Nữ nhân xinh đẹp khoác trên người bộ giáp trụ nặng, phi nhanh ngựa từ bên trong cổng thành ra ngoài. Khí thế hừng hực, chiếc mặt nạ che đi đôi mắt long lanh sáng ngần, nay chỉ còn lại sát khí.
Binh sĩ ai cũng biết đây là Đại nữ vương, nhưng chưa ai từng được thấy mặt của cô bao giờ. Trống trận ngày càng dồn dập, tinh thần chiến đấu bách thắng của binh sĩ lại càng cao hơn.
Ai nấy cũng tung hô: “Đại vương, đại vương, đại vương.”
Gương mặt binh sĩ giãn ra vài phần. Tuy yếu về phần binh lực, nhưng tinh thần của họ chưa bao giờ thấp hơn cùng lãnh thổ nào cả. Bởi ở đây có những nữ nhân tài giỏi, sức chiến đấu của nam nhân cũng mạnh hơn vài phần.
“Xuất hiện đi.” Giọng nói cô vang lên đầy mạnh mẽ, tự tin.
Tư Duệ - công chúa nước Bắc ngồi trong chiếc kiệu lớn, màn trước dần được nô tỳ thân cận mở ra. Gương mặt xinh đẹp lộ diện với nụ cười cao ngạo, giọng nói bỡn cợt: “Xem ai mạnh miệng chưa kìa.”
“Cũng trăm năm rồi Ngọc nữ quốc không tiếp trận nào. Nay lại được một nữ nhi đến khiêu chiến, thật vinh hạnh.” Nhất Ngọc vui vẻ, nụ cười của cô khiến cho bầu không khí trở nên nhẹ nhàng.
Trước cổng thành, cô không bố trí nhiều binh lính, nhìn vào liền thấy Ngọc nữ quốc khá yếu, phần thắng không cao. Nhưng chắc chắn trò vui còn ở khúc sau.
Tư Duệ nhếch môi cười: “Thật sao?”
“Tiến lên cho ta.” Tư Duệ gằng giọng hô to.
Binh sĩ gần 3 vạn quân của Bắc châu hào hùng tiến lên, bây giờ chỉ còn tiếng đao kiếm ma sát nhau. Khung cảnh hỗn độn, Nhất Ngọc phi nhanh ngựa chém bớt một lứa quân.
Gương mặt cùng chiếc mặt nạ được làm bằng ngọc bị dính máu, cô trở nên lạnh lùng hơn, không nương tay một tí nào.
Một lúc sau, Nhất Ngọc đứng giữa chiến trận, cô đưa mắt nhìn lên cổng thành. Rồi giơ cao kiếm trên tay, ra khẩu hiệu cho tên đánh trống. Cùng lúc đấy, cô quay đầu ngựa hô to: “Rút về cổng thành.”
Tiếng trống dồn dập vang lên, lại xuất hiện thêm tiếng trống thứ hai bên cạnh, Tư Duệ ngạc nhiên đưa mắt dõi nhìn: “Ả ta lại muốn làm gì?”
Dừng ngựa ở một chỗ an toàn, Nhất Ngọc đưa mắt nhìn về phía xa nơi kiệu của Tư Duệ vẫn đang được bảo vệ. Cô nở nụ cười lạnh: “Vậy là xong.”
Lửa trời từ đâu bay xuống trung tâm trận chiến, Tư Duệ hoảng sợ: “Cái gì vậy?"
A Đào hoảng sợ nói: "
Lửa, có binh lính bao quanh chúng ta.""Ả ta từ lúc nào lại gài binh lính xung quanh?” Tư Duệ tức giận đỏ mặt, kèm theo sự sợ hãi.
“Rút.” Tư Duệ quát to.
Bởi vì hôm nay chuẩn bị không kỹ, lại bị đột kích bằng lửa trận một cách bất ngờ, cô hoảng sợ cho người quay đầu kiệu. Nhưng lửa không có mắt, bay trúng vào đoàn quân của cô, khiến nhiều người bốc cháy hoảng loạn.
Một quả bay gần trúng kiệu, Tư Duệ ngã xuống, hoảng sợ bỏ chạy. Binh lính xung quanh bao vây, hộ tống cô rời khỏi. Nhưng 3 vạn quân ngày hôm nay của cô lại không còn nhiều, chết vô số kể.
“Không ngờ giải quyết ả ta nhanh đến vậy.” Cô thở dài.
Nhất Ngọc cố ý tha cho Tư Duệ một mạng. Cô phi ngựa vào trong thành, đứng trên cao nhìn xuống: “Một nữ nhi không biết võ công như ả ta cũng dám xuất binh đánh trận. Không biết tự lượng sức.”
Cô không ngờ Bắc châu lại hàm hồ như vậy, đưa một công chúa chân yếu tay mềm, ỷ có một chút thông minh lại muốn thể hiện. Thế là cô lại tò mò muốn chính mắt mình nhìn xem ả ta là ai.
Cô cười lạnh trong lòng: “Có khi sau này lại gặp.”
Ngọc nữ quốc là đất nước mà quyền lực nằm trong tay của nữ nhi. Từ nhỏ các cô đều được học võ nghệ là chính, tự mình đứng lên dẫn binh chiến đấu bảo vệ vùng lãnh thổ nhỏ này.
Bởi sức mạnh ngang hàng hoặc hơn nam nhân thì mới được xem trọng.
Tuy nhỏ hơn nước khác ba phần, nhưng binh sĩ lại được rèn luyện hơn người khác mười phần, vô cùng nghiêm khắc. Trong triều, ai giỏi sẽ được thăng quan tiến chức, nhưng đa số là nữ nhân.
Nhất Ngọc Vương là đại công chúa trong triều hiện nay, là một nữ nhi thông minh tài giỏi, được thần dân tôn vinh, ắt sau này sẽ trở thành Nữ vương được mọi người ủng hộ.
Hải Nam thấy cô đứng từ xa, nhẹ nhàng bước lại: “Đại công chúa, sao lại để cho ả bỏ chạy như vậy?”
Nhất ngọc mỉm cười: “Bông hoa xinh đẹp như vậy, giết thì hơi tiếc.”
“Ngươi không biết thương hoa tiếc ngọc sao?” Cô bĩu môi hỏi.
Hải Nam là nam tỳ thân cận của cô, mấy năm nay đều trung thành chăm sóc cho cô. Tính cách cô lại vui vẻ, không phân biệt chủ tớ, nói chuyện vô cùng thoải mái.
“Được, được…Người là nữ nhân tốt nhất thế gian này mà nô tài gặp.” Anh cười trả.
Cô hài lòng cười vui vẻ: “Đi thôi.”
Tư Duệ mình dính đầy máu, mặt tái xanh được hộ tống về quân trại. Ở đấy Tư Hắc Vũ đã chờ sẵn bên trong, lòng nôn nóng sợ con gái xảy ra chuyện gì.Ông tự trách sao lại để con gái quá háo thắng, có một chút tài mọn lại muốn thể hiện. Để trước khi trở thành hoàng hậu Nam Châu cũng vang tiếng tốt hơn.
“Cha.” Tư Duệ sợ hãi chạy vào bên trong liều chính.
Tư Hắc Vũ thấy vậy liền lo lắng: “Con có sao không? Có bị thương đâu không? Là ta quá sơ suất.”
Tư Duệ lấp bấp: “Ả ta… quá mưu mô. Cha, nữ nhi xin lỗi. Lần này không thành công rồi.”
“Theo tin tình báo, Ngọc nữ quốc không thể mạnh đến như vậy. Với tình hình này, ta e rằng đây chưa phải là cơ hội.” Tư Hắc Vũ điềm tĩnh nói.
Mặt Tư Duệ trở nên lạnh lùng, ánh mắt có phần tức giận: “Chúng ta quân đông nhưng không mạnh bằng, tiến bao nhiêu thảm hại bấy nhiêu."
Cô suy nghĩ kĩ lại, rồi thở dài nói: "
Vẫn nên chờ đợi cơ hội khác.”
“Lúc nãy quân lính từ lúc nào đã ẩn nấp bao vây, con không trở tay được. Cũng không nghĩ ra được ả ta lại sử dụng pháo lửa.”
Gương mặt Tư Duệ buồn rầu: “Cha, nữ nhi tài cán chưa đủ, làm cha thiệt hại thêm binh lính rồi.”
“Không sao là tốt rồi. Nữ nhi của Tư Hắc Vũ này mang quân ra trận, dù có thất bại cũng hơn hàng vạn nữ nhân khác, xứng đáng đứng đầu lục cung.”Ánh mắt Tư Hắc Vũ hài lòng: “Được rồi, trở về nghỉ ngơi đi.”
“Đưa công chúa trở về.” Ông quay sang dặn dò A Đào – nô tỳ thân cận của công chúa Tư Duệ.
Không lâu sao, A Hảo bước vào báo tin: “Đại vương, chỉ còn khoảng trên dưới năm ngàn quân.”
Tư Hắc Vũ là vua của Bắc châu, cai quản vùng đất phía Bắc, binh lính khá đông nhưng mưu lược lại yếu. Nếu không phải được Nam châu hậu thuẫn thì nơi đây chắc đã đổi vua từ lâu rồi.
Trước khi đồng ý cho Tư Duệ dẫn binh, ông đã rất hi vọng và tự tin cho rằng cô sẽ thắng trận khi đánh trực tiếp. Nhưng phút trót lại vô cùng hồi hộp, lo lắng.
“Khoan hãy báo tin về. Đừng khiến Vương phi lo lắng.” Tư Hắc Vũ thở dài ngồi xuống.
A Hảo lo lắng nói: “Đại vương, Đại công chúa Ngọc nữ quốc rất mạnh, cô ta lấy một chọi mười trong phút chốc.”
“Không ngờ Ngọc nữ quốc chỉ mới đổi chủ, mà lại có nữ nhân như thế. Ngươi nghĩ xem, sau này có thể mượn sức Nam châu phá thành được không?”Đáy mắt A Hảo trầm tư: “Chuyện này, A Hảo không nói trước được. Vẫn phải xem Bắc châu với Nam châu sau này thế nào.”
Tư Hắc Vũ bật cười đắc ý: “Con gái ta sau này sẽ đứng đầu lục cung Nam châu, hoàng thượng ở đấy còn không nghe nó sao?”
A Hảo thuận miệng cười theo: “Đúng vậy thưa đại vương.”
“Ngươi đi điều tra xem, kẻ tình báo là ai, giết không tha. Khiến ta thiệt hại nhiều như vậy.” Tư Hắc Vũ tức giận.
“Nô tài đã giết hắn.” A Hảo dứt khoác nói.
“Được rồi, ngươi lui đi.”Đêm trước chiến đấu, Nhị Tú không vui vẻ bước vào phòng tìm Nhất Ngọc. Lúc này Nhất Ngọc đang nằm trên ghế dài cạnh cửa sổ. Nhìn có vẻ lười nhác nhưng đây là lúc cô thư giãn, không âu lo nghĩ về ngày mai.
“Nhất Ngọc, tỷ phải đi thật sao?” Giọng nói Nhị Tú tức giận.
Cô mỉm cười, không trả lời lại.
“Ở đây làm đại công chúa tìm nam nhân không sướng hơn sao? Nếu tỷ muốn trở thành Nữ Vương, muội không tranh với tỷ nữa.”
Nghe đến đây, cô liền bật dậy đi đến bàn rót một ly trà: “Được rồi, ta không cần danh phận Nữ vương đó đâu. Thứ ta cần… hừm, muội nói xem.”
Nhị Tú tức giận, mặt ngày càng khó coi: “Tỷ tỷ, nam nhân bên ngoài không ai tốt lành đâu. Làm sao có thể như Ngọc nữ quốc ta.”
“Đừng nói là tam thê tứ thiếp, hậu cung của hoàng thượng được tính là hàng ngàn giai lệ. Đến đó chỉ có tranh đấu, tỷ cần gì phải hạ thấp bản thân như vậy?”
“Tỷ muốn gương mặt đẹp, ta tìm cho tỷ. Muốn thân hình vạm vỡ ta cũng sẽ tìm cho tỷ. Bất cứ thứ gì tỷ muốn ta sẽ tìm cho bằng được. Tỷ đừng đi có được không?” Nói đến đây, Nhị Tú buồn bã, dùng hết lời lẽ để níu kéo Nhất Ngọc.
Nhất Ngọc Vương ta là ai chứ? Sao có thể bị những lời lẽ đó của muội dụ dỗ. Thứ ta cần là trong hàng vạn người có một.
“Nhị Tú, sau này muội sẽ hiểu.” Nhất Ngọc nhàn nhã uống trà, nở một nụ cười dịu dàng.
“Trận chiến ngày mai cứ để ta. Trước khi rời đi, ta muốn dân thành Ngọc nữ nhớ Đại công chúa này.”
“Trận chiến ngày mai tùy ý tỷ sắp xếp. Binh tinh nhuệ muội cũng đã điều động gác cổng thành. Có Đại tỷ ở đây, thật lòng muội chẳng lo lắng tí nào cả.”
Nhắc đến đây Nhị Tú liền mỉm cười.
Bởi người mà cô ngưỡng mộ, coi trọng nhất trong đời này chính là tỷ tỷ của mình.
Nhất Ngọc bật cười: “Ngược lại ta cũng rất yên tâm về muội.”
Trong dòng họ Vương tộc, Cửu Tuyết Vương có hai người con gái là Nhất Ngọc Vương và Nhị Tú Vương. Từ nhỏ đã được học văn võ, không thua một nam nhân nào.
Nên thành Ngọc nữ coi như được bảo vệ chu toàn đến hiện nay.
Danh Sách Chương: