Câu hỏi của Nguyễn Minh Hoàng vang vọng bên tai.
Phan Miêu Vũ không khỏi kinh ngạc trợn to mắt nhìn người đàn vẻ mặt đầy nghiêm túc nhưng hai mắt cực kỳ dịu dàng đang nhìn cậu ở đối diện.
"Anh... Anh..." Cậu ngập ngừng không biết phải nói gì.
"Tiểu Miêu, anh thực sự muốn ở cùng em." Nguyễn Minh Hoàng tiếp tục nói.
Phan Miêu Vũ vẫn tiếp tục trầm mặc, cậu thật sự không biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, không phải nói nam chính là thẳng nam sao, không phải nói nguyên chủ cùng nam chính sống chung nhà với nhau năm năm nhưng chẳng đổi lấy được một cái liếc mắt của nam chính sao.
Đây... Đây rốt cuộc là có chuyện gì vậy. Nam chính không yêu nữ chính thì thôi đi, sao lại muốn sống cả đời cùng một nam phụ lười biếng không có chí tiến thủ như cậu vậy. Thần ơi rốt cuộc ngài đây là muốn làm gì.
Chẳng lẽ thấy cậu sống suing sướng quá nên muốn diệt cậu sao, này làm sao được chứ.
Nguyễn Minh Hoàng thấy cậu vẫn trầm mặc mà không nói tiếng nào liền không khỏi khó chịu, chẳng lẽ đứa nhỏ này không có chút tình cảm nào với anh, hay là cậu vẫn canh cánh trong lòng bản hợp đồng ngày đầu tiên anh bắt cậu ký tên.
Anh nhìn cậu thở dài muốn tiếp tục nói cậu đừng lo về bản hợp đồng kia, anh sẽ đốt trụi nó đi ngay khi về nhà, nhưng còn chưa để anh mở lời thì nhân viên đã bưng bánh cùng trà đến.
Sau khi để mọi thứ lên bàn nhân viên liền mỉm cười nói: "Chúc quý khách ngon miệng, phần bánh này là quà tặng dành cho lễ tình nhân của nhà hàng chúng tôi."
"Cảm ơn." Phan Miêu Vũ thấy có người cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ liền thở phào nhẹ nhõm, nghe nhân viên nói tặng bánh liền mỉm cười cảm ơn sau đó ánh mắt cậu dán chặt vào những cái bánh nhìn trong cực kỳ bắt mắt ở trên bàn hoàn toàn quên luôn việc người đối diện vừa tỏ tình với mình.
Nguyễn Minh Hoàng nhìn nhân viên phục vụ rời đi mà không khỏi buồn bực, tốt rồi lời tỏ tình của anh xem như công cốc rồi. Chỉ cần nhìn thấy ánh mắt đầy tham ăn của đứa nhỏ trước mặt này liền biết cái không khí ngượng ngùng đầy ngập ngừng khi nãy đã bay đi không quay trở lại luôn rồi.
Nếu bây giờ mà anh tiếp tục nói thì cũng chẳng có được câu trả lời mà mình mong muốn, chắc chắn cậu sẽ vẫn dán mắt vào miếng bánh rồi vội vàng gật đầu không chút ngừng ngại mà chẳng hề biết nội dung của câu hỏi. Tuy anh rất muốn làm như thế nhưng thứ anh càng muốn hơn chính là sự chấp nhận một cách chân thành.
Anh thở dài sau đó đẩy cái bánh hương chocolate trước mặt anh đến bên cậu rồi dịu dàng nói: "Nếm thử xem thế nào?"
Phan Miêu Vũ nghe anh nói mình có thể ăn liền vui vẻ cằm nĩa lên sắn một miếng nhỏ rồi cho vào miệng, vị đắng hòa lẫn với vị ngọt mà không béo, không những vậy còn rất mềm mại vừa cho vào miệng thì lớp kem bên trên liền tan ngây trong miệng khiến khoang miệng tràn ngập vị chocolate. Đã khá lâu rồi cậu không được ăn thứ gì ngọt ngào như thế này, vì vậy chỉ nếm thử một miếng nhỏ đã khiến cậu thỏa mãn không thôi, cậu híp đôi mắt mèo của mình một cách hưởng thụ.
Nguyễn Minh Hoàng nhìn cậu ăn bỗng cảm thấy cổ họng khô khốc, cả người nóng ừng ực. Không hiểu sao lúc này anh nhìn cậu lại trông đáng yêu như thế, không chỉ vậy bờ môi màu anh đào cùng chiếc lưỡi hồng hồng vừa vươn ra liếm quanh bờ môi khiến cho anh muốn bắt lấy nó càng muốn đoát lấy bờ môi hồng hào đó mà cắn mút, lấy tất cả dưỡng khí trong miệng cậu. Khiến cậu yếu ớt ngã vào lòng anh, khuôn mặt đỏ bừng lên vì anh.
Càng nghĩ hô hấp của anh càng trở nên dồn dập trong lòng cũng trở nên loạn cào cào, nhìn cậu từng chuit1 từng chút ăn miếng bánh mà anh đưa cho, khóe miệng cũng dính chút kem của bánh khiến anh bát giác vươn tay lên chùi đi vết kem trên đó sau đó đưa tay dính kem của mình lên môi liếm ánh mắt thì nhìn chằm chằm cậu đầy nóng rực.
Phan Miêu Vũ kính ngạc nhìn anh, nhìn thấy ánh mắt của anh khiến cậu trở nên bất an nhưng cậu không biết tại sao anh lại nhìn cậu như vậy. Bởi vì luôn lấy lòng anh trong mọi trường hợp vì vậy bất giác cậu sắn một miếng bánh rồi đưa đến bên miệng anh, hai mắt đầy mong chờ mà nói:
"Cái này ngon lắm á, anh nếm thử đi. Không ngọt đâu."
Nguyễn Minh Hoàng ánh mắt đây sâm lượt mà nhìn cậu sau đó mở miệng ra ăn, nhưng bởi vì ánh mắt anh quá hung hăng nên Phan Miêu Vũ cảm thấy thứ anh muốn ăn chính là cậu chứ không phải miếng bánh mà cậu đưa sang. Điều này khiến lông mèo trên người cậu bất giác xù lên, nếu hiện tại ở trong hình thể của một con mèo chắc chắn cậu sẽ vươn móng vuốt lên cào anh một phát cho đỡ sợ.
Nhìn thấy ánh mắt đầy cảnh giác của cậu anh bất giác mỉm cười, hình như anh hơi quá rồi, nếu còn tiếp tục nhìn cậu như vậy thì đứa nhỏ này sẽ chạy mất. Không sao cả thời gian sống cùng nhau còn dài anh phải từ từ dẫn dắt đứa nhỏ này để một ngày nào đó cậu sẽ không thể nào rời khỏi anh được nữa.
Nghĩ như vậy anh liền thu hồi ánh mắt sau đó rót một tách trà đưa cho cậu: "Uống đi, nó sẽ tráng miệng giúp em."
"Cảm ơn." Phan Miêu Vũ nghi hoặc nhận lấy rồi hớp một hớp nhưng ánh mắt vẫn lén lút nhìn anh đầy cảnh giác.
Nguyễn Minh Hoàng bắt gặp ánh mắt của cậu cũng không nói gì mà mỉm cười bắt đầu suy nghĩ từng bước công lượt đứa nhỏ đáng yêu này.
Danh Sách Chương: