• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Như nhìn thấy biểu cảm của Tần Di Y có gì đó không ổn, Tiêu Ân Tuấn hơi cúi đầu, chú ý tới tâm trạng bất an của cô, giọng nói trầm thấp ôn hòa:

“Có chỗ nào không rõ? Có thể trực tiếp hỏi đạo diễn Trương.”

Giọng nói nhẹ nhàng, như đang dỗ một đứa trẻ.

Không đến một phút đồng hồ, Tần Di Y yên lặng đem kịch bản đặt trở lại trên bàn, khuôn mặt trắng bệch, thanh âm cũng càng ngày càng nhỏ:

“Tiêu tổng, em không thử nữa, tốt nhất là để cho chị Yến Ly diễn đi ạ.”

Tần Di Y cắn môi, xấu hổ giải thích: "Em không biết khiêu vũ, cũng không biết thổi sáo."

Đạo diễn Trương nghe vậy trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cười nói:

“Vậy thật đáng tiếc nha, nhân vật chính của bộ phim cổ trang này là như vậy. Hay là Tiêu tổng, ngài để Di Y thử vai khác đi.”

Tiêu Ân Tuấn không để ý tới đạo diễn Trương, ánh mắt vẫn lãnh đạm nhìn Giang Yến Ly như trước:

“Cô ấy không biết, cô biết sao?”

Giọng điệu của anh mang chút lạnh lẽo, trái tim Giang Yến Ly cũng từng chút từng chút chùng xuống.

Anh thực sự không biết về cô một chút nào.

Mặc dù vậy cô vẫn giữ bình tĩnh mà đáp: “Có biết một chút!”

Đây là cô đang nói khiêm tốn.

Giang Yến Ly lăn lộn lăn lộn trong giới nhiều năm như vậy, không nói đến mười tám loại tinh thông, cô cũng là một trong những nghệ sĩ giỏi toàn diện nhất trong ngành.

Chỉ là thổi sáo và múa một điệu cổ điển, đối với cô mà nói, đây là những kỹ năng cơ bản nhất.

Thấy thế, đạo diễn Trương vội vàng tiếp lời:

“Vậy không bằng để Giang tiểu thư diễn đoạn này một chút, cũng để cho Tiêu tổng thưởng thức thử.”

Sắc mặt Tiêu Ân Tuấn rất lạnh, không nói gì, chỉ là kéo một cái ghế bên cạnh ngồi xuống.

Giọng nói của anh nhàn nhạt, không có một chút cảm xúc: “Bắt đầu đi.”

Giang Yến Ly rũ mắt xuống, không chút do dự cởi áo khoác chống gió đang mặc bên ngoài đặt sang một bên.

Đã đọc trước nội dung kịch bản nên cô biết phần này yêu cầu phải múa một điệu cổ điển.

Vì thử vai, Giang Yến Ly đã cố tình mặc một bộ đồ bó sát, tuy đơn giản nhẹ nhàng nhưng có thể phô bày ra đường cong xinh đẹp của cô. Bộ đồ này càng thuận tiện cho cô phát huy năng lực múa của mình.

Khi Giang Yến Ly đứng giữa khu vực biểu diễn, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía cô.

Diện mạo của Giang Yến Ly vốn đã nổi bật, khí chất quyến rũ, hơn nữa dáng người lại càng hoàn hảo. So với bất kỳ người con gái nào cũng đều chói mắt hơn.

Cô hơi nâng cằm lên, ánh mắt không gợn sóng, bản thân vô cùng kiều mị, quyến rũ nhưng lại toát ra nét kiêu ngạo trời sinh. Càng khiến cho người ta vừa đố kị, lại vừa ngưỡng mộ.

Bởi vì tuổi còn nhỏ, trong mắt Tần Di Y có chút ngây thơ tự nhiên, nhưng không biết có phải bởi vì thói quen dựa vào đàn ông hay không, mà luôn có chút thô tục.

Giang Yến Ly thì khác.

Cô giống như một bông hồng có gai, ngạo nghễ nở rộ, nhưng không dành cho bất kỳ ai.

Loại khí chất cô độc lạnh lùng này, trong giới giải trí thật sự là có một không hai, huống chi là nghệ sĩ đã lăn lộn trong cái vại nhuộm này bốn năm.

Khi đạo diễn ra hiệu có thể bắt đầu, Giang Yến Ly hít sâu một hơi, nâng sáo ngọc trong tay lên, tiếng sáo thanh thúy dễ nghe liền truyền ra.

Bước đi nhẹ nhàng của cô theo nhịp điệu chuyển động, cứ như vậy nhẹ nhàng khéo léo tiến vào trạng thái diễn xuất.

Đợi múa xong một khúc, cô mới chậm rãi ngừng lại, hai tay buông xuống bên cạnh, trong tay cầm sáo ngọc, lưng thẳng tắp, đôi mắt khẽ nhướng lên.

Giang Yến Ly vừa xuất hiện, vai nữ chính trong bộ phim này đã được định đoạt.

Bây giờ mọi người lại thấy diễn xuất kinh người của cô, đều cảm thấy vai diễn này nhất định phải thuộc về cô.

Không ai khác có thể thay thế cô.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK