Trường học này ngay từ lúc tôi mới nhập học đã không có tên cố định, mỗi tuần luôn được hiệu trưởng đổi tên khác, vậy nên nó mới trở nên đặc biệt cho những ai có thể tìm thấy nó.
Trường cấp ba này là cổng trước, đằng sau trường là trường cấp hai được gọi là cổng sau, hai trường cấp hai và cấp ba bị cách nhau bởi một bức tường cao dày và hành lang dài. Nếu không phải trong thời gian sự kiện, học sinh cấp ba tuyệt đối không được đi vào trường cấp hai, nhưng học sinh bên cấp hai thì có thể tự ý ra vào trường cấp ba cũng như trò chuyện với họ.
Hệ thống trong trường chia theo cấp bậc, thỏ, rắn, chồn, báo, sư tử và rồng, cấp càng cao thì càng có nhiều quyền lợi. Ở cấp hai, trong hai năm đầu sẽ dùng những hình thức hòa bình không tranh đấu để học sinh làm quen với, hai năm cuối cấp sẽ xảy ra tranh chấp địa vị để bước lên ba năm cấp ba.
Lên cấp ba, học sinh được quyền lôi kéo các lớp khác về dưới trướng của lớp mình để tăng thêm thế lực. Mục tiêu của các lớp đều là vị trí cấp rồng ở cuộc thi cuối cùng của năm lớp 12, họ sẽ dùng mọi thủ đoạn để chiến thắng.
Luật mà trường đặt ra cho cuộc tranh đấu của học sinh.
Thứ nhất, học sinh được toàn quyền sử dụng mọi cách để giành chiến thắng, giáo viên vẫn có quyền lực cao nhất trong trường nhưng sẽ không can thiệp sâu vào việc của học sinh.
Thứ hai, học sinh phải giữ bí mật về mọi thứ bên trong trường, không được nói ra với ai không phải thành viên bên trong trường học.
Thứ ba, các học sinh khác khối không được đối đầu trực tiếp với nhau.
Thứ tư, quyền lực là tuyệt đối, kẻ yếu phải phục tùng kẻ mạnh.
Thứ năm, mọi thông tin về trường học, học sinh phải tự tìm hiểu, không được hỏi người đã biết, nếu phát hiện ai tiết lộ sẽ bị đuổi học.
Cao Chí Kiệt im lặng lắng nghe nãy giờ, bây giờ lại đưa tay lên muốn tôi dừng lại, cậu ta khó hiểu hỏi: "Tôi không hiểu, tại sao trường học này lại như vậy?"
Tôi im lặng uống một ngụm trà tắc, sau đó trả lời: "Điều luật thứ năm của trường học, không được tiết lộ thông tin về trường học."
Cao Chí Kiệt nhăn mày không hài lòng nói: "Chỉ có nhiêu đó cũng không trả lời được? Vậy sao luật trường thì nói có thể được? Nó cũng là thông tin mà?"
Tôi nhìn cậu ta, ung dung đáp: "Ngây thơ, đương nhiên cái này là thông tin có thể hỏi rồi, khuyên cậu nên học cách sàng lọc thông tin đúng và sai đi, trường này vì để đánh giá cấp bậc nên đôi lúc sẽ đưa ra thông tin sai lệch cho cậu, từ giáo viên cho đến học sinh, nếu cậu tin nhầm vào thông tin sai lệch thì chúc mừng, cậu tạch rồi."
Cao Chí Kiệt hơi bực tức trong lòng: "Chỉ vì thứ cấp bậc không có ý nghĩa gì đó mà tranh giành với nhau đến sứt đầu mẻ trán sao? Trường này điên rồi."
Tôi không nói gì nữa, việc không được tiếc lộ thông tin là luật nên sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào của cậu ta.
Tôi lại tiếp tục giải thích.
Về những luật ngầm trong trường mà hầu như học sinh nào cũng biết.
Chuyển lớp, nó báo hiệu việc lớp đó đã nằm dưới quyền của kẻ quyền lực cao hơn, hoặc lớp đó đang xảy ra tranh chấp nội bộ.
Mệnh lệnh của thủ lĩnh là tuyệt đối, thành viên của lớp học không được cãi lại lệnh của thủ lĩnh.
Các thủ lĩnh không được đấu đá với nhau cho tới khi cuộc chiến cấp bậc diễn ra.
Các lớp không được xâm phạm lãnh thổ của nhau. Mỗi cấp bậc đều có một tầng riêng, tầng một là tầng trống dành cho giáo viên và các cuộc thi, tầng hai của lớp thỏ, tầng ba của lớp rắn, tầng bốn của chồn, tầng năm của báo, tầng năm được dùng cho phòng hiệu trưởng, lớp sư tử và lớp rồng thì nằm ở tòa nhà riêng biệt nằm bên cạnh sân trường hoa lệ.
Không được đánh nhau ở căn tin.
Không được sử dụng sân trường hoa lệ nếu lớp bậc cao đang ở đó.
Và nhiều thứ vô lí khác chỉ dành cho bậc cao.
Tôi giải thích xong thì uống thêm một ngụm trà tắc, thoải mái tận hưởng vị chua ngọt của nó.
Cao Chí Kiệt vẻ mặt biểu lộ cảm xúc trường này điên rồi trên mặt, cậu ta vẫn chìm trong suy nghĩ khó nói nên lời.
Và điều luật khá là ít khi xảy ra trong luật ngầm mà tôi không nhắc tới, khi một học sinh chuyển vào trường học lúc ba năm tranh đấu đang cuối cùng diễn ra, điều đó chứng tỏ thế lực sau lưng người đó rất lớn mạnh, hoặc là lớn đến mức hiệu trưởng không dám từ chối, hoặc người đó là một học sinh được lớp học nào đó giới thiệu và đồng ý với các điều khoản của trường.
Ít khi hiệu trưởng đồng ý cho học sinh chuyển vào trường trong thời điểm căng thẳng này, vậy nên tôi rất bài xích Cao Chí Kiệt, không chỉ tôi mà các thành viên trong lớp cũng vậy. Bằng chứng là việc sau ngày cậu ta chuyển đến thì không còn một ai khác đến bắt chuyện ngoại trừ Trịnh Ái Linh, điều đó chứng tỏ họ đã bàn giao Cao Chí Kiệt cho ba cán bộ lớp để tìm ra lí do cậu ta đến đây.
Vì có thể cậu ta đang theo lệnh của học sinh cấp cao của lớp nào khác để chuyển vào đây.
Và việc Lý Diễm An xuất hiện trong lớp chỉ sau một tuần cậu ta chuyển tới, cũng như Lý Diễm An đã thông qua cậu ta để vào lớp, điều đó càng khiến Cao Chí Kiệt trở nên đáng nghi hơn.
Không biết gì về suy nghĩ của tôi, Cao Chí Kiệt ngẩng đầu hỏi: "Tôi có khá nhiều thắc mắc, hình như lớp chúng ta phạm luật hơi nhiều thì phải."
Tôi thu lại tầm mắt dò xét, bình tĩnh đáp: "Chỗ nào mà nhiều?"
Cao Chí Kiệt nói: "Điều thứ nhất và thứ tư trong luật trường, giáo viên không được can thiệp vào chuyện của học sinh và quyền lực của kẻ mạnh là tuyệt đối. Hai điều này, lớp 10 của chúng ta không phải đã vi phạm vào tuần trước, hôm mấy người đi tố cáo lớp báo với giáo viên sao?"
Ồ, mới nghe một lần mà nhớ luôn luật trường, còn nhìn ra lỗ hỏng trong luật trường, nên khen cậu ta quá thông minh hay nên nói cậu ta quá đáng nghi đây.
Tôi nhún vai đáp: "Dễ hiểu mà, ngắn gọn mà nói thì đó không tính là vi phạm, hôm đó Trần Minh chỉ là ép buộc giáo viên thuận theo mình bằng cách sử dụng hai con át chủ bài là phụ huynh học sinh và sự hỗn loạn của học sinh trong trường mà thôi, giáo viên không can thiệp sâu vào chuyện của học sinh, nhưng nếu chuyện đó kinh động đến toàn trường và phụ huynh thì họ bắt buộc phải can thiệp vào."
Cao Chí Kiệt hơi nhíu mày: "Cho dù có luật là giáo viên không can thiệp sâu vào việc của học sinh sao?"
Tôi mỉm cười: "Ừ, sự hỗn loạn của học sinh tuy không tính là át chủ bài, nhưng không có nó thì sẽ không thể sử dụng con át chủ bài là phụ huynh học sinh, suy cho cùng phụ huynh học sinh cũng là người ngoài trường, và Minh thì chỉ tố cáo đúng lúc có mặt phụ huynh ở nơi đó, nó đâu có nghĩa nói việc trong trường ra, chỉ là lợi dụng rồi ép buộc giáo viên phải thuận theo thôi."
Cao Chí Kiệt ngẫm nghĩ, sau đó nhìn tôi.
"Vậy còn điều luật thứ tư, lớp chúng ta so với đám người kia cấp bậc nhỏ hơn, tại sao có thể tố cáo được?"
"Ha ha ha, quyền lực là tuyệt đối, kẻ yếu phải phục tùng kẻ mạnh, nó đâu nói đến cấp bậc, chúng ta là kẻ mạnh nên tất nhiên là có quyền rồi."
Tôi kiêu ngạo mỉm cười.
Cao Chí Kiệt nhăn nhó, đưa hai tay ôm mặt thở dài một cách mệt mỏi, cậu ta lẩm nhẩm trong miệng.
"Nơi này là thứ trường học gì vậy?"
"Tự đi mà tìm hiểu, nói cho biết luôn, đã vào rồi thì sẽ không có vụ chuyển ra được đâu."
"Hả? Tại sao không được chuyển ra?"
"Luật thứ hai, không được nói bất cứ điều gì ra ngoài. Vậy nên đã là học sinh ở đây, biết bí mật của nơi này, sẽ không có vụ chuyển ra giữa chừng đâu. Cho dù có chuyển ra được, cậu cũng sống không yên ổn cho tới khi học hết cấp ba đâu."
Cao Chí Kiệt bức xúc đập bàn: "Bị đè đầu cưỡi cổ như vậy mà không cho chuyển đi? Mấy người chịu để yên sao?"
Tôi nhìn cậu ta, bình tĩnh đáp: "Tự đi tìm hiểu đi, nói hết thì còn gì là thú vị nữa."
Cao Chí Kiệt nhìn tôi, giận dỗi quay đầu đi, sau một lúc lấy lại bình tĩnh, cậu ta lại cất giọng lạnh lùng.
"Vậy tại sao sỉ số trong lớp lại thấp như vậy? Tính thêm cả tôi và Lý Diễm An thì chỉ mới có 27 người."
"Lúc bắt đầu lớp có 34 người, vừa mới bắt đầu đã có 2 người chịu không nổi nên nghỉ học, 3 người kia vì không thể vượt qua kỳ thi cuối nên phải ở lại lớp, còn 2 người còn lại thì vì lỡ tiết lộ về trường học nên bị đuổi đi, sỉ số lớp chỉ còn 25, sau đó thì cậu và Lý Diễm An chuyển vào, lại lên 27."
Cao Chí Kiệt lại nhăn mày: "Khoan đã, chờ chút nào, chuyện này là sao? Tôi nhớ bây giờ mới chỉ là đầu học kỳ một mà thôi, tại sao lại có chuyện thi trượt mà tụt sỉ số?"
Tôi vui vẻ nói: "Ủa, tôi chưa nói cậu là trường này mỗi lần lên lớp đều là lên một lượt à?"
"Lên một lượt?"
"À, như là khi lên lớp học sinh sẽ không bị chuyển đi mà vẫn học cùng nhau ấy, đã là hệ thống cấp bậc thì sao đổi lớp được."
Cao Chí Kiệt bất ngờ nói: "Nhưng tuần trước, lúc tôi mới chuyển tới, các người nói như thể mới gặp nhau rồi chưa làm quen hết cơ mà?"
Tôi nở nụ cười trào phúng nhìn cậu ta. Mỗi năm đều nhìn thấy mặt của nhau đã chán lắm rồi, lâu lâu bày trò mỗi khi lên lớp cho vui, cho có không khí được lên lớp thôi chứ trong lớp biết nhau hết rồi. Rõ ràng đã lên lớp rồi, đã qua năm học mới rồi mà xung quanh toàn gương mặt người quen cảm giác nó cứ sao sao ý, cứ như mình lên lớp 8 chỉ là ảo tưởng chứ thật ra mình vẫn còn đang học ở lớp 7 ấy. Lúc học lớp 8, đôi khi chúng tôi còn nhầm tưởng rằng tụi mình mới lớp 7 thôi á, lần nào cũng đều phải nhìn bảng tên lớp thì mới dám xác định việc mình đã lớp 8 rồi, như thể làm việc chung cùng một văn phòng, gặp mặt nhau mỗi ngày, sau đó cùng đón năm mới nhưng mà vẫn còn tưởng là đang ở năm cũ, tương tự vậy, thật sự nó dễ lú lắm. Vậy nên giả vờ mới gặp nhau vào đầu năm học mới là một cách để chúng tôi nhớ rằng mình đã lên lớp rồi, như một phong tục vậy.
Cao Chí Kiệt nhìn vẻ mặt mỉa mai của tôi, tự hiểu nhầm rằng đây là thông tin tự tìm hiểu. Cậu ta vò đầu, chắc đang tự hỏi tại sao mình lại có thể chuyển vào cái trường kỳ lạ này rồi bắt đầu hối hận trong lòng.
Sau một lúc, cậu ta lại ngẩng đầu lên nhìn tôi, giọng nói tra hỏi: "Vậy còn điều luật ngầm rằng thủ lĩnh là tuyệt đối thì sao?"
Tôi sững người.
Cao Chí Kiệt không để ý việc đó mà vẫn nói tiếp.
"Lúc nãy khi Minh quay đầu nhìn về phía hai cán bộ lớp còn lại, cậu ấy nhìn Huy xong thì vì lí do nào đó lại chạm mắt với cô, sau đó mới nhìn sang Mỹ An."
Tôi vẫn giữ được bình tĩnh và đang cố gắng khống chế biểu cảm trên mặt mình. Lúc nãy lộ liễu vậy luôn sao?
Cao Chí Kiệt nhìn tôi, trầm giọng hỏi: "Vì sao vậy? Dù chỉ trong khoảng thời gian ngắn thôi nhưng cậu ấy đã nhìn cô như thể đang trưng cầu ý kiến vậy, cô có thân phận như thế nào trong lớp vậy?"
Tinh mắt thật, chỉ có một khoảnh khắc thôi mà vẫn nhận ra Trần Minh đã nhìn tôi. Vẫn chưa xác nhận được Cao Chí Kiệt là bạn hay thù, tôi không nên để lộ điều gì với cậu ta.
Tôi nặng ra một nụ cười, che giấu sự thật: "Vì quan hệ tốt nên hay vô tình chạm mắt nhau, với Gia Huy và Mỹ An tôi cũng hay như vậy."
Cao Chí Kiệt không chịu bỏ qua, tiếp tục dò hỏi: "Quan hệ tốt cỡ nào mà một lớp trưởng như Trần Minh và lớp phó như Mỹ An lại chịu ra mặt giúp cô vào tuần trước vậy? Tôi nghe nói năm trước cũng từng xảy ra vấn đề này, Trần Minh ra mặt làm lớn vụ việc vì một nữ sinh trong lớp mình, nữ sinh đó là cô đúng chứ? Quan hệ của cô và Trần Minh là như thế nào vậy?"
Tôi mỉm cười: "Đối với ai thì Minh cũng như vậy, cho dù là thành viên nào đó mà không phải là tôi thì cậu ấy vẫn ra mặt giúp đỡ thôi, không có ngoại lệ, hơn nữa việc chạm mắt chỉ là vô tình, không có ý nghĩa gì đâu."
Cao Chí Kiệt không chút do dự nói: "Tôi không tin."
Tôi cũng cứng họng không nói thêm được gì. Cuộc trò chuyện quái gở gì thế này? Càng ngày Cao Chí Kiệt càng đáng nghi rồi đó, có ai rảnh mà đi săm soi tôi từng chút như thế này đâu.
Cao Chí Kiệt còn định nói thêm gì đó thì tiếng chuông vào tiết vang lên, cậu ta đành im lặng nhìn tôi rồi đứng dậy khỏi ghế.
"Chuyện này vẫn chưa xong đâu, lần sau cô nên dành cho tôi một câu trả lời thích đáng thì hơn đấy."
Nói rồi cậu ta quay lưng đi về lớp, tôi nhìn cậu ta đi một khoảng xa thì mới đứng dậy bước theo phía sau.
Danh Sách Chương: