Chiếc xe dừng lại trước cửa nhà, tài xế nhanh chóng nói:
"Cậu chủ đến nhà rồi ạ."
"Ừ." Nguyễn Minh Hoàng gật đầu rồi bỏ tài liệu trên tay xuống, anh xoa xoa trán rồi nhìn sang bên cạnh, nào ngờ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của Phan Miêu Vũ đang dựa vào cửa kính xe mà ngủ ngon lành, nhìn thấy cảnh này anh liền không khỏi bật hốt: "Cậu là heo à."
Ai mà ngờ được cái người năm mươi lăm phút trước vừa ngủ nửa tiếng đồng hồ xong, hiện tại lại có thể ngủ tiếp, người này không khỏi quá tham ngủ đi. Ngày hôm qua sau khi gặp cậu xong anh liền điều tra một chút nhưng hoàn toàn chẳng có thông tin gì về cậu, giống như từ nhỏ cậu đã sống trên rừng hoặc núi nào đó vậy, ngoại trừ thông tin của một tháng trước khi cậu đến đồn cảnh sát làm vài thủ tục, nhưng không biết rốt cuộc là thủ tục gì.
Bởi vì cậu hoàn toàn không dính dáng đến Phan gia nên anh mới an tâm cũng không truy cứu sự thất hứa của Phan gia.
"Phan Miêu Vũ, Phan Miêu Vũ." Anh đưa tay vừa gọi vừa lay cậu.
Phan Miêu Vũ bị đánh thức liền mở mắt ra nhìn, cảm nhận được xe đã dừng lại mới ngồi thẳng dạy hỏi: "Đến nhà anh rồi à."
"Ừ, vào thôi."
Hai người ra khỏi xe rồi đi đến trước cổng, Nguyễn Minh Hoàng bấm mật khẩu nhà vừa ra hiệu cho cậu nhìn mật khẩu mình đang bấm. Sau khi bấm xong anh liền mở cửa ra đi vào, Phan Miêu Vũ cũng nhanh chóng vào theo, bởi vì nếu cửa đóng lại thì cậu phải nhập lại mật mã một lần nữa như vậy thiệt sự rất phiền phức.
Anh đi vào nhà sau đó ngồi vào ghế sô pha trong nhà khách, nhìn thấy cậu vào theo liền đưa tay chỉ cái ghế bên cạnh nói: "Ngồi xuống đi."
"Được."
"Sau này tôi cùng cậu sẽ ở cùng nhau, dù sao chúng ta cũng đã kết hôn bình thường cậu muốn gọi tôi thế nào cũng được nhưng khi ở trước mặt gia đình tôi thì phải tỏ ra thân mật một chút." Nguyễn Minh Hoàng nói. Anh không quan tâm đến cậu muốn thế nào, dù cho cả hai cũng chỉ là kết hôn bằng hợp đồng nhưng gia đình anh không biết giữa hai người có thứ đó, anh cần cậu phối hợp để cho gia đình mình an tâm.
"Bọn họ có biết tôi không phải người Phan gia." Phan Miêu Vũ hỏi.
"Biết, tuy ông nội khá tức giận nhưng sau cùng bọn họ chỉ cần tôi hạnh phúc vui vẻ, có lấy ai cũng không phải vấn đề."
Phan Miêu Vũ nghe vậy liền gật đầu: "Thì ra là vậy." Hèn gì trong trí nhớ của nguyên chủ gia đình của Nguyễn Minh Hoàng sau khi biết anh đang qua lại với nữ chính liền tức giận như thế, tuy sau này họ không phản đối hai người kết hôn nhưng mỗi khi gặp nữ chính lại không chút hòa nhã nào, thậm chí em trai nam chính còn trực tiếp nói nguyên chủ tốt hơn nữ chính sau đó cậu ta không bao giờ gặp mặt nam chính nữa.
Đúng là đứa nhỏ khờ khạo.
Nguyễn Minh Hoàng thấy cậu gật đầu thì tiếp tục nói: "Trong nhà chỉ có một người dọn dẹp, tuy nhiên tôi không thích có người trong nhà nên một tuần người đó mới đến đây một lần để dọn dẹp cùng bỏ thức ăn vào tủ lạnh, sau này cậu có thể tùy ý sử dụng những thứ trong nhà, tuy nhiên máy tính riêng của tôi cậu không được phép đụng vào."
"Phòng ngủ của tôi sau khi có gia đình tôi đến thì chúng ta sẽ ngủ cùng nhưng nếu không thì cậu cứ tùy tiện chọn một căn phòng mà vào ngủ. Tôi sẽ giống như thỏa thuận mà cho cậu tiền mỗi tháng nếu như không đủ thì có thể nói tôi, nhưng tôi sẽ xem chi tiêu của cậu nếu như cậu sử dụng quá lãng phí thì xin lỗi tôi sẽ không cho thêm."
"Nếu như ngày nào đó có tiệc xã giao mà cậu cần đi cùng thì tôi sẽ thông báo trước, còn lại thì sau mười giờ tối tôi mới về đến nhà, hiện tại công ty đang rất bận rộn để mở rộng nên cậu tốt nhất đừng làm gì khiến danh tiếng của công ty tôi bị dính vào nếu không tôi sẽ lập tức ly hôn."
Phan Miêu Vũ cảm thấy những yêu cầu này của anh không có gì là quá đáng vì vậy gật đầu không chút do dự: "Tôi nhớ kỷ, chắc chắn tôi sẽ không làm hại đến anh."
"Vậy thì tốt. Tôi lên phòng trước." Nguyễn Minh Hoàng hài lòng gật đầu sau đó đứng dậy: "Chúc cậu ngủ ngon." Rồi đi lên lầu.
"Anh ngủ ngon."
Phan Miêu Vũ nhìn anh đi khuất khỏi tầm mắt thì mới bắt đầu quan sát căn nhà. Đúng là nhà của người giàu có khác, cực kỳ rộng lớn cùng sạch sẽ, tivi được treo trên tường khá lớn, bàn ghế đều là loại mắc tiền mềm mại cùng trơn bóng, không những vậy tấm thảm to dưới sàn cũng cực kỳ mềm mại êm chân, bởi vì khi vào nhà cậu không mang dép trong nhà nên hiện tại chân cậu đạp trên tấm thảm cực kỳ yêu thích, nếu không phải trước khi xuyên qua cậu thật sự là một con người bằng xương bằng thịt thì giờ đây cậu muốn hóa thành một con mèo để có thể duỗi người lăn trên tấm thảm.
"Trời, mình nghĩ gì vậy nè." Cậu than thở một câu rồi cũng đứng dậy chạy lên lầu.
Căn nhà tổng cộng hai tầng lầu, Nguyễn Minh Hoàng bởi vì sống một mình nên anh thấy nhà như vậy là tốt rồi không cần thiết phải quá to, tuy danh tiếng gia tộc không lớn gì nhưng tiền lại không thiếu, cũng vì vậy anh rất tự tin để đầu tư vào những thứ mà anh cảm thấy nó sẽ cho ra lợi nhuận tốt cho công ty.
Phan Miêu Vũ không biết anh ở căn phòng nào, nên đi vòng khắp tầng một cũng không nhìn ra phòng nào có thể dùng nên cậu lại lên tầng hai, theo như những gì nguyên chủ nhớ thì lúc trước cậu ta ở trên tầng này, căn phòng thứ hai từ cầu thang đi về phía bên phải. Bởi vì không biết nên cậu cũng không muốn dò tìm mà trực tiếp ở lại căn phòng kiếp trước của nguyên chủ ở luôn.
Đúng là đỡ tốn sức hơn rất nhiều, như vậy cũng không vô ý mà mở nhầm cửa phòng của nam chính giống như những bộ tiểu thuyết tổng tài yêu đương kia.
Bởi vì căn phòng là căn phòng trước đây của nguyên chủ nên trong trí nhớ đã in sâu bài trí của căn phòng trong đầu cậu nên cậu không cần thiết phải tham quan nó nữa, đi lại tủ đồ cậu mở ra nhìn chẳng thấy có lấy một bộ quần áo bên trong để thay.
Phan Miêu Vũ thở dài đóng cửa tủ lại, đúng là thẳng nam ngu ngốc, kêu người ta về nhà sống vậy mà chẳng chuẩn bị gì, quần áo không có lấy một bộ vậy thì chắc chắn trong phòng tắm cũng không có khăn hay bàn chải đánh răng gì đi, vậy chẳng phải hôm nay cậu cứ thế mà ngủ à.
Tuy nguyên chủ là mèo tinh nhưng cậu không phải, cậu muốn tắm mà.
Phan Miêu Vũ yếu xìu bò lên giường cảm thấy nghi ngờ nhân sinh, chẳng lẽ những sinh vật gọi là nam chính này ngoại trừ nữ chính thì đối với ai cũng như thế này sao. Vật hy sinh đúng là thảm quá mà.
Danh Sách Chương: