Thay vì mỗi ngày đều phải phân tâm đề phòng Chu Nhã, chi bằng trực tiếp kéo nó ra ngoài, như vậy cũng có thể tiết kiệm được không ít sức lực.
“Đúng rồi, phòng kỹ thuật đã tiến hành so sánh mấy mẫu đất mới nhất ở Anh Hoa Uyển mà chúng ta mang về hôm trước, thế nhưng lại phát hiện vết máu người trong một mẫu đất, cuối cùng xác định ADN tương xứng với Đinh Thiên Lãng.”
“Là mẫu đất số bảy, cho nên hẳn là trọng điểm điều tra tiếp theo của chúng ta sẽ nằm ở tòa nhà số bảy.” Kỳ Tử Ngang nói tiếp.
“Thằng khốn!” Lục Lê nghiến răng nghiến lợi, suy nghĩ của hung thủ thật sự vô cùng cẩn thận và tỉ mỉ, đầu tiên là di chuyển thi thể đến vườn hoa dưới tòa nha hai mươi mốt, sau đó còn cố ý chôn xác tạo ra dấu vết giả phá hoại hiện trường, lại để lại sợi chỉ quần áo của nạn nhân ở cửa sổ căn hộ 1903, xóa bỏ các chứng cứ khác, ngụy trang thành hiện trường vụ án.
Nếu không có lời khai của Chu Nhã về đêm xảy ra vụ án, cảnh sát bọn họ phải cần bao lâu nữa mới có thể điều tra được hiện trường vụ án thật sự đây? Đến lúc đó thời gian trôi qua lâu như vậy, cho dù là ở hiện trường lúc đầu có thể để lại vài chứng cứ thật sự thì có ai lại dám chắc chắn rằng nó sẽ không thay đổi đâu chứ?
“Vậy thì lát nữa chúng ta sẽ đến Anh Hoa Uyển sao?” Anh ta có hơi sốt ruột, bàn tay cầm tay lái cũng vô thức siết chặt hơn.
Kỳ Tử Ngang đang định đáp lại thì điện thoại vang lên âm thanh nhắc nhở, anh cúi đầu nhìn rất lâu, cuối cùng dùng ngón tay gõ nhẹ hai cái vào mặt sau điện thoại rồi lắc đầu: “Anh Từ đã gửi danh sách các chủ sở hữu tòa nhà số bảy cho tôi rồi.”
“Sao vậy? Có gì khả nghi sao?”
Kỳ Tử Ngang không lập tức trả lời, ngược lại là sau khi xác nhận danh sách nhiều lần thì mới quay đầu nhìn về phía khán giả đang “ngủ say” và hỏi: “Cô Chu, cô có biết tên thật của viện trưởng Vương là gì không?”
Tưởng Thiên Du nghe thấy câu hỏi thì đột nhiên mở mắt ra, đáy mắt tỉnh táo không có một chút buồn ngủ nào cả.
Cô nhíu mày hồi tưởng lại rồi do dự nói: “Ngày hôm sau sau khi xảy ra chuyện bắt cóc con tin trong bệnh viện thì hắn đã đến phòng bệnh của tôi, đằng sau còn có rất nhiều người đi theo. Hình như có người giới thiệu với tôi rằng hắn họ Vương.”
“Viện trưởng Vương gì ấy nhỉ?” Bầu không khí lúc ấy thật sự quá ồn ào sôi nổi, cô thật sự không nghe rõ.
“Vương Hoằng Phương?” Kỳ Tử Ngang như đã đoán được mà rũ mí mắt xuống, lại tìm kiếm chi tiết về thân phận từ trong tài liệu mà Từ Lập Đạt gửi tới, anh phóng to ảnh chụp và đưa tới trước mặt cô: “Là hắn sao?”
Nhìn chằm chằm vào tấm hình kia, trong đầu Tưởng Thiên Du nhanh chóng lóe lên gương mặt hòa ái dễ gần đứng trước giường bệnh của cô, lại hiện lên gương mặt u ám không rõ trong hành lang hộp đêm, cuối cùng khẳng định gật đầu: “Là hắn.”
Sau khi Kỳ Tử Ngang nhận được đáp án thì vẻ mặt trở nên khó hiểu, anh im lặng hai giây rồi mới nói tiếp: “Đã chứng thực Vương Hoằng Phương là chủ sở hữu căn phòng 1704 tòa nhà số bảy.”
“Hèn chi, tầng mười chín và tầng mười bảy chênh lệch gần sáu mét.” Lục Lê nhỏ giọng cảm khái, sau khi vụ án xảy ra thì pháp y từng nói rằng thi thể của nạn nhân có hơi kỳ lạ, nhưng bởi vì thi thể đã được xác nhận là bị dịch chuyển cho nên lúc đó cũng coi như là đã có câu trả lời hợp lý.
Bây giờ xem ra, nếu Đinh Thiên Lãng không rơi từ tầng mười chín thì sao đây?
Mặc dù là rơi xuống từ tầng mười bảy hay là mười chín thì kết quả cuối cùng đều là bãi máu và thịt nát xương gãy, thế nhưng vẫn sẽ tồn tại sự khác biệt nhỏ giữa máu thịt.
Sau đó anh ta lại nghĩ tới, cũng may là đã gặp Chu Nhã trong hộp đêm, nếu như cô không nhìn thấy viện trưởng Vương thì cảnh sát cũng cần phải tốn khá nhiều thời gian nếu muốn điều tra được gì đó từ trong loạt chủ sở hữu bất động sản.
Mặc dù bây giờ không thể chắc chắn một trăm phần trăm là Vương Hoằng Phương có liên quan đến cái chết của Đinh Thiên Lãng, thế nhưng bọn họ đã đột phá được điểm tương đồng rồi, tóm lại rằng đây là tín hiệu tốt.
Một giây sau, trong xe lại khôi phục sự im lặng vốn có.
Chưa tới vài phút thì chiếc xe đã vững vàng dừng ở ven đường, Lục Lê huýt sáo với Tưởng Thiên Du ngồi đằng sau: “Cô Chu, không cần cảm ơn đâu.”
Tưởng Thiên Du không nói gì mà im lặng mở cửa xuống xe, sau đó vẫn lễ phép nói cảm ơn.
Không ngờ cô vừa đóng cửa thì chiếc xe đã giống như sợ cô đi theo mà đột ngột lao ra ngoài, chỉ mới chớp mắt mà đã biến mất ở cuối con đường.
Tưởng Thiên Du hít khí thải còn sót lại trong không khí, cô chợt bĩu môi, vừa nhớ lại cuộc đối thoại giữa Kỳ Tử Ngang và Lục Lê vừa đi về nhà.Đinh Thiên Lãng, Chu Nhã, Đặng Tư Bác rồi lại đột nhiên xuất hiện thêm Vương Hoằng Phương.
Cô đột nhiên dừng bước, không chắc chắn mím môi.
Danh Sách Chương: