Kết thúc buổi học sáng, tôi đứng dậy định đi về nhà thay đồ thể dục rồi mới đến trường lần nữa. Vừa đi ra khỏi lớp, tôi liếc mắt nhìn về phía Mỹ An, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Tô Hồng Ân.
Hồng Ân nhìn tôi trong khi lôi từ cặp ra một bộ đồ thể dục, ánh mắt đầy ẩn ý. Tôi nhìn cậu ấy một cái rồi quay đầu ra về.
Tôi từng nói chuyện với Hồng Ân, học cùng nhau bốn năm trời cùng một lớp thì cơ hội nói chuyện cùng nhau có rất nhiều, tôi khá chắc mình nắm bắt cậu rất tốt. Ít nhiều thì cậu ta sẽ hành động theo như những gì tôi nghĩ, chắc vậy.
Tôi trở về nhà, vừa vào nhà tôi liền đi thẳng lên phòng, tìm trong tủ đồ một bộ đồng phục thể dục bỏ nó vào ba lô, sau đó lấy điện thoại ra lướt lướt một chút rồi gửi đi một tin nhắn rồi mới đi xuống nhà.
Mẹ tôi đang dọn đồ ăn lên bàn, vừa thấy tôi xuống liền nói: "Gấp không con? Ăn trưa đi rồi đi."
Tôi nghe vậy thì nhăn mày: "Mẹ ơi, giờ ở trường của con sắp tổ chức thi cuối kỳ rồi, con phải vào trường học bài rồi ôn thi nữa, con hiện tại không có thời gian rảnh rỗi để ngồi ăn uống đàng hoàng đâu, mẹ hiểu giùm con cái đi."
Mẹ tôi đưa hai tay chống eo, nhìn tôi đầy chê bai nói: "Thế rồi có ăn không?"
"Dạ ăn."
* * *
Lớp mười chồn.
Hơn phân nửa lớp học đã ra về. Những người còn ở trong lớp đều mang hoặc đã mặc trên người đồng phục thể dục. Trong số những người ở trong lớp, có cả Tô Hồng Ân.
Tô Hồng Ân ngồi ở chỗ của mình, phân vân không biết nên làm sao. Cậu không rõ quan hệ của Cao Chí Kiệt với Đinh Phương Thanh ra sao, chỉ biết được hai người họ có xích mích ở tuần trước mà thôi. Ngày hôm qua nếu không nhầm lẫn thì Đinh Phương Thanh còn đi theo sau Cao Chí Kiệt, có vẻ quan hệ khá thân hoặc chỉ là do cậu tưởng tượng ra.
Tô Hồng Ân không biết ngày hôm qua Đinh Phương Thanh bị Cao Chí Kiệt yểm bùa nên mới miễn cưỡng đi theo sau cậu ta. Dưới góc nhìn của người bình thường là Tô Hồng Ân thì Đinh Phương Thanh là tự nguyện đi theo sau lưng Cao Chí Kiệt, thậm chí nhìn như bám theo sau.
Tô Hồng Ân lại nghĩ tới việc đột nhiên Đinh Phương Thanh đi xin số điện thoại của mình trong khi cả lớp đã trao đổi số điện thoại của nhau lần nữa rơi vào trầm tư. Cũng không phải kiểu người thông minh, Tô Hồng Ân hoàn toàn không đoán ra được ý muốn của Đinh Phương Thanh, cũng như không muốn làm gì đó sai rồi khiến cô nàng rơi vào rắc rối nên chỉ có thể ngồi im tại chỗ không dám làm gì. Cậu muốn kiếm người để hỏi nhưng trong lớp ngoài mấy đứa ngốc giống cậu ra thì đều ra về hết, thậm chí Trần Minh và Lâm Tuấn Kiệt cũng ra về nên không còn ai để cậu hỏi nữa. Tô Hồng Ân đang đắn đo có nên gọi điện thoại cho họ không.
Về phần Cao Chí Kiệt, sau khi xác nhận Đinh Phương Thanh đã ra khỏi trường thì chuyển sang theo dõi Tô Hồng Ân vì sợ hai người họ lén lút liên lạc với nhau qua điện thoại. Cao Chí Kiệt thật sự không muốn dính dáng gì đến trường học này, nhưng linh cảm mách bảo cậu ta rằng bí mật ở trường này có ích với cậu ta.
Như để minh chứng cho suy nghĩ đó, vào ngày hôm qua lúc dẫn Đinh Phương Thanh đi khắp trường, Cao Chí Kiệt đã quan sát xung quanh và để ý thấy khắp nơi trong trường đều không có một bóng ma nào. Bên trong mỗi bức tường và hàng rào đều có một cấm chú mạnh đến đáng kinh ngạc, nhất là bức trường ngăn cách trường cấp ba và cấp hai ở sau trường, nơi đó đặc biệt nồng nặc linh lực, thứ mà chỉ có các pháp sư đỉnh cấp mới có thể tạo ra, và những người đó trong giới pháp sư hiện nay chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Lúc nghe đến bí mật của trường phải tự đi tìm hiểu, Cao Chí Kiệt đã nghĩ ngay đến việc hỏi các hồn ma trong trường, nhưng khi nhận ra nơi này có bùa chú cấp cao, Cao Chí Kiệt mới nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề. Lúc mới vào trường, Cao Chí Kiệt vẫn loáng thoáng thấy những linh hồn lảng vảng bên cạnh các học sinh khác nên không để ý lắm, nhưng bây giờ mới thấy rõ những linh hồn ấy chỉ bám vào người khác để vào trường thôi chứ không thể tách ra đi lung tung được, cứ như bị bùa chú dán chặt lên trên người người khác, làm một món trang trí chỉ các pháp sư mới có thể thấy.
Bí mật của trường học này quan trọng đến mức không ai được phép biết, kể cả ma quỷ. Các giáo viên của trường học này thận trọng đến mức độ dùng bùa chú ngăn cách thế lực siêu nhiên khỏi phạm vi trường học, và đồng nghĩa với việc họ biết tới giới pháp sư.
Nơi này thật sự không tầm thường một chút nào.
Những điều trên thôi cũng có thể khiến nhiệm vụ của Cao Chí Kiệt bị lệch nhịp, làm cậu ta khó khăn hơn trong việc hoàn thành nó. Vậy nên hiện tại nhất định phải bắt thóp được một người trong lớp để làm rõ mọi chuyện. Vừa vặn Đinh Phương Thanh lại có thành kiến với Cao Chí Kiệt, lại thêm việc biết cậu ta là pháp sư và còn là "đại bàng", nếu nắm được điểm yếu của cô, Cao Chí Kiệt có thể bắt ép Đinh Phương Thanh làm theo ý mình. Lúc đó nhiệm vụ sẽ trở nên dễ dàng hơn.
Cao Chí Kiệt vẫn đang lén lút quan sát Tô Hồng Ân. Vì đang ngồi sau nên chỉ thấy tấm lưng của Hồng Ân nên Cao Chí Kiệt vẫn cảm thấy không đủ an toàn. Lỡ như Tô Hồng Ân là một Đinh Phương Thanh thứ hai thì sao? Việc lén lút gửi tin nhắn đi trong khi bị theo dõi cũng có thể xảy ra.
Nghĩ tới đó, Cao Chí Kiệt quyết định đứng dậy đi tới chỗ của Tô Hồng Ân. Đem người đặt trong tầm mắt vẫn thua đứng kế bên theo dõi nhất cử nhất động.
"Xin chào." Cao Chí Kiệt mỉm cười xã giao.
Tô Hồng Ân hơi bất ngờ khi cậu ta đến bắt chuyện nhưng vẫn mỉm cười đáp lại: "Chào, ông có việc gì hả?"
Cao Chí Kiệt trong giây lát nhìn đến bộ đồng phục thể dục trong lớp, ngay lập tức có chủ đề để bắt chuyện: "Mặc dù biết thời khóa biểu rồi nhưng tôi vẫn chưa biết rõ hôm nay có tiết thể dục, không biết nhà trường có sẵn đồng phục thể dục không?"
Tô Hồng Ân có chút gượng gạo mỉm cười, vẫn cố gắng tỏ ra thân thiện để không bất lịch sự, mỉm cười nói: "Thì có đó, ông có mang theo tiền để mua không?"
"Có. Đúng lúc đang rảnh, có thể dẫn tôi đi mua được không? Tôi không rõ chỗ mua bán đồng phục lắm."
Cao Chí Kiệt vẫn mỉm cười rất thiện cảm, dù sao về phần tiền bạc thì cậu không lo cho lắm. Gia tộc đã cấp quyền sử dụng tiền cho các pháp sư nhỏ làm nhiệm vụ đầu tiên, chỉ cần nó có liên quan đến nhiệm vụ thì có thể tiêu xài thỏa thích.
Tô Hồng Ân hơi khó xử, cậu còn chưa biết Đinh Phương Thanh muốn gì từ cậu nên không dám tiếp xúc gần với Cao Chí Kiệt cho lắm. Dù sao cũng là người ngoài lớp vẫn chưa xác minh rõ ý đồ, ai cũng sẽ tránh nói chuyện với cậu ta thôi.
Cuối cùng, Tô Hồng Ân vì không để cho Cao Chí Kiệt thấy mình đang cố tình tránh cậu ta mà sinh ra nghi ngờ, miễn cưỡng đồng ý dẫn cậu ta đi mua đồng phục thể dục.
Trên đường đi xuống tầng một, tầng dành cho giáo viên, Cao Chí Kiệt và Tô Hồng Ân không nói với nhau câu nào, không khí căng thẳng đến khó thở. Càng như vậy thì càng khiến Tô Hồng Ân cảm thấy kỳ quái. Cao Chí Kiệt đi bên cạnh như biến thành người khác, vẻ mặt lạnh tanh cùng đôi mắt hờ hững nhìn phía trước, đôi khi cậu ta lại đưa mắt sang lén lút nhìn cậu. Nếu không phải mới gặp nhau, Tô Hồng Ân còn cho rằng cậu ta đang thích thầm mình.
Tô Hồng Ân vì chuyện Cao Chí Kiệt là học sinh chuyển trường nên rất đề phòng cậu ta, lúc cậu ta đi tới xin số còn làm cậu đứng tim một phen, nhưng sau khi thấy Cao Chí Kiệt đưa tờ giấy cho Đinh Phương Thanh thì trở nên khó hiểu. Đinh Phương Thanh có số rồi mà lại đi xin số, còn nhờ Cao Chí Kiệt xin giùm, Cao Chí Kiệt thì trong lúc trả lời hình như còn nói dối việc người giải thích luật trường cho cậu ta. Hai người đó cứ thần thần bí bí với nhau, làm những việc gây khó hiểu cho người khác khiến Tô Hồng Ân đau đầu.
Lại đột nhiên nhớ tới Lý Diễm An nói rằng mình vào được lớp là do Cao Chí Kiệt và Đinh Phương Thanh, hại cả lớp dậy lên một phen sóng gió tới giờ vẫn chưa yên. Tô Hồng Ân đâm ra nghi ngờ Đinh Phương Thanh đã phản bội và cấu kết với Cao Chí Kiệt cố ý lôi kéo cậu theo phe phản bội.
Tô Hồng Ân như đột nhiên nhận ra mọi chuyện, ngầm xác định việc Đinh Phương Thanh phản bội. Cậu nghĩ rồi lại nghĩ, tự hỏi tại sao lại là mình mà không phải ai khác. Lại nghĩ tới chỗ mình ngồi, phía trước Bùi Thị Mỹ An có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của nhỏ, ngồi ở chỗ đó lại vừa vặn có thể nhìn thấy Bùi Gia Huy bên dãy ba và cả Trần Minh ở bàn đầu. Nghĩ tới đây Tô Hồng Ân càng xác định việc Đinh Phương Thanh phản bội, rồi cảm thấy căm ghét cô vì bán đứng bạn bè và đồng đội.
Đinh Phương Thanh tính toán rất tốt, nhưng lại quên tính tới việc Tô Hồng Ân sẽ đoán sai sự việc, hơn nữa còn đoán trật lất hết mọi chuyện.
Tô Hồng Ân đoán chắc Đinh Phương Thanh và Cao Chí Kiệt đang phản bội lớp, đột nhiên có quyết tâm tiêu diệt kẻ thù để phòng trừ hậu họa.
Cao Chí Kiệt đi bên cạnh, thấy Tô Hồng Ân tự nhiên tràn trề sinh lực nên khó hiểu nhìn cậu ta.
Tô Hồng Ân quay sang, nở nụ cười mang đầy thiện ý không chút sơ hở nào, còn tỏa ra hào quang người tốt hướng tới Cao Chí Kiệt: "Ông có thấy trường này khó hiểu quá thì có thể tìm, tôi sẽ giải thích mọi chuyện cho ông, ông có số của tôi rồi đúng không? Có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào cũng được, có muốn kết bạn zalo không?"
Cao Chí Kiệt bị sự nhiệt tình của Hồng Ân làm cho khó xử, đột nhiên trở nên như vậy khiến Cao Chí Kiệt không biết phải làm sao ngoài việc ậm ừ cho qua.
Còn Tô Hồng Ân lại nghĩ đến việc giả vờ quy thuận rồi nằm vùng, lấy thông tin từ phe phản bội về cho lớp, làm một anh hùng thầm lặng hy sinh vì lớp. Nghĩ tới đó Hồng Ân đã thấy phấn khích lạ thường.
Cả hai đi xuống phòng giáo vụ.
Tô Hồng Ân mỉm cười thân thiết, chỉ tay vào bên trong: "Ở đó, chỉ cần vào đó rồi nói với thầy cô là được, cần tôi vào giúp ông không?"
Cao Chí Kiệt nhìn dáng vẻ dịu dàng và nụ cười thân thiện liền khó chịu, cứ cảm thấy giả tạo chỗ nào, nhưng vẫn cố nhịn xuống mà cười đáp lại một tiếng: "Ừ."
Tô Hồng Ân cùng Cao Chí Kiệt đi vào trong thì phía trong mua đồ thể dục, sau một lúc liền bước ra với bộ đồ được xếp lại gọn gàng. Cao Chí Kiệt cuộn tròn nó lại, nắm gọn trong lòng bàn tay.
Đúng lúc này, Mỹ An từ xa đi đến.
Tô Hồng Ân hơi bất ngờ nói: "Ủa, sao bà ở đây."
Mỹ An nở nụ cười tươi: "Thấy hai ông đi về phía này nên đi theo, mua đồ hả?"
Tô Hồng Ân gật đầu.
Mỹ An vẫn tươi cười nhìn hai người họ: "Rồi có định đi về không? Không đúng không? Đi lòng vòng chơi, giờ trường vắng chán quá à."
Tô Hồng Ân nhìn Mỹ An, cảm thấy đây là cơ hội tốt để báo với cán bộ lớp việc Đinh Phương Thanh phản bội và đang cố lôi kéo thành viên khác vào nên nhanh chóng đồng ý.
Mỹ An vẫn cười cười quay người sang nhìn Cao Chí Kiệt: "Đồng phục thể dục cất trên lớp đi rồi mình đi mua đồ ăn ăn."
Cao Chí Kiệt không nghi ngờ gì mà gật đầu rồi cùng Mỹ An và Hồng Ân đi lên lớp cất đồ. Tới trước cửa lớp, Mỹ An và Hồng Ân đứng bên ngoài không đi vào làm Cao Chí Kiệt có chút do dự không muốn rời đi, lại lo nghĩ việc để Mỹ An và Hồng Ân ở riêng.
Mỹ An mở to mắt nhìn Cao Chí Kiệt, tỏ ra khó hiểu: "Sao không đi cất đồ mà đứng đây làm chi? Hai đứa tôi không có đi trước đâu mà lo."
Cao Chí Kiệt vẫn còn chần chừ không chịu đi làm Mỹ An hơi khó hiểu nên nhìn sang Hồng Ân rồi lại nhìn Cao Chí Kiệt.
Mỹ An thăm dò: "Muốn tụi tôi đi vô lớp với ông hả?"
Cao Chí Kiệt không nói gì, lại nhìn hai người kia cảm thấy có chút khó xử. Nếu kêu họ đi theo thì chắc sẽ gây ra nghi ngờ, nhưng vẫn không an tâm khi để hai người họ ở riêng. Dù sao, sự xuất hiện của Mỹ An vẫn rất đáng ngờ.
Hồng Ân không hiểu chuyện gì nên lên tiếng thúc giục: "Ông đi cất đồ lẹ lẹ đi, tụi tôi chờ, không có đi trước đâu mà lo."
Khóe miệng Cao Chí Kiệt hơi co giật nhưng không nói gì, đây không phải lí do mà cậu không chịu rời đi. Suy nghĩ một hồi, Cao Chí Kiệt vẫn quay người rời đi, dù sao chỉ mất mấy chục giây mà thôi, bọn họ sẽ không trao đổi được gì.
Ngay khi Cao Chí Kiệt vừa quay lưng đi, Mỹ An ngay lập tức nhân cơ hội đó nhét vào trong tay của Tô Hồng Ân một tờ giấy làm cậu giật mình. Ngay khi vừa ngẩng đầu nhìn thì Mỹ An vẫn như cũ nhìn về phía Cao Chí Kiệt mỉm cười, vẻ mặt như bản thân mình chưa từng làm gì cả.
Tô Hồng Ân tuy hơi bất ngờ nhưng vẫn nhét tờ giấy đó vào túi quần rồi nhìn Cao Chí Kiệt vừa cất đồ vào ngăn tủ và đang quay lại nhìn bọn họ. Tô Hồng Ân nở nụ cười như không biết gì, bình tĩnh hối thúc: "Nhanh lên, đi mua đồ ăn."
Rồi cả ba quay người đi xuống lầu.
Ở tiệm tạp hóa của nhà Đinh Phương Thanh, cô nàng nhìn tin nhắn đã được gửi tới cách đây mấy phút từ phía Mỹ An rồi lặng lẽ cất điện thoại vào trong cặp, tiếp tục ăn cơm.
Sau khi về nhà Đinh Phương Thanh đã gửi tin nhắn tới cho Mỹ An, yêu cầu cô giúp Hồng Ân thân với Cao Chí Kiệt chỉ trong bữa trưa này, để dễ bề tách Cao Chí Kiệt ra mà không khiến cậu ta nghi ngờ, ít nhất thì cũng phải kéo dài được một tiết học thể dục. Tô Hồng Ân rất giỏi phối hợp, nhưng nếu đem cậu sẽ làm chủ chốt của kế hoạch thì khả năng cao sẽ làm hỏng việc. Tô Hồng Ân giỏi đoán mò, nhưng vẫn có đôi khi đoán trật, còn đoán sai lệch sự thật mấy trăm cây số. Vậy nên vẫn là nhờ ai đó tới thông não hộ lúc Tô Hồng Ân đoán sai ý của mình.
Đinh Phương Thanh sau khi nhận được câu trả lời của Mỹ An thì cơ mặt giãn ra, tâm trạng trở nên tốt hơn hẳn. Quả nhiên, phải có thêm phương án B thì mới an tâm được.
Danh Sách Chương: