Mục lục
Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Tâm Lan tựa người vào gốc cây bằng lăng rừng, ánh mắt mờ mịt nhìn về phương xa. Cô đang đợi Tưởng Quốc, người đã hẹn tới đón cô vào hôm nay. Lý Tâm Lan chọn gốc cây bằng lăng này bởi nó là nơi đẹp đẽ và nổi bất nhất nhọn núi. Trời đang vào hè, những bông hoa tím đang nở rộ. Lý Tâm Lan nhớ, Tưởng Quốc rất thích hoa màu tìm. Ánh mắt của cậu không tự chủ dõi theo những bông hoa được trang trí ở những nơi mà cả hai đã từng hẹn hò.

Bất chợt, một nụ cười hạnh phúc xuất hiện. Nhưng trái ngược với nụ cười hạnh phúc đó, trong đôi mắt của Lý Tâm Lan lại nổi lên một tầng hơi nước.

Tưởng Quốc đứng từ nơi xa nhìn Lý Tâm Lan. Sau một hồi, Tưởng Quốc thu hồi ánh mắt, khẽ thở dài.

Lý Tâm Lan vội vàng thu hồi tâm trạng của mình. Cô nhận ra tiếng bước chân đang nhẹ nhàng tiến lại gần.

Lý Tâm Lan nhìn về phương xa, Tưởng Quốc đang chầm chậm tiến tới từ phía rừng cây, ánh nắng chiều phủ lên thân ảnh có phần cô tịch của cậu ta, đổ bóng kéo dài trên mặt đất.

Tưởng Quốc tiến tới gần sát Lý Tâm Lan rồi dừng lại, cậu nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của Lý Tâm Lan, nở một nụ cười nhẹ nhàng, ấm áp như trước giờ vẫn vậy.

Lý Tâm Lan thoáng sững sờ, chợt cô hỏi một câu vu vơ:

- Anh đã tới?

Tưởng Quốc gật đầu, cậu ta tiến tới:

- Sau khi đoạt được cờ, anh giao cho đồng đội rồi tới đây ngay.

Tưởng Quốc cười, từ trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ. Đưa tới cho Lý Tâm Lan:

- Tặng em. Anh tìm được nó trên đường.

Lý Tâm Lan nhận lấy cái hộp, nhưng cô để nó qua một bên, tiến tới, ôm chầm lấy Tưởng Quốc. Giục đầu vào ngực của cậu.

Tưởng Quốc ôm lấy Lý Tâm Lan, nhẹ nhàng hỏi:

- Sao vậy? Em nhớ anh vậy sao?

Lý Tâm Lan khẽ run rẩy, cô thì thào:

- Em xin lỗi… em thực sự xin lỗi…

Tưởng Quốc giật mình, thái độ của Lý Tâm Lan thực bất thường. Tưởng Quốc muốn hỏi gì đó nhưng cơn đau đột ngột xuất hiện đã cắt đứt mọi ý định của cậu. Tưởng Quốc đẩy Lý Tâm Lan, nhảy vọt ra sau. Thân hình loạng choạng đáp xuống cách đó hơn chục mét. Tưởng Quốc nhìn xuống, nguồn gốc cơn đau hiện tại là một con dao ngắn còn cắm ngập tới chuôi vào bụng của cậu.

Tưởng Quốc nhổ con dao, vất nó qua một bên và dùng đôi mắt tràn đầy sự đau đớn và phẫn nộ nhìn về Lý Tâm Lan. Có lẽ cậu ta không thể tưởng được bản thân lại bị lừa dối, bị phản bội.

Lý Tâm Lan đưa hai tay ôm lấy miệng, nước mắt chảy dài trên má, cả khuôn mặt tái nhợt. Cô luôn miệng thì thào:

- Em xin lỗi… xin lỗi…

Lúc này, gần chục người xuất hiện từ trong rừng, nhanh chóng bao vây Tưởng Quốc. Tưởng Quốc dùng ánh mắt lúc này đã ngập tràn lửa giận nhìn kẻ đi đầu, Lý Hạo.

Lý Hạo nở một nụ cười giễu cợt:

- Ôi chao! Nhìn xem chúng ta gặp được ai đây nào? Đây không phải Trần Tưởng Quốc, Trần tiên sinh của đội VN hay sao? Làm sao lại thảm hại thế này?

Tưởng Quốc khẽ cắn răng, ánh mắt nhìn về phía Lý Tâm Lan:

- Tại sao?

Lý Tâm Lan vẫn thút thít, cô lảng tránh ánh mắt của Tưởng Quốc, lùi về phía sau, dựa vào thân cây và khẽ run rẩy.

Lý Hạo tiến tới sát Tưởng Quốc, hắn cười lạnh:

- Tại sao à? Ta không thể tưởng tượng được ngươi lại ngu ngốc tới vậy, giờ này còn không hiểu tại sao mình lại bị thất bại. Dĩ nhiên là bởi ngươi là kẻ thù của cô ta rồi. Cô ta ngay từ đầu đã lừa dối ngươi, chỉ có ngươi là kẻ ngu mới tin vào những gì cô ta nói.

Tưởng Quốc gầm lên:

- Ta không tin! Ngươi nói láo!

Lý Hạo cười lạnh, sau đó đột nhiên vung chân, đạp bay Tưởng Quốc. Hắn nói:

- Nhưng không phải cô ta đã đâm ngươi sao? Mọi lý do, mọi biện giải giờ không hề có chút giá trị nào, không phải sao?

Tưởng Quốc đập người vào một thân cây và rơi xuống đất. Cậu ta dường như không còn chút xíu sức lực nào để phản kháng. Đôi mắt bắt đầu hiện lên những sắc thái khác lạ, khi thì mờ mịt, khi thì điên cuồng. Cả thân thể của Tưởng Quốc khẽ run rẩy.

Lý Hạo tiến sát tới bên người Tưởng Quốc, hắn cười như điên dại:

- Đây là cái giá khi ngươi dám khinh thường ta. Đừng có phí công giãy dụa, trên con dao đó có nguyền rủa, ngươi không có khả năng chữa trị nó nhanh chóng đâu. Nếu ta là ngươi, ta sẽ ngay lập tức bóp nát lá bùa cấp cứu. Nếu không, ngươi sẽ mất máu tới chết. Trong trường hợp đó, ngươi sẽ bị tính là tự tử, chả liên quan gì tới ta cả.

Tưởng Quốc một lần nữa đưa mắt nhìn về xung quanh, lúc này ánh mắt của cậu ta đã mờ đi bởi máu chảy quá nhiều. Tưởng Quốc cố gắng tìm kiếm gì đó, nhưng trước mắt cậu chỉ một màu trắng như sương mù. Tưởng Quốc khẽ cắn răng, sau đó dùng đôi tay run rẩy của mình lấy lá bùa màu đỏ ra, dùng hết sức lực xé nó. Tức thì, một vòng bảo hộ trong suốt hiện lên bao bọc Tưởng Quốc vào trong đó.

Sau khi vòng bảo hộ xuất hiện, vài chục giây sau, một người đàn ông trung niên, mặc đồ trọng tài, xuất hiện. Ông ta phá vỡ vòng bảo hộ, cau mày nhìn về vết thương đang chảy máu đầm đìa của Tưởng Quốc, khẽ thở dài, sau đó cúi xuống đỡ cậu ta dậy. Lúc này, Tưởng Quốc hơi co giật, cậu ta đột nhiên ngẩng đầu dậy, gầm lên:

- Không đ…

Tiếng gầm của Tưởng Quốc biến mất khi người trọng tài thi triển phép “Độn Thổ” đưa cậu ta đi chữa trị.

Lý Hạo nhìn theo hướng Tưởng Quốc biến mất, cười khẩy:

- Bại cẩu kêu rên!

Dứt lời, Lý Hạo xoay người tiến tới bên cạnh Lý Tâm Lan, hắn áp sát mặt vào cô, thì thào:

- Làm sao? Thương sót cho thằng người yêu hờ của ngươi à? Đừng quên là chính ngươi đã loại bỏ hắn ta ra khỏi cuộc chơi. Ta đã cho ngươi lựa chọn lại, nhưng chính ngươi đã lựa chọn ra tay tiễn hắn lên đường. Giờ ngươi lại khóc lóc giả vờ đau khổ? Ngươi yêu hắn, yêu Trần Tưởng Quốc. Thế nhưng liệu hắn có còn yêu ngươi sau những đã làm? Haha… hahaha… ôi trời ơi, hắn đi cả quãng đường dài tới đây để bị người yêu chọc cho một dao. Lá cờ cũng không có, đồng nghĩa với việc hắn hoàn toàn bị loại. Chậc chậc… ngươi đúng là công thần của chúng ta đấy Lý Tâm Lan.

Lý Tâm Lan ngừng khóc, cô ta dùng đôi mắt đẫm nước nhìn Lý Hạo, gằn từng chữ:

- Ngươi câm mồm! Ta thừa biết bản thân sẽ phải chịu những gì. Không cần kẻ hèn nhát như ngươi nhiều lời.

Lý Hạo vung tay lên cho Lý Tâm Lan một cái tát. Hắn ra tay mạnh tới mức làm rách khóe miệng của cô. Máu chảy thành vệt trên khóe miệng của Lý Tâm Lan, nhưng cô chỉ cười, nhìn Lý Hạo bằng ánh nhìn đầy khinh bỉ:

- Làm sao? Ta nói sai? Ngươi không hèn nhát mà lại phải dùng âm mưu bẩn thỉu thế này để đối phó với anh ấy? Ngươi không hèn nhát thì tại sao ban nãy, thay vì yêu câu ta đâm lén Tưởng Quốc, mi không đối đầu trực tiếp với anh ấy? Ngươi không dám, ngươi chỉ là một thằng hèn, chỉ có thể núp sau lưng đâm lén người ta mà thôi. Tưởng Quốc cũng vậy, đại sư huynh cũng vậy. Ngươi chỉ có thể đứng sau màn, dùng mưu hèn kế bẩn của mình để hãm hại họ mà thôi.

- Câm Mồm! – Lý Hạo rít lên. Hắn vung chân, đá bay Lý Tâm Lan vào một gốc cây.

- Hừ! Thứ tạp chủng. Ta không cần phải nhiều lời giải thích với loại ngu xuẩn như ngươi. Tư Đồ Tĩnh cùng Trần Tưởng Quốc chúng đều là lũ ngu. Bọn chúng trong mắt ta chả là cái thá gì. Ngươi cũng vậy, yêu kẻ thù của mình, yêu mục tiêu mà mình cần quyến rũ, nghe mới lãng mạn làm sao!

Lý Hạo dừng lại, cười khẽ, sau đó tiếp tục:

- Nhưng điều đó không thay đổi sự thực, ngươi chỉ là một kẻ phản quốc, không hơn. Sau khi trở về, cho dù ngươi tự do, nhưng những gì ngươi đã làm hôm nay sẽ được báo cáo về nước. Ngươi và mẹ của ngươi sẽ chẳng còn bất cự chỗ nào để tồn tại trên bản đồ T.Hoa nữa. Ngươi sẽ phải mang theo người mẹ bẩn thỉu của ngươi cút khỏi đất nước này. Hahaha… hahaha…

Lý Tâm Lan không bất kỳ phản kháng nào trước những lời Lý Hạo nói. Cô cũng biết những gì hắn nói là sự thật, sau khi trở lại từ trận thi đấu này, bản thân Lý Tâm Lan cùng mẹ của cô chắc chắn sẽ bị trục xuất khỏi TQ. Lý Tâm Lan bắt đầu lo sợ, cô không biết bản thân sẽ phải đi đâu, phải về đâu. Cô nghĩ tới Tưởng Quốc, nhưng cô cũng biết rằng Tưởng Quốc sẽ không bao giờ tha thứ cho cô sau những gì cô đã làm.

Lý Tâm Lan co rúc người lại dưới gốc cây, sự đau đớn cả về tâm hồn và thể xác khiến cô gần như sụp đổ. Nhưng nghĩ tới những đau khổ, những sỉ nhục mà mẹ con cô phải chịu khi hai người ở tại nhà họ Lý thì Lý Tâm Lan vẫn không hối hận sau những gì mình đã làm. Cô chỉ còn lại nuối tiếc, vô hạn nuối tiếc.

Lý Hạo nhìn Lý Tâm Lan, hắn khinh thường nở nụ cười. Tự do à, ngươi có thể tự do, nhưng ta cũng vẫn có vô số cách hủy diệt ngươi, để ngươi sống không bằng chết.

Lý Hạo tiến tới, nhặt cái hộp mà Tưởng Quốc mang tới lên. Hắn nói:

- Để xem người yêu của ngươi mang tới thứ gì đây. Tiễn quà và được đáp lễ bằng một nhát dao. Là ta chắc ta cũng đau tới không muốn sống.

Lý Hạo cười khẩy rồi mở cái hộp ra. Chợt hàng loạt lá bài trong hộp bắn vọt, treo lơ lửng trong không trung, giăng đầy phạm vi bán kính vài chục mét. Hoàn toàn bao vây đám người Lý Hạo trong đó.

Đám người Lý Hạo sững sợ nhìn những lá bài trong không trung, chúng bắt đầu phát sáng. Cảm giác nguy hiểm ập tới. Lý Hạo gầm lên:

- Tất cả né mau!

Cùng lúc, Lý Hạo nhanh chóng lao ra ngoài, những người khác cũng nhận thấy sự bất thường, tất cả không đợi Lý Hạo phát hiệu lệnh đã bắt đầu lao ra. Nhưng tất cả đã quá muộn.

“ẦM… ẦM… ẦM…” – Hàng loạt vụ nổ xuất hiện, cả ngọn núi cũng run rẩy.

Sau khi bụi bặm lắng xuống, đám người Lý Hạo bị vụ nổ quăng quật khắp nơi, vài kẻ cả người đầy vết máu, không ít kẻ chỉ còn thoi thóp. Lý Hạo bị thương nhẹ hơn những người khác, hắn kịp thời núp sau một tảng đá lớn. Nhưng vụ nổ cũng khiến hắn bị thương khá nặng, nếu không được cấp cứu ngay Lý Hạo chắc chắn sẽ bị loại.

Lý Hạo cố gặng hết sức để lết ra khỏi tảng đá đang đè nặng trên người hắn. Lúc này, hàng loạt tiếng bước chân xuất hiện từ trong rừng. Lý Hạo quay người nhìn lại, sau đó sắc mặt của hắn bắt đầu tràn đầy sợ hãi cùng phẫn nộ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK