• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự kiện hẹn hò giữa Ngư Tranh và Tiêu Cảnh Vũ trước đó chỉ là tin đồn, nhưng nhờ Lê Lan gây chuyện nên chính Ngư Tranh đã lên tiếng xác nhận giữa sân trường. Điều này đồng nghĩa với việc từ giây phút này trở đi, Lê Lan sẽ không còn bất kỳ cơ hội nào để gán ghép Túc Mạch cho Tiêu Cảnh Vũ.

Bởi ai ai cũng biết, Tiêu Cảnh Vũ trước mặt bao nhiêu người thẳng thừng đẩy nam sinh khác vào hôn Túc Mạch, tất cả cũng là vì Ngư Tranh. Nếu tương lai Tiêu Cảnh Vũ và Túc Mạch có đến với nhau thì cũng như trò cười, dĩ nhiên kẻ hiểu chuyện sẽ không tự biến bản thân thành kẻ hề.

Sau màn đáp trả đầy kiêu ngạo của Ngư Tranh, những âm thanh cợt nhã dành cho Lê Lan không ngừng ùa tới. Hơn ai khác, Túc Mạch vừa xấu hổ vừa không thể chấp nhận được hành động gây sự của Lê Lan, cô nàng dứt khoát quay người bỏ đi, không muốn tiếp tục dính vào những việc tự bôi xấu mặt mình.

Không có lý lẽ cãi lại khiến Lê Lan tức đến đỏ mặt, cuối cùng chỉ có thể ôm cơn tức quay đi.

Kẻ gây hấn rời khỏi trả lại bầu không khí thanh bình, chuyện liên quan đến Túc Mạch và Lê Lan rất nhanh cũng đã bị Tiêu Cảnh Vũ ném ra sau đầu. Thay vào đó, anh chăm chú nhìn Ngư Tranh đang đứng quay lưng về phía mình, khẽ cất tiếng hỏi nhỏ: “Tranh, công khai luôn sao?”

Lúc này Ngư Tranh chậm rãi quay người qua, điềm nhiên đáp: “Có ai mà không biết mối quan hệ giữa chúng ta, em chỉ nhân cơ hội tốt để xác nhận cho mọi người yên tâm với hoài nghi trong lòng.”

Nghe Ngư Tranh nói, Tiêu Cảnh Vũ bất giác nở nụ cười tươi, cảm xúc giữa ngực trở nên phấn chấn. Ban nãy trên lớp học, anh đã khao khát muốn công khai chuyện hẹn hò với Ngư Tranh, không ngờ cô như đọc được suy nghĩ mà đáp ứng mong muốn của anh.

Càng ngày Tiêu Cảnh Vũ càng nhận ra, Ngư Tranh quả thật giống như một bà tiên thực thụ, một bà tiên bề ngoài tuy có hơi khó gần nhưng luôn mang đến cho anh những kết quả mà anh trông đợi.

Buổi tối ở nhà Ngư Tranh, ông bà Ngư ngồi trong phòng khách chụm đầu vào nhau xem lại đoạn video đã quay cảnh con gái diễn kịch trên trường lúc sáng. Cùng lúc đó ở đối diện, Ngư Tranh cùng Tiêu Cảnh Vũ ngồi mỗi người ở một đầu ghế, trước mặt phụ huynh chỉ lén lút đưa mắt nhìn nhau.

Trước lúc công khai hẹn hò, cả hai có thể giả vờ cư xử với nhau như những người bạn thông thường. Nhưng sau khi thừa nhận chuyện tình cảm, mỗi cử chỉ nhỏ của một trong hai dành cho đối phương cũng bị ông bà Ngư để mắt tới.

Có điều sự thật không phải ông bà Ngư cấm đoán, đơn giản là vì con gái lần đầu yêu đương nên ông bà không nhịn được tò mò.

Xem video xong, ông bà Ngư lại thay phiên nhau sờ sờ xoa xoa chiếc cúp bằng thủy tinh trong suốt. Ngoài việc lớp Ngư Tranh thắng giải tập thể, riêng cô còn nhận được cúp tuyên dương cá nhân có thành tích nổi bật, được thông qua bình chọn từ ban giám hiệu và ban phụ huynh tham gia chấm thi.

Trông thấy tâm tình ông bà Ngư vui vẻ ra mặt, Tiêu Cảnh Vũ nghiêng đầu nhìn qua Ngư Tranh, đồng thời phát hiện cô ngồi tựa vào lưng ghế nhìn ngược về phía anh. Hai khóe môi của cô trễ xuống, giữa hai đầu chân mày cũng hơi nhíu lại.

Dù không hỏi nhưng Tiêu Cảnh Vũ cũng hiểu được Ngư Tranh đang khó chịu khi phải giữ khoảng cách, bởi từ lúc về nhà đến hiện tại đã gần nửa tiếng nhưng cả hai vẫn chưa nói với nhau câu nào.

Nhân lúc ông bà Ngư đang vui, Tiêu Cảnh Vũ lấy can đảm làm liều, anh cẩn thận nhích người qua phía Ngư Tranh, từng chút thu hẹp vị trí đang cách xa giữa cả hai.

Nào ngờ, ngay khi Tiêu Cảnh Vũ vừa ngồi qua bên cạnh Ngư Tranh, ông bà Ngư đột nhiên đồng loạt ngẩng đầu, dọa cho anh một phen giật mình chột dạ.

Thế nhưng ông bà Ngư không phải bắt bẻ Tiêu Cảnh Vũ, trái lại bà Ngư quả thật có chuyện muốn hỏi. Không khiến cho Tiêu Cảnh Vũ bất an quá lâu, bà Ngư đã hỏi thẳng vào vấn đề: “Chủ nhật tuần này họp phụ huynh...”

Đang nói nửa chừng bà Ngư chợt dừng lời, vô tình khiến cho không gian rơi vào yên lặng. Cũng giống như Ngư Tranh, ông bà Ngư biết hoàn cảnh của Tiêu Cảnh Vũ nên rất ngại khi nhắc về điều sẽ khiến anh tổn thương.

Mặc dù không bàn bạc trước, tuy nhiên Ngư Tranh lại rất nhanh nhạy tiếp lời thay cho bà Ngư: “Ý mẹ hỏi, anh muốn mẹ vợ hay cha vợ họp phụ huynh cho anh.”

Không rõ vì sao nghe thấy những lời này từ miệng Ngư Tranh, ông bà Ngư vừa ngạc nhiên vừa ngượng đến quắn quéo cả tay chân. Riêng Tiêu Cảnh Vũ không có tâm trạng để nghĩ chuyện không đâu, từ giây phút nghe cô nói, cảm xúc vui sướng tận dưới đáy lòng lại vụt lên lấn át cả tâm trí, khiến anh không khống chế được biểu cảm mà cười đến tít mắt.

Bắt được nhịp bàn về gia đình, sẵn tiện ông bà Ngư cũng đá sang chuyện đón Tết nguyên đán. Từ khi cha mẹ Tiêu Cảnh Vũ ly hôn anh đã ra riêng sống một mình, lễ Tết cũng chỉ để kiếm tiền nhiều hơn thường ngày, hoàn toàn không cảm nhận được bầu khí những ngày quan trọng.

Nhân tiện năm nay ông bà Ngư có dự tính đến nhà bà ngoại Ngư Tranh ăn Tết, thế nên ông bà cũng có dự định đưa Tiêu Cảnh Vũ đi theo. Tiêu Cảnh Vũ dĩ nhiên không có lựa chọn nào khác, bởi anh dám từ chối thì chắc chắn Ngư Tranh sẽ giận dỗi.

Sau khi thoả thuận thống nhất, ông bà Ngư tìm cớ rời đi để trả lại tự do cho Tiêu Cảnh Vũ và Ngư Tranh. Lúc này, cả hai mới có thể thoải mái buông lỏng cảnh giác bị dòm ngó.

Xác nhận ông bà Ngư đã đi khỏi, Tiêu Cảnh Vũ mới dùng khủyu tay chạm nhẹ vào cánh tay Ngư Tranh, nhỏ giọng hỏi: “Ngày mốt sinh nhật, em muốn quà gì?”

“Anh đoán xem?” Ngư Tranh hờ hững hỏi lại.

“Anh chịu thua.” Tiêu Cảnh Vũ bất lực thốt lên, tiếp đó nắm lấy cánh tay cô lay nhẹ nài nỉ: “Gợi ý cho anh một chút được không, anh thật sự không biết phải tặng gì mới hợp với em.”

Hai khoé môi của Ngư Tranh giờ đây đột nhiên cong lên cao đầy ẩn ý, cả cơ thể cô đều lắc lư do bị Tiêu Cảnh Vũ lay.

Qua vài giây giả vờ suy nghĩ, Ngư Tranh dồn nén gian tà mở lời sâu xa: “Ngoài anh ra thì có gì hợp với em hơn?”

Ngư Tranh vừa dứt lời, Tiêu Cảnh Vũ cũng lập tức sững người bất động, trong đầu chỉ tíc tắc đã hiểu hết hàm ý của cô. Một khoảng lặng chậm chạp trôi qua, trước ánh mắt dõi theo không rời của Ngư Tranh, anh bất ngờ đứng dậy, nghiêm túc nói: “Thưa... à không, anh về đây!”

Nói xong lời chào, Tiêu Cảnh Vũ đã vội vàng bỏ chạy, trong lời nói vừa rồi của anh cũng lộ rõ sự bối rối.

Ngư Tranh dõi mắt theo anh, buồn cười nói với theo: “Em không nhận quà khác đâu!”

Cứ tưởng chọc được Tiêu Cảnh Vũ không nói nên lời, nhưng sau lời yêu cầu của Ngư Tranh, giọng nói của anh đã từ ngoài cửa vọng vào: “Không tặng! Tuyệt đối không tặng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK