Đêm nay trăng sáng, Nhất Ngọc liền có nhã hứng ra ngoài vườn hoa ngồi.
"Ngắm trăng từ góc nhìn cũng thật khác biệt." Cô nhẹ nhàng nói.
Đung đưa nhẹ chiếc xích đu, cô thích thú nhìn bình rượu trong tay của Trình Hạo Hiên, đang từ xa bước đến.
Anh đặt rượu lên bàn, rồi ngồi bên cạnh, ôm lấy cô: "Lạnh không?"
Cô mỉm cười: "Chàng thật hiểu ý ta."
"Ta hỏi nàng." Anh nhìn cô.
Nhất Ngọc liền ngoan ngoãn quay sang: "Có chuyện gì sao?"
Anh mỉm cười: "Nàng thích làm sủng phi của Nam đế hay nương tử duy nhất của Trình công tử ta?"
Cô che miệng bật cười, cầm lấy bình rượu, hớp một ngụm. Rồi vùi sâu vào trong lòng anh, nhỏ nhẹ trả lời: "Thứ ta cần là trong hàng vạn người có một."
"Đã xuất hiện." Cô ngước mặt lên nhìn anh.
Anh vô cùng hài lòng, đáp trả: "Còn thứ ta muốn trong thiên hạ này chỉ có mình nàng."