tần Hàm Yên: "Yên Yên, đợi có lâu không."
Tần Hàm Yên xách theo túi đồ: "Không lâu, cũng vừa đến thôi."
Hạ Di Bình nhìn gương mặt đầy mồ hôi của Tần Hàm Yên, lẳng lặng bỏ qua: "Đưa tôi xách phụ."
Tần Hàm Yên từ chối: "Không cần đâu, cái này rất nhẹ."
Hạ Di Bình biết không thể nói lý với người này đành phải tự giành lấy một túi: "Như thế này còn bảo nhẹ." Nói xong cũng nhanh chóng đi trước.
Nhà Hạ Di Bình là một căn chung cư bình dân tuy không thể sánh bằng nhà Trương Nguyệt nhưng cũng tương đối tiện nghi và an ninh. Hạ Di Bình xách đồ vào bếp, Tần Hàm Yên cũng nhanh chóng đi theo.
"Cậu đi rửa mặt đi, nhà vệ sinh bên kia." Hạ Di Bình chỉ về hướng đối diện phòng bếp nói với Tần Hàm Yên.
Tần Hàm Yên bắt đầu hóa thân thành robot hình người, ai nói gì nghe nấy, thế là cô chạy vào nhà vệ sinh, nhìn gương mới phát hiện lớp trang điểm gần như trôi hết, cô chỉ đành rửa sạch. Bên ngoài, Hạ Di Bình mở túi đồ, cho vào tủ lạnh, cô nhìn thấy một hộp cherry nằm lẳng lặng ở đó, quả nào cũng to nhìn vô cùng đẹp mắt, không ngờ cậu ấy vẫn nhớ mình thích ăn cherry, nụ cười trên môi cũng theo đó mà nở rộ.
Dù rất muốn nấu vài món cho Hạ Di Bình nếm thử nhưng nội tâm cũng muốn ăn thức ăn Hạ Di Bình nấu, thế là Tần Hàm Yên lui về làm phụ bếp. Có được một phụ bếp vô cùng đắc lực, Hạ Di Bình cũng đỡ áp lực hơn. Thực ra ở Hạ gia, Hạ Di Bình rất được cưng chiều, bình thường sẽ không xuống bếp mà toàn do ba cô Hạ Khải nấu. Tuy nhiên thời gian sống một mình tại Hải Thành, ít nhiều cũng phải biết vài món nếu không muốn bản thân cứ phải ăn đồ ăn bên ngoài, đối với người có chế độ ăn uống nghiêm ngặt như cô thì điều đó là tối kỵ.
Hai người phối hợp nhịp nhàng, kẻ hát người bè, thỉnh thoảng có tiếng cười nói hòa cùng tiếng bát đũa va chạm, tiếng xèo xèo của chảo dầu, không khí hòa hợp vô cùng. Hai cô gái trẻ tuổi dung nhan mỹ miều tụ cùng một chỗ, vì người kia mà bận rộn, ấm áp mà yên bình đến nỗi không mấy chân thật, phải chi giây phút này dừng lại mãi mãi.
Suốt một bữa cơm, hai người ăn vô cùng từ tốn, nhất là Tần Hàm Yên, cũng không phải tay nghề của Hạ Di Bình không tốt mà bởi vì cô sợ sẽ để lộ thói xấu nào đó trước mặt Hạ Di Bình. Ngược lại Hạ Di Bình chính là vừa ăn vừa quan sát sắc mặt của Tần Hàm Yên, cô cũng biết so với tài nấu nướng của Tần Hàm Yên mấy món ăn cô nấu cũng là bình thường, thế nhưng đây là lần đầu cô vì người khác mà dụng tâm xuống bếp, đương nhiên cũng không muốn người nọ ăn đến khó coi.
Tần Hàm Yên khi ăn rất nhạt, ít khi dùng nước chấm, hình như lại càng không thích ăn cay, Hạ Di Bình âm thầm ghi nhớ điều này, lần sau nhất định phải chú ý.
"Yên Yên, ăn thử món này, tôi mới học từ ba ba tôi đó." Vừa nói cô vừa gắp cho Tần Hàm Yên.
"Ăn rất ngon nha, đúng là không thể đánh giá thấp cậu." Tần Hàm Yên cười híp mắt
"Hình như cậu rất thích ăn gà thì phải?" Hạ Di Bình tuy là hỏi nhưng giọng điệu đã chắc chắn bảy tám phần, khả năng quan sát của cô rất tốt.
"Đúng vậy a, thịt gà rất mềm, lại thơm, ăn rất ngon, ở quê mẹ cũng hay nấu cho tôi ăn." Tần Hàm Yên thành thật trả lời.
"Vậy ăn nhiều một chút." Hạ Di Bình lại gắp, Tần Hàm Yên lúc này đã quên đi vài phần ngượng ngùng, cũng rất sảng khoái mà ăn hết.
Hai người ăn xong cũng đã 8 giờ tối, Tần Hàm Yên giành việc rửa bát, Hạ Di Bình cũng không rảnh tay, bắt đầu lau dọn bàn ghế. Không ai hẹn ai, cứ thế việc ai nấy làm, phối hợp vô cùng ăn ý. Dọn dẹp xong, Tần Hàm Yên cùng Hạ Di Bình cùng ngồi trên sô pha xem ti vi, được một lát Hạ Di Bình đứng lên mở tủ lấy một chai rượu vang và hai cái ly: "Không ngại uống một chút chứ?"
Tần Hàm Yên đắn đo một chút, Hạ Di Bình thấy thế cũng không miễn cưỡng, cô ngồi xuống sau đó ngước cằm về phía ti vi: "Cậu có biết cô ấy không?"
Tần Hàm Yên trả lời: "Lâm Nhược Vấn?"
"Đúng vậy. Đây là bộ phim đánh dấu tên tuổi của Ảnh hậu Lâm. Cô ấy là người duy nhất trong giới khiến tôi nể phục, một nữ thần luôn tỏa ra hào quang." Ánh mắt Hạ Di Bình lấp lánh, giống như có thể nhìn thấy ánh hào quang hư hư thực thực kia.
"Có vẻ cậu thực sự thích diễn xuất." Tần Hàm Yên cảm thán, cô dường như đã nhìn ra niềm khao khát mãnh liệt xuất phát từ nội tâm của Hạ Di Bình khi nhắc đến Lâm Nhược Vấn.
"Có thể là vậy cũng không hẳn vậy. Tôi thích nó bởi nó có thể đem lại cho tôi thứ mà tôi muốn. Chung quy lại tôi vẫn thích nổi tiếng hơn là diễn xuất." Hạ Di Bình đối diện với Tần Hàm Yên cũng không muốn che giấu, dường như đây là người duy nhất cô có thể thoải mái thổ lộ, cô có một loại cảm giác Tần Hàm Yên sẽ ủng hộ cô.
"Mỗi người đều có mục tiêu riêng của mình, tuy tôi không giống cậu nhưng tôi có thể ở phía sau làm hậu phương cho cậu, chỉ cần cậu đồng ý." Tần Hàm Yên là nói lời thật lòng, cô biết dù Hạ Di Bình có lựa chọn đi theo con đường nào chăng nữa, cô vẫn sẽ ủng hộ vô điều kiện, chỉ cần cô có thể làm được.
"Tất nhiên, có một người bạn ưu tú như cậu làm hậu phương, tôi cầu còn không được." Gò má Hạ Di Bình đã bắt đầu ửng đỏ dưới ánh đèn, trong ti vi là một đoạn phân cảnh chia tay lâm ly bi đát, nhân vật trong phim của Lâm Nhược Vấn nước mắt nghẹn ngào thốt ra một câu: Yêu sao? Trên đời này làm gì có tình yêu thực sự, chẳng qua ngay tại thời điểm đó con tim yếu đuối muốn tìm cảm giác chở che thôi.
Hạ Di Bình thoáng trầm lặng, đây là đoạn cô thích nhất, cũng là đoạn cô ghét nhất, cô nhìn sườn mặt tinh tế của Tần Hàm Yên, thấp giọng hỏi: "Yên Yên, cậu có tin vào tình yêu không?"
Tần Hàm Yên nghe xong câu hỏi của Hạ Di Bình, bất chợt nghĩ về người ba mình chưa một lần gặp mặt. Yêu sao? Mẹ chờ đợi bao nhiêu năm chỉ vì tình yêu mù quáng kia sao? Cô lắc đầu: "Không biết nữa, chỉ là có một chút mông lung."
Hạ Di Bình vỗ lên đùi: "Đúng vậy, tình yêu là thứ vô định nhất, bởi vậy tôi cũng không định sẽ yêu ai, cũng không muốn kết hôn với tên nam nhân nào đó rồi lại trói buộc cuộc đời mình bởi chức danh người vợ, người mẹ. Thật buồn cười." Nói xong cô lại một hơi uống sạch ly rượu trên tay.
Tần Hàm Yên không biết tại sao tự dưng Hạ Di Bình lại nói với cô những lời này, nhưng nó không khỏi khiến cô nghĩ ngợi lung tung. Cô chưa từng yêu, cũng không biết tình yêu có thực sự khắc nghiệt như thế hay không, nhưng những thứ đã từng hiện hữu xung quanh cô khiến cô càng thêm vô định. Chắc có lẽ cô chưa đủ sự từng trải để đưa ra một đánh giá chính xác nhất, nhưng dù có đưa ra đánh giá cũng chưa chắc đã đúng. Mỗi người có một câu chuyện, cũng không ai giống ai, nếu tình yêu có thể cân đo đong đếm, tính toán thiệt hơn thì nó đã không còn là tình yêu nữa. Nếu một ngày cô thực sự sa vào tình yêu cuồng nhiệt, có phải bản thân nên vì nó mà đánh đổi một lần hay không?
Hạ Di Bình một mình uống sạch bình rượu, đầu óc cũng đã mơ hồ, Tần Hàm Yên cũng phải ra về cho kịp chuyến xe buýt cuối cùng. Cô dặn dò đôi câu rồi nói lời từ biệt, đợi Hạ Di Bình đóng cửa cẩn thận mới yên tâm rời đi. Tần Hàm Yên ngồi trên xe buýt, yên tĩnh ngắm nhìn đường phố, chuyến xe cuối cùng nên chẳng có mấy người đi, thỉnh thoảng bên tai cô vang lên tiếng radio bác tài đang mở, thỉnh thoảng lại xen vào câu nói cuối cùng của Hạ Di Bình khi tiễn cô ra cửa: Yên, cậu thật tốt.
Tần Hàm Yên mỉm cười dựa vào khung cửa, trước nay cô luôn cho rằng mình rất hiểu bản thân mình nhưng hình như cô sai rồi, có một số việc vẫn không thể hành động theo lý trí. Cô dần dần nhận ra cảm giác nơi trái tim nhưng cũng không dám thừa nhận. Hai người bọn họ tưởng rất gần nhưng lại rất xa, cái khoảng cách vô hình ấy dường như không cách nào có thể phá vỡ, trừ khi xuất phát từ hai phía...
Tiếng nhạc du dương báo hiệu kết thúc chương trình radio buổi tối, xe buýt cũng đã dừng lại trước cổng ký túc. Tần Hàm Yên lê bước, dưới chân phát ra âm thanh sột soạt của những chiếc lá khô, đôi chân dài như ẩn như hiện giữa màn đêm cho đến khi cả thân người khuất dạng sau cánh cổng.
Danh Sách Chương: