Nhìn cô cúi đầu không nói tiếng nào, lòng Trần Minh dịu hơn một chút. Tay anh vuốt lên mái tóc đen nhánh xõa dài của cô:
-Nghe lời. trở về thôi. Đừng nháo nữa.
Trước kia, lời nói của anh như là một loại bùa chú. Bất luận Ái Triêm không vui bao nhiêu, uất ức bao nhiêu, chỉ cần anh dỗ ngọt một câu, cô sẽ lập tức thu hồi những cảm xúc, ngoan ngoãn nghe theo anh, ngày ngày chờ đợi anh.
Cho đến ngày hôm nay, nghe những câu này, Ái Triêm chỉ thấy lòng nhói đau. Bàn tay anh chạm vào vuốt tóc cô, cô cảm giác giống như ai đó đang bóp nghẹn tim mình.
Ái Triêm tập trung hết sức lực của bản thân, thấp giọng nói:
-Trần Minh. Từ trước đến giờ có phải anh chưa từng nghĩ đến, muốn nghiêm túc tìm hiểu tâm tư của tôi một lần?
Trong đôi mắt của Trần Minh nháy mắt có tia kinh ngạc nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh như cũ:
-Sao lại hỏi như vậy?
Ái Triêm bật cười, sao cô lại hỏi anh một vấn đề ngu xuẩn như vậy chứ. Phàm là anh có một chút tôn trọng cô, thử hỏi Hiếu Minh có dám đánh cô không? Nguyệt Anh có dám đối xử khắc nghiệt với cô không? Ngọc Minh có dám coi cô như người ở mà sai bảo này nọ không?
Tuy nhiên Trần Minh không hề để những chuyện này vào trong mắt. Bởi anh chưa bao giờ quan tâm cô nghĩ gì, muốn gì, và đang bị người xung quanh anh đối xử ra sao.
Nghe câu hỏi của cô, Trần Minh có chút bực bội:
-Em nói đi, như thế nào mới là tôn trọng?
Anh không thích Ái Triêm như vậy. Trước kia mỗi lần gặp mặt, Ái Triêm lúc nào cũng dính lấy anh, một giây cũng không muốn tách khỏi anh, sẽ ở trong ngực anh dịu dàng kể lể, mình nhớ anh ra sao, mong chờ anh về đến thế nào, cũng sẽ ấm áp động lòng người mỉm cười, nhắm mắt lại nhón chân muốn hôn môi anh.Đãi ngộ của quá khứ đó, đêm nay cái gì cũng không có.
Trần Minh hơi có chút lạnh lẽo mà nhìn cô. Anh không thích cô giận dỗi trẻ con như này, cũng không thích cô bảo trì khoảng cách với mình.
Ái Triêm cảm thấy mình không cần thiết phải đàm phán với anh, bởi vì căn bản cô nói không thắng.
-Ngay cả tôn trọng cái gì anh cũng không biết...
-Nói đi, em nghĩ muốn tôn trọng cái gì? Hay là hiện tại có ai không tôn trọng em?
Ái Triêm thở dài. Anh thật là... Để cho người ta nói một câu hoàn chỉnh cũng không được... Toàn nói những câu làm tan nát trái tim. Ai không tôn trọng cô? Tất cả những người xung quanh anh đều không tôn trọng cô. Mẹ anh thì lại càng chán ghét cô.
Nhưng cô phải nói với anh như thế nào? Cuối cùng, tim cô cũng đã chết:
-Chúng ta hãy nên...
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên cắt ngang giọng nói của Ái Triêm, tầm mắt của Trần Minh rời khỏi người cô, nhận điện thoại. Cô còn chưa nói xong câu.
Trần Minh ngắn gọn nói chuyện điện thoại với người vừa gọi đến:
-Ừm. Cứ vậy đi. Có gì về rồi nói.
Vừa nói xong cất điện thoại, duỗi tay kéo cô về phía mình. Anh chịu đựng đủ rồi. Mong chờ cô ôm lấy mình cúng không được. Vậy thì anh phải tự động thủ mà ôm lấy cô một lần vậy.
Ái Triêm hơi phản kháng chống cự cái ôm của anh, hai người giằng co một lát. Trần Minh nhướng mày, đang cố gắng nhẫn nại:
-Còn chưa hết giận?
Ái Triêm trầm mặt trong chốc lát. Giận ư? Không. Cô không hề giận dỗi. Cô cắn chặt môi, buộc miệng thốt ra:
-Trần Minh, chúng ta .... chia tay đi.
Ánh mắt của Trần Minh dán chặt trên mặt cô, giống như không để ý đến những lời này của cô có gì nghiêm trọng:
-Chia tay?
Khuôn mặt anh lạnh nhạt nhìn không ra vui buồn. Ái Triêm gật đầu:
-Tôi... không muốn.. thích anh nữa.
Sự kiên nhẫn của Trần Minh như đã đến cực hạn:
-Tôi không biết mình còn có cái gì không thỏa mãn được em. Muốn cái gì thì liệt danh sách đưa cho quản gia Mạnh, ông ta sẽ làm giúp em.
Ái Triêm đưa tay đỡ trán, muốn mình bình tĩnh lại. Trái tim cô hiện tại trừ bỏ đau đớn thì trong lòng cũng chỉ còn là đau đớn. Những quyết định của cô ở trong mắt anh, chỉ là đang diễn tuồng. Vì muốn anh chú ý mà dùng kỹ xảo thu hút để nhận được tiền tài vật chất từ anh.
Cô muốn hét to vào mặt anh là cô đang rất tức giận, muốn tát vào cái bản mặt tự cao tự đại, tự cho là đúng của anh. Nhưng cuối cùng cô cũng không làm được. Hay nói đúng hơn là cô không dám.
-Không cần, những thứ mà trước kia anh tặng cho tôi, tôi đều đóng vào hộp gỗ ở dưới tủ trong phòng ngủ. Tùy anh muốn xử trí thế nào thì làm thế ấy.
Giọng điệu của Trần Minh mất hết sự kiên nhẫn, cố kìm nén không cao giọng mà nói:
-Trong khoảng thời gian này đi công tác nhiều, là tôi không đúng, đã để em một mình thời gian dài như thế. Về sau tôi sẽ chú ý.
Đây là lần đầu tiên anh hạ mình giải thích với cô. Ái Triêm lắc đầu:
-Không, Trần Minh... ý của tôi là, chúng ta không có về sau nữa. Tôi không còn thích anh, cũng không muốn quay về biệt thự. Về sau... chúng ta mạnh ai nấy lo.
Sau khi nói ra được những lời này, trong lòng Ái Triêm nhẹ nhàng hơn hẳn. Thì coi như một lần đau đi, để rồi thời gian còn lại dùng để vá lỗ hổng trong tim mình cũng được.
Trần Minh ngồi trên sofa, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt như lưỡi dao bén nhọn chăm chăm nhìn Ái Triêm. Không khí trong phòng như ngưng đọng lại làm cô cảm thấy áp lực.
Giọng nói lạnh lùng như tảng băng truyền đến:
-Ái Triêm. Em biết bản thân mình đang nói gì không?
Đương nhiên cô biết mình đang nói cái gì, ý định chia tay này cô đã ấp ủ bao lâu nay, có lẽ nào cô lại không biết chứ? Bóng dáng Trần Minh dần dần đến gần, bức cho Ái Triêm không còn chỗ để trốn. Cô mơ hồ cảm nhận được, anh đang rất tức giận, cảm giác cơn giận đang bốc lên khó có thể khống chế.
Thật lâu rồi Trần Minh chưa từng phát hỏa, hai năm gần đây, thói quen cảm xúc vui buồn giận dữ không còn hiện lên trên mặt. Nhưng mà... người đàn ông này, nói thật, cô rất sợ anh tức giận. Chỉ cần anh tức giận, cô nhất định sẽ yếu thế.
Áp lực càng ngày càng mạnh mẽ, tim cô đã tăng tốc đến cực hạn nên cảm giác khó thở, gian nan mở miệng:
-Anh... không yêu tôi, chúng ta... không cần thiết phải... lãng phí thời gian cho nhau nữa.
Đây là lời nói thật lòng của cô, đôi khi bị người khác lời ra tiếng vào nhiều Ái Triêm cũng sẽ tự mình hoài nghi, có phải hay không thật sự bởi vì cô, Trần Minh mới quanh năm không về nhà, quanh năm vùi đầu vào công việc như điên dại, quanh năm tha hương ở nước ngoài như thế.
Danh Sách Chương: