• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

11 giờ rưỡi, Úc Nam Diễn rửa mặt xong thì lên giường.

Một cái giường lớn bị 2 cái gối chia làm 2 nửa, còn không phải chia đều, Khương Tri Ngôn dành chỗ cho Úc Nam Diễn rộng hơn chút, ước chừng là 2/3 cái giường.

Rốt cuộc Úc Nam Diễn cao lớn chân dài mà, không thể để người ta ấm ức.

Lên giường rồi Úc Nam Diễn không có nằm xuống ngay, mà là nhìn thoáng qua Khương Tri Ngôn.

Bởi vì giường lớn nên khoảng cách giữa hai người cũng không gần, phỏng chừng cách nhau cỡ 1m.

Lúc này Khương Tri Ngôn đã hoàn toàn nằm bẹp, chỉ là hiện tại đang đưa lưng về phía anh, ôm cái di động lộ ra nụ cười tươi “không quá hữu hảo”.

Đương nhiên, lấy tầm nhìn của Úc Nam Diễn lúc này là không nhìn thấy được nụ cười đó, anh chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen rối tung của Khương Tri Ngôn cùng một cái nắm hoàn toàn chìm trong chăn.

Một cái nắm nho nhỏ nhô lên, không hiểu sao lại lộ ra vài phần đáng yêu.

Lúc này, cảnh này, rõ ràng nên là một cảnh tượng rất ái muội, nhưng đáy lòng Úc Nam Diễn lại bình tĩnh mười phần. Có lẽ mới đầu có chút ý tưởng không thể nói, nhưng khi anh chân chínnh lên giường, những xao động kia tựa hồ như chậm rãi biến mất, chỉ có thể cảm nhận được một chút ý lười len lên từ trong xương.

Bằng phẳng, an tĩnh.

Tựa như nước lọc bỏ thêm chút đường trắng, phẩm kỹ một chút là có thể cảm nhận được chút xíu ngọt nhàn nhạt kia.

Sẽ không ngọt quá mà hầu cổ họng, lại có thể làm người ta cười từ tận đáy lòng.

Đây là một loại cảm giác rất khó hình dung.

Trước kia, khi Úc Nam Diễn gây dựng sự nghiệp ấy, anh cũng cần phải dùng bữa với vài lão tổng, trên bàn cơm khi đó mấy vị lão tổng ở bên ngoài hay khoác lên lớp vỏ tinh anh đứng đắn kia một qua ba tuần rượu liền thích nói mấy câu chuyện mang màu sắc*.

*: Đây là cách nói tránh đi, màu sắc ở đây, theo như bên trung tự hiểu nhưng không nói ra vì sợ kiểm duyệt, là màu vàng, ý chỉ những chuyện sắc tình ái muội, đôi khi thô tục.

Nói thật, Úc Nam Diễn rất phản cảm với mấy cái đó.

Bệnh sạch sẽ nhẹ làm anh không thích tiếp xúc thân mật quá mức với người khác, đặc biệt là đề cập đến chuyện càng thân mật như về “tính” này.

Trong suy nghĩ của Úc Nam Diễn, giữa người với người, giao lưu trên linh hồn quan trọng hơn là so với giữa nhục thể, kết hợp giữa linh nhục nên là một chuyện nước chảy thành sông mà không phải do dục vọng thúc đẩy đi làm.

Bằng không có khác gì dã thú?

Giờ phút này anh tựa hồ đã cảm nhận được loại thỏa mãn từ sâu trong linh hồn này, chỉ cần hai người ở chung một chỗ, chẳng sợ không nói lời nào cũng không sao, vậy đủ rồi.

“Anh muốn ngủ hả?”

Khương Tri Ngôn hơi hơi quay đầu, “Vậy em tắt đèn.”

Phòng ở nhà cũ Úc gia không dùng thiết bị gia dụng điện tử thông minh giống với cái phòng của Khương Tri Ngôn, ở đó tắt đèn chỉ cần gọi một tiếng là xong, ở chỗ này còn phải dùng tay.

Có điều đèn ở ngay cạnh đầu giường, duỗi tay một cái là có thể chạm tới.

“Liễu Liễu.” Giọng nói Úc Nam Diễn vì đáy lòng yên lặng mà cũng trở nên bình thản, “Em thật sự không sợ anh làm gì với em sao?”

Trong lòng anh ẩn ẩn đã có một đáp án, nhưng Úc Nam Diễn muốn nghe Khương Tri Ngôn chính miệng nói ra, cũng coi như là chút tùy hứng nho nhỏ.

Quả nhiên, Khương Tri Ngôn thả di động xuống, nửa ngồi dậy nhìn về phía Úc Nam Diễn, sâu trong ánh mắt mang theo tín nhiệm tự nhiên, “Không sợ, vì em biết anh sẽ không.”

Chẳng sợ trong lòng cứ nói gì mà thật sự xảy ra chuyện mình cũng không có hại, thậm chí đặt dao nhỏ nơi gối đầu, nhưng thật ra Khương Tri Ngôn chỉ là muốn đùa Úc Nam Diễn chút thôi, mấy thứ này căn bản sẽ không có bất kỳ tác dụng gì.

Bởi vì trong lòng Khương Tri Ngôn rõ ràng, Úc Nam Diễn sẽ không.

Không phải cái loại sẽ không vì cố nén dục vọng kia, mà là thật sự sẽ không kiểu tâm bình khí hòa.

Úc Nam Diễn không phải kiểu bá đạo tổng tài ẩn nhẫn trong tiểu thuyết kia, cô đã xem qua vài cuốn khi nam nữ chính cùng ngủ một phòng phải khắc chế với tự kiến thiết tâm lý trong lòng cho chính mình, có mấy anh không muốn tổn thương nữ chính còn sẽ đi xối nước lạnh.

Khi đó cô nhìn thấy tình tiết như thế trong lòng cũng sẽ kêu ú ớ, cảm thấy nam chính thật là đàn ông tốt, mà khi tình huống y vậy gán lên người Úc Nam Diễn, trong lòng Khương Tri Ngôn phảng phất như trời sinh đã có một đáp án.

Úc Nam Diễn sẽ không như vậy.

Hai người họ nếu có một ngày thật sự phát sinh quan hệ cũng nên là nước chảy thành sông, là tự nhiên mà vậy mà phát sinh, chứ không phải chỉ bởi vì nằm trên một cái giường.

Cho nên có đôi khi cô nhìn thấy mấy lý do mà đàn ông ngoại tình là cái gì mà nhất thời ý loạn tình mê, rồi nhất thời xúc động liền ngủ ấy, cô thấy mắc cười lắm.

Kẻ t*ng trùng lên não không khống chế được bản thân như thế, còn làm người gì chứ, không bằng đi vào vườn bách thú treo tấm biển làm giống loài mới triển lãm đi.

“Nói cũng lạ.” Khương Tri Ngôn khẽ cười một tiếng, “Cứ cảm thấy hai chúng ta như bây giờ cứ như là vợ chồng già ấy.”

Úc Nam Diễn cũng cười, anh nghe được đáp án mình muốn rồi.

Thật lâu trước kia, Úc Nam Diễn từng nói với Khương Tri Ngôn một câu, anh cảm thấy mình và Khương Tri Ngôn rất giống nhau ở phương diện nào đó.

Khi đó Khương Tri Ngôn không hiểu còn muốn đuổi theo hỏi, nhưng Úc Nam Diễn không trả lời, hiện tại ý tưởng đó của anh vẫn cứ như cũ, không thay đổi.

Hai người họ, trời sinh một đôi!

“Ngủ ngon, Liễu Liễu.”

“Ngủ ngon.”

Thị giác rơi vào hắc ám, không có rối rắm, không hề mất ngủ, chất lượng giấc ngủ của hai người họ tối nay đều phá lệ tốt đẹp, như Khương Tri Ngôn là một giấc ngủ thẳng đến hừng đông.

Vị trí của Úc Nam Diễn bên cạnh đã trống rỗng, lấy lịch làm việc và nghỉ ngơi của anh thì hiện tại phỏng chừng không phải đang vận động thì chính là làm việc.

Khương Tri Ngôn thấy mới có chưa được 7 giờ rưỡi, ngày thường cô hay rời giường lúc 8 giờ, chẳng sợ đi vào bổn trạch cũng không tính thay đổi thời gian làm việc và nghỉ ngơi.

Ngủ nướng, là một trong những chuyện tốt đẹp nhất thế giới!

Nửa giờ có chút xíu nhưng lại có thể bắt đầu một ngày với tâm tình tốt đẹp, là chuyện mà Khương Tri Ngôn tha thiết ước mơ lúc còn đi làm, còn tốt là hiện tại rốt cuộc đã thực hiện được.

Lúc Khương Tri Ngôn xuống lầu đã là 8 giờ rưỡi, vừa nâng mắt liền thấy được Úc lão gia tử ngồi trên xe lăn đang nói chuyện phiếm với Úc Nam Diễn.

Qua 2 ngày tu dưỡng với cả có cháu nội làm bạn, Úc lão gia tử khôi phục rất tốt, chí ít thì hiện tại sắc mặt ông thoạt nhìn khá hơn hai hôm trước nhiều.

Cơ mà vị bà nội ba kia thì vẫn không thấy bóng dáng đâu như cũ.

Lần trước khi mừng sinh nhật cho Úc Nam Diễn ấy, ông cụ biết anh không thích những người khác, cho nên hôm đó vị bà nội ba kia rất chủ động tránh đi bọn họ, nghe nói là đi dạo phố với hội chị em bà ấy rồi.

Nhưng lần này, tin tức Khương Tri Ngôn được đến lại là vị ấy nghe được một vài việc mà con gái làm liền chịu đả kích nặng, trong khoảng thời gian này vẫn luôn nằm trên giường.

Vốn là trưởng bối, khi hai người họ vừa đến cũng nên đi ghé thăm bà ấy một lần, nhưng bà nội ba cự tuyệt thăm hỏi, không biết là bị đả kích quá tàn nhẫn hay là không mặt mũi gặp bọn họ nữa.

Nghĩ đến bà ấy trung niên tang con, lão niên cô út của bà cũng không màng tình cảnh mẹ già mà làm ra chuyện như thế, đích xác sẽ làm người ta chịu không nổi.

“Nha đầu.” Úc lão gia tử nhìn thấy Khương Tri Ngôn trước, cười vẫy vẫy tay với cô, “Mau tới ăn sáng, có trái cây con thích đó.”

“Dạ ~” Khương Tri Ngôn lộ ra nụ cười tươi sáng lạn, “Tới đây ạ.”

Cô đi tới gần trước ông cụ, “Ông nội, ông xem hôm nay trên người con có gì khác không?”

Khương Tri Ngôn không hỏi tình trạng sức khỏe Úc lão gia tử, cũng không nói những lời thăm hỏi khách sáo theo lệ thường, vì mấy cái đó không có ý nghĩa và cả tình trạng sức khỏe liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, mà không được nữa thì hỏi quản gia cũng như nhau.

Cô hiện tại như là một đứa cháu gái làm nũng với ông nội, đã quen thuộc lại thân mật.

“Ừm ——” Ông cụ trầm tư một giây, sau đó rất phối hợp mà làm ra vẻ như bừng tỉnh đại ngộ: “Hôm nay nha đầu đặc biệt xinh đẹp, có phải vì cài kẹp tóc ông tặng không?”

“Bingo!”

Khương Tri Ngôn dựng thẳng ngón cái lên, “Đẹp chứ ạ, con cố ý phối đồ đó, nội, phẩm vị ông thật tốt, đeo cái kẹp này lên cái khí chất của con cũng bất đồng.

Lúc cô tới đây có mang theo vài món quà Úc lão gia tử tặng, tin rằng ông cụ nhìn thấy Khương Tri Ngôn có dùng chúng, hẳn sẽ vui vẻ.

Quả nhiên……

“Ha ha ha.” Úc lão gia tử bị chọc cười, “Đó là Khương nha đầu con đẹp, con đeo cài cái gì cũng đẹp!”

“Woa, ông nội khen con như vậy, con phải phiêu mất, chờ tí nữa Nam Diễn ghen thì sao đây?”

“Ha ha ha, mặc kệ Nam Diễn. Nha đầu, hai ngày trước ông vừa đến tay một khối ngọc, làm cái vòng tay cho con được chứ? Con thích hoa văn gì? Ông nói với con, con gái nhất định phải đeo chút ngọc, dưỡng người…….”

Quản gia Vương ở một bên nhìn Khương Tri Ngôn với Úc lão gia tử hòa thuận vui vẻ như thế, trên mặt cũng không khỏi treo lên tươi cười.

Ông ấy nghĩ tới mỗi lúc giao lưu ngẫu nhiên với chú Lâm, thật sự cảm thấy thiếu gia Nam Diễn cưới cô vợ này cưới tốt lắm, chẳng sợ gia thế cô trong mắt người khác tàm tạm, nhưng người tốt là đủ rồi!

Đặc biệt là nhìn thấy được bộ dáng của thiếu gia Nam Diễn lúc này, so với một năm trước quả thực khác nhau như hai người, làm cho ông cụ vẫn luôn lo lắng cho đứa cháu này đều thi thoảng khen Khương Tri Ngôn hai câu, có thể thấy được là ông cụ cực vừa lòng.

Nhưng mà đứa cháu này tốt rồi, tầm mắt quản gia Vương lại không khỏi bay lên lầu hai, ở đó còn một vị đau đầu kia kìa.

Ăn sáng xong, Khương Tri Ngôn đang muốn đẩy ông cụ đến hoa viên tản bộ hít thở không khí, tiếng đá cửa rung trời lại vang lên, “Thả tôi ra ngoài! Thả tôi ra ngoài!”

Giọng nói Lý Diệu Bạch bén nhọn lại chói tai của Lý Diệu Bạch làm người ta không khỏi nhăn mày lại, Úc Nam Diễn đã nói trước với ông cụ là sẽ nhốt Lý Diệu Bạch lại mấy ngày để nó nghĩ lại cho kỹ một chút rồi.

Cho nên Úc lão gia tử cũng không kinh ngạc khi Lý Diệu Bạch sẽ làm ra chuyện thế này, chỉ là ông rốt cuộc là lớn tuổi rồi, lại nghĩ đến đứa con gái không biết sinh thời còn có thể gặp được mấy lần trong ngục giam kia, bèn nhịn không được nhìn về phía Úc Nam Diễn.

“Nam Diễn, nhốt mấy ngày cũng không phải cách, nếu không……”

Hẳn là vì mình năm đó dạy thằng cả với thằng hai là thừa hành kiểu giáo dục đòn roi, không nghe lời cho nhịn mấy bữa nhốt một ngày lại dạy ra hai người như thế kia, làm Úc lão gia tử cũng không khỏi nghĩ lại liệu có phải cách giáo dục của mình có vấn đề rất lớn hay không.

Nếu có thể, ông vẫn là hy vọng Lý Diệu Bạch có thể tự mình hiểu chuyện một chút, rốt cuộc nếu về sau mà không có gì bất ngờ xảy ra thì đứa cháu ngoại này chính là ông nuôi, chứ ông bà nội Lý Diệu Bạch chỉ là nông dân bình thường, tài nguyên có thể cho nó chắc chắn kém Úc gia.

Úc Nam Diễn với chú Vương liếc nhau, chuyện của Lý Diệu Bạch anh đã nói cho chú Vương, ý tưởng của vị lão quản gia này đều là gạt ông cụ trước như anh, chờ thân thể ông cụ đỡ hơn chút lại nói.

Chỉ là nếu hiện tại mà thả Lý Diệu Bạch ra, ai biết đồ gấu con kia sẽ làm ra những việc gì, chẳng sợ có vệ sĩ đi theo 24 tiếng cũng không thể bảo đảm không bỏ sót thứ gì.

“Ông nội, như vầy đi, nếu mỗi ngày nó có thể viết 10 tờ chữ to thì để nó ra một tiếng, thế nào?”

Khương Tri Ngôn ở một bên cũng đã nhìn hiểu rối rắm của ông cụ, bèn chủ động đưa ra một kiến nghị, vì đúng là nhốt một người thời gian dài cũng không phải ý kiến hay, nhưng muốn đi ra được cũng đơn giản đến thế.

Nếu là 1 tiếng, vậy để vệ sĩ trông chừng kỹ chút hẳn là không xảy ra vấn đề gì được, giờ chỉ hy vọng gã phó lãnh đạo kia bị bắt nhanh lên đi.

Mới đầu Lý Diệu Bạch nghe thấy cái yêu cầu này còn ré to, cơ mà thấy hoàn toàn không có đường xoay chuyển, chú Vương lại vừa thả đồ đùng để luyện chữ xuống liền chạy nữa thì nó rốt cuộc đã dần im tiếng.

Ai cũng không biết nó đã rối rắm như thế nào, dù sao thì vào lúc 5 giờ hơn buổi chiều Lý Diệu Bạch thật đúng là hoàn thành 10 tờ chữ to, sau đó tới tối được thả ra thì trước hết là chơi trong biệt thự nửa tiếng, sau đó lại chạy đến bên hoa viên chơi nửa tiếng.

Toàn bộ hành trình có 3 vệ sĩ trông chừng nó, cũng không xảy ra bất kỳ vấn đề gì lớn, trừ bỏ lúc vừa hết thời gian bảo nó về thì nó cực độ không tình rồi bị vệ sĩ cứng rắn vác về ra.

“Ngày mai hai đứa đi về đi.”

Buổi tối, trên bàn cơm, Úc lão gia tử đột nhiên mở miệng, “Ông đỡ rồi, mấy đứa lưu lại đây cũng vô dụng.”

Úc Nam Diễn với Khương Tri Ngôn đổ lại là cảm thấy vẫn là lưu lại mấy hôm thì hay hơn, chí ít phải giải quyết chuyện của Lý Diệu Bạch trước đã, ai ngờ lần này ông cụ khó được cường ngạnh lên, một bộ kiểu mấy đứa không đi ông liền giận đó.

Đây thật đúng là……

Biết ông cụ cũng là sợ gã phó lãnh đạo không biết đang trốn ở đâu kia thương tổn bọn họ, mà cố tình lại xung đột với vụ Lý Diệu Bạch nữa, thật sự là khéo đến không thể khéo hơn.

Cuối cùng hai người đành phải đáp ứng trước, tính để mai xem tình huống xem có cơ hội nói chuyện này cho ông cụ không.

Sau bữa chiều, Khương Tri Ngôn ăn hơi nhiều với thêm cả bữa nay không tập thể dục, bèn dứt khoát chậm rì rì đi bộ tiêu thực với Úc Nam Diễn, chỉ chốc lát sau đó đã đi tới hoa viên.

Vừa vặn lúc bọn họ tới là lúc Lý Diệu Bạch đã bị bắt về.

Khương Tri Ngôn nhìn thấy một người làm vườn đội mũ rơm đang cầm xẻng mà tu bổ mặt cỏ bị đào bới gồ ghề lồi lõm thật cẩn thận.

“Đây là?”

Vệ sĩ ở một bên đi ra giải thích, “Vừa nãy khi tiểu thiếu gia đào đất đã đào không ít hố như vậy, người làm vườn đang tu bổ ạ.”

—— Đã lớn như thế mà còn chơi bùn?

Khương Tri Ngôn thật là vô lực chế nhạo, có lẽ cũng là muốn thông qua đào đất để hả giận? Chỉ là vất vả người làm vườn còn phải tu bổ một chút.

“Tối rồi, tối đen như vầy cũng không thấy rõ, ngày mai chú lại làm nhé?”

Đèn đường có sáng đi nữa thì bên chỗ hoa viên này cũng không được đến đâu, dù sao việc này cũng không vội, Khương Tri Ngôn liền thuận miệng nói một câu.

Người làm vườn vội vàng đứng dậy, chẳng qua vẫn cúi đầu, “Không sao không sao, thiếu phu nhân, việc này nhanh lắm, rất mau là tôi có thể làm xong ngay.”

Nếu người ta cũng đã nói vậy rồi, Khương Tri Ngôn cũng không hề khuyên bảo nữa, chỉ là hoa viên bây giờ như thế này rồi bọn họ cũng không dạo được, vì thế bèn vòng qua mảnh này sang bên kia tản bộ một chốc, nửa tiếng sau dẹp đường hồi phủ.

Trở lại phòng, Khương Tri Ngôn với Úc Nam Diễn phân công nhau hành động, người ở phòng khách xử lý một ít công việc, một người khác lại vào phòng ngủ tính rửa mặt.

Có điều……

Khương Tri Ngôn cau mày nhìn về phía mái tóc mình, đồ kẹp tóc dùng ban sáng không thấy đâu nữa!

Hồi tối lúc ăn cơm rõ ràng vẫn còn đây, chả lẽ là rớt lúc tản bộ?

Bản thân cái kẹp tóc kia không phải loại kẹp rất chắc, đeo cả một ngày với thêm cả là tóc Khương Tri Ngôn bây giờ mềm mại suôn mượt, rớt cũng bình thường.

Nhưng đây là quà ông cụ tặng, không thể tùy tùy tiện tiện để rớt được, hơn nữa trên kẹp tóc đó đính kim cương với trân châu, giá trị bản thân nó cũng xa xỉ.

Nhân lúc hiện tại còn sớm, mình còn chưa có thay quần áo, Khương Tri Ngôn cầm lấy di động ra khỏi phòng ngủ.

“Làm sao vậy?”

Úc Nam Diễn đang làm việc cũng bớt giờ nhìn về phía Khương Tri Ngôn, sao trông như muốn đi ra ngoài vậy.

Khương Tri Ngôn cũng không gạt, trực tiếp chỉ chỉ tóc, “Kẹp tóc ông nội tặng rớt rồi, hẳn là hồi tối tản bộ bị rớt, em muốn đi ra ngoài tìm thử.”

“Để mai bảo người hầu tìm là được.”

“Không có gì, chúng ta không đi nhiều chỗ lắm, tìm được sớm một chút nào yên tâm chút đó, dù sao cũng là tâm ý của ông nội.”

“Anh đi với em.”

Thấy Úc Nam Diễn cầm lấy áo khoác, Khương Tri Ngôn không kịp cự tuyệt, mà cũng không cự tuyệt được, bèn dứt khoát cho qua, lúc hai người ra khỏi phòng vệ sĩ còn đang canh giữ ở kia.

Nghe thấy lý do Khương Tri Ngôn đi ra thì lập tức lấy đèn pin loại nhỏ ra muốn giúp đỡ cùng tìm, làm Khương Tri Ngôn có chút ngượng ngùng, bởi vì một lần bất cẩn của mình mà còn phải phiền toái nhiều người như vậy.

Cho nên khi còn có những người hầu khác muốn đi lên cùng hỗ trợ tìm thì bị Khương Tri Ngôn liên tục cự tuyệt, làm bọn họ tự lo việc của mình là được.

Dựa theo lộ tuyến tản bộ hồi tối, bốn người bước tới chỗ hoa viên đến ngay từ đầu, mấy cái hố vốn dĩ gồ ghề lồi lõm quả nhiên đã được lấp xong, thoạt nhìn tựa hồ như chưa từng bị phá hoại.

Người làm vườn kia phỏng chừng cũng tan tầm rồi, lúc này trong hoa viên rất an tĩnh, không nhìn thấy người thứ năm.

Đèn pin nơi tay rọi xuống, Khương Tri Ngôn quét nhìn một lần, cũng không có phát hiện cái gì, ngược lại là vệ sĩ tựa hồ là nhìn thấy cái gì đó, đi qua dùng chân đá nhẹ mặt cỏ.

Mặt cỏ mới vừa được lấp còn rất mềm xốp, lập tức đã bị xốc lên lộ ra bùn đất bên trong, chỉ là có một mảnh pha lê nhỏ phản quang, nhưng cũng không phải kim cương.

Vệ sĩ thuận tay ngồi xổm xuống muốn nhặt pha lê vỡ, chứ không chờ tí nữa ai đó đâm bị thương thì không hay.

Khương Tri Ngôn với Úc Nam Diễn cũng quay đầu lại tính đi bên khác coi thử, hồi nãy bọn họ cũng không ở chỗ này bao lâu, nên hẳn là không có ở đây.

Ai ngờ hai người còn chưa đi được vài bước, vệ sĩ phía sau đột nhiên lên tiếng.

“Thiếu gia! Trong đất có gì đó!”

Chỉ thấy vệ sĩ tay không đào ra một cái hộp màu đen lớn cỡ quả bóng bàn, không biết bên trong là thứ gì.

Vệ sĩ chuyên nghiệp nhanh chóng lấy bao tay trong túi ra đeo vào, một anh vệ sĩ khác lại lấy bộ đàm ra gọi đồng nghiệp.

Khương Tri Ngôn với Úc Nam Diễn cũng nhanh chóng được dẫn rời khỏi chỗ này, sợ trong cái hộp đen kia có thứ gì.

Hai người liếc nhau, đáy mắt đều hiện lên suy đoán không hay.

Quả nhiên, 10 phút sau, bọn họ được đến kết quả hồi báo của vệ sĩ.

Trong hộp là một quả bom mini, là kiểu mới nhất với giá trị xa xỉ, một khi nổ có thể phá hủy mọi thứ trong đường kính 10m.

Đừng có thấy phạm vi này như không lớn, nhưng ai biết được có bao nhiêu quả như này trong bổn trạch?

Sắc mặt Úc Nam Diễn nháy mắt khủng bộ dọa người, anh vừa bảo các vệ sĩ khác đi bài trai món đồ này, vừa đi bắt tên làm vườn kia.

Việc này tuyệt đối có liên quan tới hắn ta!

Cuối cùng.

“Bắt Lý Diệu Bạch đến đây cho tôi!”

“Cũng mời ông nội tới luôn, sau đó báo cảnh sát!”

Chuyện hôm nay, trước hết cần giải quyết kẻ giặc nhà này trước!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
HNT
Hằng Nguyễn Thị02 Tháng bảy, 2023 12:23
Truyện hay. 2/7/2023
HNT
Hằng Nguyễn Thị02 Tháng bảy, 2023 09:42
Truyện hay. 2/7/2023
BÌNH LUẬN FACEBOOK