• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai ngày sau, sáng sớm.

Đông Hoàng Tử U mặc một bộ trường bào màu đỏ tím Đi dưới ánh nắng mặt trời vào trong Thủy Tinh Cung.

Đi vào trước tẩm cung, người hầu vội vàng hành lễ nói: "Bệ hạ, mấy người đế phu còn chưa rời giường."

Đông Hoàng Tử U hơi nhíu lông mày lại.

Bây giờ đã là giờ Thìn, bọn nhỏ không có rời giường nói còn nghe được.

Vậy mà Lâm Hiên cũng chưa có rời giường.

"Ai!"

Trong lòng Đông Hoàng Tử U khẽ thở dài một tiếng.

Mình ở bên ngoài đánh nam dẹp bắc, thật vất vả trở về.

Không ngờ được là bây giờ cha của bọn nhỏ vẫn còn đang nằm ngáy o o.

Cho dù hắn không thể trợ giúp mình định quốc an bang thì ít nhất cũng không cần phải chán chường như vậy chứ!

"Xem ra ngoại trừ trông con ra thì người này đúng là khiến cho người ta không có một chút hy vọng nào."

Trong lòng Đông Hoàng Tử U có chút bất đắc dĩ.

Thôi, mình đã biết trước hắn là hạng người gì.

Đâu cần phải hao tổn tâm trí phí sức trông cạy vào chuyện hắn có thể tỉnh lại kiến công lập nghiệp khắp nơi xông ra một phiến thiên địa lớn giống như là nam nhân khác?

"Bệ hạ, có cần ta thông báo cho đế phu hay không?" Người hầu cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm.

"Không cần, chờ bọn họ rời giường đi." Đông Hoàng Tử U mặt lạnh như tiền, quay người đứng ở cửa ra vào ngẩn đầu nhìn lên trên bầu trời cao vô biên.

Một trận chiến ở Vạn Ma Quốc, Bắc Huyền Thiên lấy được đại thắng.

Lúc đầu, nàng còn tưởng rằng Thị Huyết Ma Quân rất là khó chơi.

Nhưng không ngờ được là Thị Huyết Ma Quân trong lúc giao thủ với mình thì hình như trong lòng có khúc mắc cho nên mới khiến cho anh hàng có nhiều cơ hội túm lấy được sơ hở của Thị Huyết Ma Quân, đả thương nặng hắn.

Một trận chiến này, phe mình không có tử vong.

Giết địch hết thảy hơn một vạn người, đã đủ để mấy lão già ở trong Huyền Băng Cung câm miệng lại.

Lúc đầu mình hứng thú bừng bừng đi tới đây muốn thăm Lâm Hiên và bọn nhỏ một chút.

Nào ngờ được...

Cứ đợi như vậy ước chừng nửa canh giờ.

Cửa lớn của tẩm cung sau lưng rốt cuộc cũng mở ra.

Đông Hoàng Tử U thở ra một hơi thật dài, cũng không quay đầu lại nói ra: "Rốt cuộc ngươi cũng chịu tỉnh dậy."

Lâm Hiên khẽ gật đầu: "Ừm, vào đi."

Đông Hoàng Tử U âm thầm cắn cắn răng ngà: "Cái tên này cũng không thèm hỏi xem là ta đã chờ bao lâu."

"Mẫu thân!"

Lúc này mấy người Tuyền Châu từ trong phòng chạy ra, nhìn thấy Đông Hoàng Tử U thì các tiểu nha đầu đều đồng thời hô lên một tiếng.

Trong nháy mắt trên mặt Đông Hoàng Tử U hiện ra vẻ dịu dàng xoay người lại đi vào trong tẩm cung.

"Tuyền Châu, các con đồng loạt thức dậy hay sao?" Đông Hoàng Tử U cưng chiều sờ bốn đứa bé.

"Đúng vậy, bởi vì chúng ta đều ngủ chung một chỗ!" Tuyền Châu gật gật đầu.

Tuyền Hàm nói bổ sung: "Là ngủ chung với cha!"

"Thật?" Đông Hoàng Tử U kinh ngạc nhìn Lâm Hiên một chút.

Một mình hắn ngủ chung với bốn đứa bé, hắn không sợ mệt hay sao?

Đông Hoàng Tử U còn nhớ là ngay từ đầu mình ngủ chung với bốn nha đầu, đêm đó bị các nàng giày vò thê thảm như thế nào.

Lâm Hiên gật gật đầu: "Ừm, bọn nhỏ đều rất ngoan, ngủ chung với các nàng cũng không có mệt mỏi chút nào."

Đông Hoàng Tử U nghe hắn nói như vậy thì phiền muộn trong lòng lập tức giảm bớt đi rất nhiều.

Cho dù nói như thế nào đi nữa thì người phụ thân như hắn cũng rất là có trách nhiệm.

Lại hàn huyên vài câu, Lâm Hiên dẫn bọn nhỏ đi rửa mặt.

Sau đó các tiểu nha đầu lập tức thúc dục Lâm Hiên làm điểm tâm, Lâm Hiên dứt khoát làm một bàn bữa sáng lớn.

Nhìn thấy điểm tâm sáng phong phú đầy bàn, Đông Hoàng Tử U không khỏi lộ ra một tia chấn kinh.

"Những đồ ăn này màu sắc đẹp đẽ, mùi hương phong phú, hơn nữa chủng loại phức tạp, trang trí tinh tế."

"Không ngờ được là tài nấu nướng của hắn cao siêu như vậy!"

~ Có người đang xem sao? Không có ai nói chuyện cả...

Đông Hoàng Tử U xuất sinh trong Hoàng tộc, bây giờ lại tiếp nhận đế vị Bắc Huyền Thiên, kiến thức đương nhiên không phải bình thường.

Mặc dù nàng đã sớm tích cốc nhưng cũng từng ăn vô số mỹ thực.

Lâm Hiên làm điểm tâm, theo quan điểm cá nhân của nàng thì là ngon nhất trong số những món ngon mà nàng từng ăn.

Nghe mùi thơm nồng nặc từ trên bàn bay tới, tâm tình bị Lâm Hiên làm cho rối bời của Đông Hoàng Tử U lập tức tốt hơn rất nhiều.

"Mẫu thân, đồ ăn rất ngon, người cũng ăn với chúng ta đi!" Tuyền Châu chớp mắt to nói.

Đông Hoàng Tử U lắc đầu: "Mẫu thân không đói bụng, các ngươi ăn đi."

Mặc dù đồ ăn rất ngon nhưng đối với cường giả Đế Cảnh thì còn chưa đủ để kích thích ham muốn muốn ăn của Đông Hoàng Tử U.

Đến Đế Cảnh, tâm trí kiên cố không phải bình thường.

Tăng thêm Đông Hoàng Tử U tích cốc đã lâu, đương nhiên cũng sẽ không cảm thấy đói bụng cần phải ăn thứ gì đó.

"Mẫu thân, chỉ ăn một chút thôi mà." Tuyền Hi làm nũng nói.

Tuyền Hàm khẽ gật đầu: "Đúng đó, đây là lần đầu tiên cả nhà chúng ta cùng nhau ăn điểm tâm."

Tuyền Ấu vừa muốn nói chuyện thì Thiên Cẩu Thú lại vọt tới muốn lấy lòng nàng, Tuyền Ấu một cước đá nó văn ra ngoài.

Nhìn thấy bọn nhỏ nhiệt tình như vậy, Đông Hoàng Tử U đành phải đồng ý: "Được rồi, mẫu thân ăn với các con một chút."

Nàng cầm lấy thìa, múc một muỗng Bạch Vũ Tiên Nga Đản Canh ở gần mình nhất.

Bạch Vũ Tiên Nga Đản chính là món ăn thường thấy ở trong Cửu Thiên Tiên Vực.

Nhưng mà cách làm của Lâm Hiên có chút khác biệt với Bạch Vũ Tiên Nga Đản Canh trong trí nhớ của Đông Hoàng Tử U.

Nàng muốn ăn thử một lần, xem xem rốt cuộc đồ ăn mà Lâm Hiên làm ra có hương vị như thế nào.

Đôi môi anh đào chậm rãi mở ra, ưu nhã ăn một miếng.

"Ừm!"

Ánh mắt Đông Hoàng Tử U sáng lên.

Mùi vị này, thực sự là... quá thơm!

Hương trứng nồng đậm, hỗn hợp với một mùi hương kỳ lạ đánh thẳng vào trong vị giác của nàng.

Khiến cho vị giác đã yên lặng thật lâu của nàng trong nháy mắt điên cuồng bộc phát!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK