• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*: chú thích chút cho cái tiêu đề nà – họ của bà Ngôn là Khương mang nghĩa họ Khương và củ gừng cũng là từ này luôn /姜/, còn họ Úc /郁/ thì lại có phát âm là /yù/ gần âm nhưng khác thanh điệu với chữ ngư – con cá, là cái âm này nè /yú/, bởi thế nên lấy họ hai người ghép lại thành cá gừng, hết.

Úc Nam Diễn ăn vạ trong căn hộ nhỏ của Khương Tri Ngôn không muốn đi rồi!

Anh trực tiếp mang đến máy tính và một ít tư liệu trong công việc tới, bắt đầu làm việc online ở nhà.

Hiện tại, sinh hoạt của hai người là như này:

8 giờ sáng, Khương Tri Ngôn rời giường, Úc Nam Diễn đã nấu bữa sáng xong xuôi, tỉnh dậy là có thể ăn.

Tới trưa Khương Tri Ngôn nấu cơm, Úc Nam Diễn rửa chén.

Buổi chiều Khương Tri Ngôn ngủ trưa một hồi sau đó tập thể dục 1 tiếng, Úc Nam Diễn cùng tập với cô. Vì căn hộ quá nhỏ thành ra điều kiện có hạn, nên chỉ có thể tập mấy kiểu như nâng tạ, nhưng máy chạy bộ Khương Tri Ngôn mua hẳn là sắp tới rồi, đến lúc đó có thể lấy ra dùng.

Buổi tối liền đổi lại chút, Úc Nam Diễn nấu cơm còn Khương Tri Ngôn rửa chén, sau khi ăn xong thì hai người đi dạo siêu thị hay khu thương mại, mua chút đồ ăn mình muốn. Nói tóm lại chính là đang trong thời kỳ keo sơn gắn bó đây.

Căn phòng cho Úc Nam Diễn kia cơ hồ đã thành vật trang trí, hai người từ hôm đầu tiên vào nhà mới đã liền không còn chia phòng ngủ nữa.

Đối với vụ này, Khương Tri Ngôn xoa cái eo già tỏ vẻ: Lập tức ăn quá no thật sự bất lợi cho sự khỏe mạnh cả thể xác lẫn tinh thần.

“Anh không đến công ty không sao hết hả?”

Tuy sống thế này thật rất thoải mái, Khương Tri Ngôn cũng từ từ quen với việc bên gối có thêm một người, nhưng thấy Úc Nam Diễn tựa hồ vẫn muốn ở mãi chỗ này luôn, cô vẫn là không nhịn được mà mở miệng.

Úc Nam Diễn dời tầm mắt khỏi máy tính bảng, nhìn Khương Tri Ngôn đang xem TV trên sofa, “Anh vẫn có đang đi làm đây.”

Nếu mọi chuyện đều cần anh tự mình ra mặt, vậy phỏng chừng Nam Hằng đã cách lúc phá sản không còn xa rồi, đa phần chỉ là lúc cần người ra quyết sách, chứ không Úc Nam Diễn cơ bản là rất ít cần xuất hiện.

“Vậy trước kia anh cơ hồ là muốn trọ lại công ty luôn là sao?”

Ôm lấy gối ôm, Khương Tri Ngôn hiếu kỳ hỏi, “Là vì ở công ty càng có bầu không khí làm việc hơn hả?”

Úc Nam Diễn hơi khựng một giây: “Đại khái là vì… Trấn áp?”

Giống như một cây Định Hải Thần Châm, làm mấy cổ đông như lão bánh quẩy kia không dám làm càn quá mức. Nhưng năm ngoái vì động tác lớn của Úc lão gia tử, giờ ở Nam Hằng có thể nói là Úc Nam Diễn nói một không hai, chí ít thì không còn mấy kẻ liều mạng kéo chân sau nữa.

Từ lúc qua tết đến giờ, giá cổ phiếu lại bay lên mấy điểm nữa rồi.

Thế tăng đang là một mảnh rất tốt, giống như Khương Tri Ngôn đã có được 1% cổ phần, chỉ cần nằm đếm tiền là được.

Bị hình tượng Úc Nam Diễn tự hình dung với mình chọc cười, Khương Tri Ngôn cong người bưng lên đĩa dâu tây được rửa sạch sẽ trên bàn trà, “Vậy vất vả Úc tổng của chúng ta kiếm tiền nuôi gia đình rồi, a ——“

Úc Nam Diễn há miệng, mang cười nuốt xuống dâu tây, “Cũng vất vả Úc phu nhân rồi.”

Cô vất vả cái gì? Cả ngày chỉ ăn ăn uống uống, chỉ sợ béo…

Từ từ!

Tầm mắt mang nghi hoặc của Khương Tri Ngôn đảo qua, Úc Nam Diễn nói vất vả hẳn là thật sự vất vả nhỉ? Anh hẳn không phải người hay nói đùa kia nhở?

Úc Nam Diễn chỉ cười không nói.

Chẳng qua cuộc sống nhàn nhã thế này không được bao lâu, dù cho Úc Nam Diễn không gấp, Khương Tri Ngôn cũng nên về thủ đô.

Cô quyết định thi lên thạc sĩ, hơn nữa muốn thi thạc sĩ trường đại học A.

Con đường này tương đương với thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, độ khó không phải bình thường, nhưng Khương Tri Ngôn muốn thử xem.

Cô có thể sống thêm một đời chính là may mắn, vì sao còn phải theo khuôn phép cũ mà sống quãng đời còn lại chứ?

Thật ra Khương Tri Ngôn chẳng thích đi làm chút nào, cũng chẳng có hứng thú với làm nhân viên công vụ cho lắm, lúc đọc các sách báo tài liệu liên quan đến nội dung chuyên nghiệp đều là dựa hết vào tự chủ mà xem vào đầu từng chút một.

Dù cho cô thật sự thi đậu nhân viên công vụ, chẳng lẽ nửa đời sau thật sự cứ qua đi như thế sao?

Khương Tri Ngôn để tay lên ngực tự hỏi, cô kiếm lời được một cuộc đời chỉ muốn tiêu sái mà làm một lần, làm những gì trước kia không thể làm, muốn làm, liền đi làm!

Thất bại cũng không sợ, chí ít đã từng thử nỗ lực.

Sao mà ngờ được nhỉ, những kế hoạch mà cô an bài cho mình khi vừa đến thế giới này khi trước ấy, thế mà chả có cái nào thực hiện được.

Nói thi nhân viên công vụ dưỡng lão, đã bị từ bỏ.

Đã nói không kết hôn không sinh con, giờ đây vụ không kết hôn đã có chín thành chín là thất bại, về phần sinh con……

Cảm giác của Khương Tri Ngôn với con nít vẫn cứ tàn tàn như cũ, nhưng nếu là con của cô với Úc Nam Diễn, cô cảm thấy, vẫn là thuận theo tự nhiên đi.

Quả nhiên, tất cả flag dựng lên đều là dùng để đánh ngã sao?

Nhưng Khương Tri Ngôn đã nghĩ thoáng rồi, cô mới hơn hai mươi tuổi mà, sao có thể hết thảy đều ấn theo thiết tưởng của mình mà tiến hành chứ, có biến hóa thì quá ư là bình thường, chỉ cần biến hóa đó là mình thích, làm mình thấy vui, vậy thì không có gì là không thể tiếp thu.

Về phần vấn mấu chốt là tiền đâu, Khương Tri Ngôn đã đi một lối tắt, cô quăng ba mươi vạn vào thị trường chứng khoán rồi.

Đương nhiên, tiền không phải đầu tư bậy bạ, chẳng phải bên cạnh còn có một vị đại lão giới tài chính à?

Úc Nam Diễn chủ động đưa ra đề nghị muốn giúp Khương Tri Ngôn quản lý tài sản. Đại lão như anh, mỗi năm chỉ riêng quản lý tài sản thôi, số tiền kiếm được kia chính là người thường làm mấy đời cũng kiếm không được.

Không nói đến các phương thức chân chính làm được tiền sinh tiền, mà chỉ đơn thuần cho vào ngân hàng ăn lãi cũng đã được lợi tức 4%.

Úc Nam Diễn tất nhiên cũng có chơi cổ phiếu, tuy theo như lời anh chỉ là tiểu đánh tiểu nháo, nhưng khi Khương Tri Ngôn hỏi anh tỉ suất tiền lời bình quân một năm ấy, người nào đó đạm mạc mà phun ra một con số.

20%!

Khương Tri Ngôn khiếp sợ tại chỗ, đây là cổ thần nào chuyển thế vậy?

20% là khái niệm thế nào, ví dụ như Khương Tri Ngôn đầu tư 30 vạn, nếu ấn cái tỉ lệ này mà tính thì 1 năm có thể lời được 60.000, bình quân mỗi tháng chính là 5000. Nói cách khác, cái gì mi cũng chả cần làm, nhiều lắm thì dùng di động thao tác một chút, theo đuôi Úc Nam Diễn mua vào bán ra là có thể có thu nhập tháng 5000 tệ!

Cảm giác vẫn chưa nhiều à?

Đó là bởi vì tiền Khương Tri Ngôn đầu tư ít, khi số tiền cô quăng vào biến thành hàng triệu, hàng chục triệu, vậy thì 20% chính là một con số khủng bố.

Chẳng qua Khương Tri Ngôn rất dễ thỏa mãn, 5000 đối với cô mà nói là hoàn toàn đủ rồi, đã lo được tiền thuê nhà và cả chi phí ăn uống, còn có thể lấy ra hơn 1000 tệ để tự nộp bảo hiểm chữa bệnh và dưỡng lão.

Đi theo Úc tổng có thịt ăn!

Ờm, là tính cả các loại phương diện.

Một lần nữa trở lại Úc gia, Khương Tri Ngôn đã được mọi người bao gồm chú Lâm, Joy trong đó nhiệt liệt hoan nghênh, như Daniel với Lilith cũng chưa có quên tiểu đồng bọn này, nhiệt tình muốn dán muốn ôm.

“Thiếu phu nhân, tối nay muốn ăn gì? Tôi nhất định nấu ra cho cô!”

“Thiếu phu nhân, phòng cô vẫn luôn được quét tước, tôi có thêm vào chút quần áo nữa, chờ tí nữa lấy tới cho cô xem thử, tủ quần áo nhất định sẽ tràn đầy.”

“Thiếu phu nhân, cô……”

Mắt thấy Khương Tri Ngôn bị bao vây, Úc Nam Diễn kịp thời xuất hiện giải cứu cô ra, sau đó dẫn cô lên lầu dưới ánh mắt không nỡ của mọi người.

Đối với cái này, Khương Tri Ngôn tỏ vẻ cảm kích mười phần, nhưng mọi người quá mức nhiệt tình cô thiệt sự là có chút chống đỡ không nổi á.

Nhưng mà Úc Nam Diễn đưa cô lên lầu cũng không hoàn toàn là vì giải cứu Khương Tri Ngôn, anh cũng là có chính sự.

Khương Tri Ngôn nhận được một tờ thời khóa biểu.

Sáng từ 8h 30 đến 11h 30, chiều từ 2h đến 5 giờ, tối là 7h đến 9h, đều là thời, gian, học, tập, của Khương Tri Ngôn!

Cả một tuần nếu không có tình huống đặc biệt, chỉ có thể nghỉ một ngày.

Hơn nữa cái này còn không phải chỉ đơn thuần dựa tự giác tự học, mà là cái kiểu có giáo viên tới dạy học kia đó!

“Liễu Liễu, em kiểm tra thử trình độ ngoại ngữ của mình chút đi, nếu phương diện này không ổn thì các chương trình học khác liền giảm bớt chút.”

Khương Tri Ngôn:……

Nghĩ xem, tốt nghiệp đại học nhiều năm như vậy xong, giờ mình lại sắp nghênh đón cú sốc khủng bố vì bị học tập chi phối.

Chẳng qua Khương Tri Ngôn cũng biết mình muốn thi thạc sĩ đại học A, nếu chỉ dựa vào miệng nói suông hoặc là còn lười nhác như lúc trước, thế thì vẫn là đừng lãng phí tiền báo danh thì hơn.

Úc Nam Diễn cũng đã tận tâm tận lực như vậy, cô sao có thể cô phụ tấm chân tình này?

“Đúng rồi.”

Khương Tri Ngôn cho rằng Úc Nam Diễn còn muốn bổ sung gì đó, bèn vội làm ra vẻ nghiêm túc nghe giảng.

Ai ngờ……

“Liễu Liễu, anh bảo người hầu dọn phòng ngủ em đến đây rồi.”

“Anh đã quen ngủ chung giường với em rồi.”

Khương Tri Ngôn:……?

Sao em lại không biết chừng nào thì anh đã dưỡng thành thói quen muốn ngủ với em rồi?

Khương Tri Ngôn nở một nụ cười ý vị sâu xa với Úc Nam Diễn, “Anh yêu, vì đảm bảo hiệu suất học tập của em, em cảm thấy trước lúc kết thúc kỳ thi thạc sĩ em cần kiêng sắc.”

Thời gian thi thạc sĩ là cuối tháng 12, cách lúc này tính ra còn có gần 9 tháng.

Úc Nam Diễn nhíu mày, “Liễu Liễu, anh cảm thấy ngẫu nhiên cũng cần kết hợp hài hòa giữa làm việc và nghỉ ngơi.”

Khương Tri Ngôn thiếu chút nữa bị câu này làm sặc, cái nào là làm việc cái nào là nghỉ ngơi, sao cô lại có chút không quen biết mấy chữ này nữa rồi vậy?

Không ngờ anh người như vậy nha Úc Nam Diễn!

Chẳng qua giễu thì giễu, nhưng đêm đó Khương Tri Ngôn vẫn là nằm lên giường của Úc Nam Diễn.

Khụ, có cái lò sưởi ấm hình người, dùng khá tốt.

Hình như có đoạn thời gian Khương Tri Ngôn không chỉ giải khóa một ít tri thức lung tung rối loạn, còn có một cái điểm tri thức khá là hữu dụng, đó là thì nếu không cố ý căng cơ bắp, cơ bụng của anh là mềm, xúc cảm mượt mà đàn hồi không tồi!

Cái điểm tri thức đó là cô tự mình thể nghiệm rồi, bảo đảm trăm phần trăm là thật!

Ngày 11 tháng 4*, cuối tuần một tháng sau.*

*: rất xin lỗi mọi người, ở đây là chi tiết mình phỏng đoán, vì chỗ này bị mất chữ, thường nó hay mất mấy con số, và đây chỉ là con số phỏng đoán nhé. (Chừng nào mình giàu có và trí nhớ đủ tốt để vòng lại sang bên tấn giang đọc bản gốc, có lẽ mình sẽ fix lại chỗ này, nhưng giờ đang nghèo đến không có mồng tơi mà rớt, nên… tạm vậy đi!)

Kiều Hạ biết được tin Khương Tri Ngôn về thủ đô, lập tức đưa ra lời mời.

Nghe nói có người tặng cô ấy 2 tấm vé vào cửa chủ đề công viên Mishni, tất nhiên không thể bỏ lỡ.

Vừa vặn Khương Tri Ngôn còn chưa dùng hết ngày nghỉ của tuần này, thế là cô sảng khoái mà nhận lời, cô cũng cần nghỉ ngơi thả lỏng cho đàng hoàng chút.

Là chính Úc Nam Diễn nói phải “Kết hợp hài hòa giữa làm việc và nghỉ ngơi” mà.

Hơn nữa cái công viên giải trí chủ đề Mishni kia cô thật đúng là chưa từng đi, chủ yếu chính là bị dãy người xếp hàng khủng bố cùng dòng người đông đúc kia khuyên lùi.

Đối với Khương Tri Ngôn mà nói, nơi nào có thú vị chơi vui đi nữa, nhưng nếu xếp hàng vào đã phải mất 2 tiếng thì thế cũng hoàn toàn mất đi hứng thú, nếu có thời gian cô tội gì phải một hai đòi đi tự ngược?

Nhưng Kiều Hạ nói cổ trừ bỏ vé vào cửa còn có 2 tấm giấy thông hành tốc hành nữa, có cái thứ này, chơi hạng mục nào cũng không cần xếp hàng, trực tiếp đi thông đạo tốc hành là được.

[Khương Bính Ngư: Chị em 666]

[Kiều Nhĩ Trách: Case nhỏ thôi, case nhỏ thôi]

Đi công viên chủ đề chơi tất nhiên là phải chơi cho đã, vừa vặn có tàu điện ngầm đến thẳng đó, Khương Tri Ngôn với Kiều Hạ liền trực tiếp hẹn 9 giờ sáng hôm đó gặp mặt ở cổng lớn.

Nhưng khi Khương Tri Ngôn đến nơi ấy, phát hiện Kiều Hạ không chỉ đã tới nơi mà bên người còn có một cái túi siêu cấp bự.

“Đây là gì vậy?

Đi ra ngoài chơi còn muốn vác theo một cái túi bự chảng, không thực tế đi?

Kiều Hạ lập tức lộ ra nụ cười xán lạn lại đầy chờ mong, “Tới Mishni sao có thể không thử cos công chúa một chút chứ?”

“Tiểu Ngôn Ngôn cậu nhìn cái căn nhà nhỏ kia kìa, đó chính là chỗ cho chúng ta thay đồ, trong đó còn có nhân viên công tác chuyên môn làm tạo hình đó!”

Mishni còn có dịch vụ này?

Trước lúc tới Khương Tri Ngôn đích xác chưa có cẩn thận tìm hiểu kỹ thông tin, nhưng mà nhìn Kiều Hạ nói chắc chắn như thế, cô cũng không hoài nghi.

Rốt cuộc trước đó Khương Tri Ngôn cũng có xem qua một vài video về vụ mặc đồ công chúa hoàng tử ở Mishni, mọi người tới chỗ này nhiều lúc là vì để tròn giấc mơ hồi nhỏ, cảm thụ bầu không khí cổ tích, nên có dịch vụ như thế cũng là bình thường.

“Quần áo cũng đừng nói là người bạn kia của cậu cho luôn đó chứ?”

“Sao vậy được, là mình mua! Yên tâm, không đắt!”

Nhìn a được Kiều Hạ còn rất con nít với thích cảm giác nghi thức, nếu người ta đều đã chuẩn bị đầy đủ hết như thế rồi, vậy Khương Tri Ngôn tất nhiên là toàn lực phối hợp.

Hai người mau chóng tới căn phòng “tạo hình” kia, bên trong này đích xác bày biện rất nhiều đạo cụ làm người hoa cả mắt, ví dụ như cái kết con bướm màu đỏ cùng các loại đồ trang sức trên tóc tinh mỹ kia.

Chẳng qua trong phòng thì thật lại không có mấy người, trừ bỏ hai nhân viên công tác vừa nhìn là biết là stylist ra, thế mà không có những khách khác.

Khương Tri Ngôn còn tưởng rằng phải xếp hàng đó, giờ thấy gần như không có ai thì thật lại nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ là cái hơi chưa kịp thở hết kia khi nhì thấy bộ váy công chúa Kiều Hạ lấy ra thì lại hung hăng hít lên.

Chiếc váy đó đã xinh đẹp lại cũng mộng ảo, có thể nói đây là tình váy trong mộng của tất cả các bé gái cả lớn lẫn nhỏ, Khương Tri Ngôn cũng vậy.

Nhưng mà, thật sự quá khoa trương!

“Hạ Hạ, mặc cái này vào mình còn có thể đi đường không?”

Lại nhìn thấy Kiều Hạ vì chính cô ấy chuẩn bị một bộ trang phục kỵ sĩ, Khương Tri Ngôn hoài nghi thay bộ váy này xong cô hẳn chỉ còn có thể đứng tại chỗ chụp hai tấm hình.

“Không cần lo đâu, có xe ngắm cảnh mà. Chúng ta trước hết dạo một vòng chụp ảnh lưu niệm, sau đó lại thay quần áo tận tình chơi, thế nào? Mình nghĩ chu đáo chứ?”

Chu đáo, chu đáo đến độ làm Khương Tri Ngôn có loại ảo giác mình chỉ cần đi theo mà làm là xong, hoàn toàn không cần nhọc lòng lo lắng bất kỳ chuyện gì ấy.

Mấy tháng không gặp, từ khi nào Kiều Hạ lại trở nên cẩn thận vậy rồi?

Nhìn thoáng qua Kiều Hạ đã hưng phấn đi thay quần áo, Khương Tri Ngôn cảm thấy mình nghĩ nhiều, cô cũng ôm lấy cả bộ váy lớp trong lớp ngoài còn cả áo lót nữa đi vào phòng thay quần áo.

Mặt khác, muốn tự mặc một mình mình thật đúng là rất khó, cần có nhân viên công tác hỗ trợ.

Quả nhiên, làm “công chúa” cũng không phải một việc nhẹ nhàng

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
HNT
Hằng Nguyễn Thị02 Tháng bảy, 2023 12:23
Truyện hay. 2/7/2023
HNT
Hằng Nguyễn Thị02 Tháng bảy, 2023 09:42
Truyện hay. 2/7/2023
BÌNH LUẬN FACEBOOK