• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rõ ràng Tiêu Cảnh Vũ lớn hơn Ngư Tranh một tuổi, thế nhưng trước nay anh luôn phải chịu thua trước cô, hơn nữa có lẽ vì thói quen nhường nhịn đã ngấm vào máu, vô tình khiến cho Tiêu Cảnh Vũ khó có thể vùng lên.

Cứ như thế, Tiêu Cảnh Vũ bị Ngư Tranh giữ lại không cho về phòng, cuối cùng chỉ đành nán lại.

Qua đến tám giờ sáng, cơn mưa bên ngoài đã hoàn toàn ngớt trả lại ánh nắng dịu nhẹ cho ngày mới. Theo như đã trao đổi, ông ngoại Ngư Tranh từ sớm đã cất công đến tận nhà đón cháu gái, mục đích phía sau dĩ nhiên chưa thể vội phơi bày.

Bà Ngư đi phía trước, ông ngoại Ngư Tranh đi phía sau, thái độ lần này của ông khác với lần trước ở nhà hàng, thậm chí nét mặt ông còn lộ rõ vẻ vui mừng.

Ngư Tranh đã đủ mười tám tuổi.

Trần Tấn Hào cũng sẽ đủ mười tám tuổi vào hai tháng nữa.

Tuy rằng tổ chức hôn lễ gấp trong khi cả hai còn đi học, nhưng vẫn tốt hơn để Ngư Tranh tự do rồi lại giống như bà Ngư năm xưa, qua mặt cha mẹ có thai để được kết hôn theo ý mình.

Đến trước cửa phòng của Ngư Tranh, bà Ngư gõ lên cửa hai cái rồi lớn tiếng gọi: “Ngư Tranh, ông ngoại tìm con!”

Bên trong không có tiếng đáp lại, tuy nhiên khi cánh cửa bật mở, xuyên qua tấm rèm trong suốt bao quanh giường, tấm lưng cùng bắp tay to lớn của một người con trai lại đang nằm trên giường của Ngư Tranh.

Bắt gặp cảnh tượng ngoài tầm kiểm soát, bà Ngư vội vàng bước nhanh chân vào trong, ngay cả ông ngoại Ngư Tranh cũng nhận ra tình hình mà gấp gáp bước theo sau. Vừa đến gần giường, bà Ngư đã lớn giọng gọi: “Ngư Tranh!”

Tiếng la của bà Tranh đả động đến người trên giường, có điều người đầu tiên phản ứng lại là Tiêu Cảnh Vũ. Anh theo phản xạ muốn ngồi dậy, thế nhưng bắp tay bị Ngư Tranh nằm đè lên khiến anh không thể cử động.

Tuy nhiên, lúc Tiêu Cảnh Vũ hơi nhướng đầu lên, cả bà Ngư lẫn ông ngoại Ngư Tranh đứng phía ngoài đều đã nhận ra anh.

Ngay tức khắc, ông ngoại Ngư Tranh tức đến đỏ bừng mặt, hai mắt trợn trừng giận dữ, chỉ thẳng tay vào Tiêu Cảnh Vũ trên giường, cao giọng quát lớn: “Tại sao nó ở đây?!”

Bà Ngư bên cạnh liếc nhanh qua ông ngoại Ngư Tranh một cái, còn chưa kịp hé môi thì giọng ông Ngư đã từ ngoài cửa vang lên: “Chuyện gì mà em với cha lớn tiếng vậy? Từ cầu thang đi lên anh đã nghe.”

Ông Ngư vừa dứt lời thì cũng là lúc bước vào phòng Ngư Tranh, đồng thời tầm mắt của ông cũng hướng về phía giường cô. Ở trên đó, Tiêu Cảnh Vũ đang ôm vai cô kéo ngồi dậy.

“Cảnh Vũ? Tại sao...” Đến lúc này, ngay cả ông Ngư cũng ngạc nhiên thốt lên, thậm chí ông còn giành lời hỏi trước: “Tại sao cậu ở trên giường con gái tôi? Cậu đến đây khi nào?”1

Vốn đang gắt ngủ nhưng khi nghe xong câu hỏi này của ông Ngư, Ngư Tranh lập tức giật mình tròn mắt, vội quay sang nhìn chằm chằm vào Tiêu Cảnh Vũ.

Lúc thức giấc lần đầu, Ngư Tranh vẫn nhớ chính miệng Tiêu Cảnh Vũ nói anh đã theo cha cô về đây. Giờ đây ông Ngư lại nói như thể không biết anh đã vào nhà từ lúc nào.

Đối diện với những ánh mắt cùng những lời chất vấn của người lớn, Tiêu Cảnh Vũ đột nhiên khác hẳn với khi ở riêng cùng Ngư Tranh lúc hơn năm giờ sáng. Anh ngồi thẳng lưng, từ biểu cảm đến lời nói đều vô cùng thành thật: “Nửa đêm qua... con trèo tường vào, người mở cửa là Ngư Tranh.”

“Mày!” Ông ngoại Ngư Tranh tức đến nói không ra hơi, trạng thái gần như uất phẫn đến phát điên mà quát mắng ông bà Ngư: “Tụi bây dạy con gái hư thân giống tụi bây, có thấy hãnh diện mát mặt chưa?!”

Ông bà Ngư không trả lời mà chỉ cúi đầu thở dài, song song cùng lúc đó bên dưới tấm chăn che khuất, Tiêu Cảnh Vũ nắm siết bàn tay Ngư Tranh như ra dấu muốn cô thuận theo.

Quả thật trước những gì đang diễn ra, Ngư Tranh hoàn toàn mơ hồ, nếu muốn cô giải thích tình huống hiện tại căn bản là không thể.

Bỗng nhiên bà Ngư ôm mặt lắc đầu, giọng nói tựa như mếu máo muốn khóc, miệng liên tục than vãn: “Ngư Tranh ơi là Ngư Tranh, những gì mẹ nói trước đây là vì muốn giúp con hủy bỏ hôn ước với người con không thích, sao con lại xem là thật mà lại làm ra chuyện động trời này chứ!”

Ngư Tranh hiện tại vẫn ngồi im thin thít, đến khi Tiêu Cảnh Vũ lén lay tay đang nắm, cô mới sực tỉnh theo phản xạ bật ra: “Con muốn, con thích Cảnh Vũ.”

Câu trả lời của Ngư Tranh cũng như đổ thêm dầu vào lửa, khiến cho ông ngoại cô càng thêm nóng giận không muốn nhìn mặt. Trước khi hậm hực bỏ đi, ông ngoại Ngư Tranh còn đay nghiến mắng mỏ: “Chẳng ra gì!”

Nói xong ông ngoại Ngư Tranh quay phắc người đi thẳng một mạch ra khỏi phòng, ông bà Ngư cũng nối tiếp theo sau, tuy nhiên dáng vẻ nghiêm trọng của hai ông bà vừa rồi đã quay ngoắc một trăm tám mươi độ trở nên khoái chí trong yên lặng.

Đầu óc mơ hồ của Ngư Tranh cuối cùng cũng dần hiểu ra sự tình, đợi mọi người ra khỏi phòng cô mới chậm rãi nhìn qua Tiêu Cảnh Vũ, bất lực mở lời: “Ra là diễn kịch có bàn trước nhưng ném em ra ngoài?”

“Nhờ vậy em mới thật lòng.” Tiêu Cảnh Vũ ẩn ý đáp, dứt lời anh chợt hôn chốc lên gò má cô, sau đó phóng nhanh xuống giường chạy mất hút ra khỏi phòng.

Riêng Ngư Tranh vẫn ngồi yên một chỗ, khoé môi có hơi nhếch lên. Vừa nãy chưa tỉnh ngủ đã bị mắng một trận không kịp định hình, cuối cùng lại ngỡ ra Tiêu Cảnh Vũ cùng ông bà Ngư diễn kịch để ngăn chặn ý đồ của ông ngoại cô.

Ngư Tranh bỗng nằm ra giường, không biết từ khi nào trong thâm tâm của cô sớm đã xuất hiện suy nghĩ, nếu Tiêu Cảnh Vũ dám trèo tường, cô nhất định tự tay mở cửa cho anh vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK