Khi Ái Triêm và Nguyên Trâm quay lại bàn ăn, ba Chỉnh đã không còn ở đó, chỉ thấy Trâm Chi đang cắn móng tay đi đi lại lại ở bên cạnh bàn ăn. Thấy hai người đi ra, vẻ mặt Trâm Chi như gần như muốn khóc:
-Hai người đi đâu mà lâu thế hả? Tớ sốt ruột chết mất, lại không mang điện thoại theo nên không gọi được cho cậu. Trần Minh mang vẻ mặt muốn giết người đến đón ba đi mất rồi. Tớ... tớ không cản được.
Tim Ái Triêm như muốn đông cứng lại , vội vàng móc điện thoại ra gọi cho ba Chỉnh. Ông ở trong điện thoại cười hiền nói:
- Con không cần lo lắng, Trần Minh đã chở ba về đến nhà rồi.
Đúng lúc này, Khương Đồng từ ngoài tiến vào, cúi người một chút nói với cô:
-Cô chủ nhỏ, cô cần phải trở về rồi.
Cô nói vài câu xin lỗi với ba rồi cúp máy.
-Tại sao ba tôi lại phải về trước?
Khương Đồng không đáp mà nhìn qua hai người Nguyên Trâm đang ở bên cạnh cô. Ái Triêm biết anh ta ngại nói trước mặt hai người nên cũng không làm khó:
-Chị Nguyên Trâm, Trâm Chi, có lẽ em không thể vui cùng mọi người nữa rồi. Để hôm khác chúng ta lại gặp nhau nhé. Giừo em phải về đây. Xin lỗi hai người.
Nguyên Trâm chỉ trầm mặc nhìn cô không nói gì. Trâm Chi lại nắm chặt tay cô:
-Này. Rồi ... anh ta có làm gì cậu không đấy? Có gì phải gọi ngay cho tớ biết không?
-Không sao đâu. Tớ tự xử lý được mà.
Nói rồi cô theo Khương Đồng ra xe trước ánh mắt lo lắng của hai chị em cô bạn thân thiết nhất. Ngồi ở ghế phụ lái, cô nghiêm mặt nói với Khương Đồng:
-Giờ anh nói nguyên nhân được rồi chứ?
-Là do lão đại đích thân đến đón chú về trước.
-Làm sao anh ta biết tôi ở đây?
-Ơ.. là lão đại phân phó tôi có việc gì cũng phải gọi cho anh ấy.
Trên gương mặt nâu đen đầy sương gió của Khương Đồng là ý tứ châm chọc:
-Cô chủ, cô và thượng tá ra ngoài rất lâu, bỏ ba cô ngồi ở đây chờ. Người già thường lại không thích hợp đi cùng một nhóm với các cô. Cũng là lão đại nghĩ chu đáo cho chú đỡ khó xử thôi.
Ái Triêm không tiếng động cười một cái, giọng nói chậm rãi rõ ràng:
-Cho dù anh có làm con chó theo đuôi của anh ta, cái gì cũng tâu với anh ta. Nhưng không phải anh cũng mang theo tội tác trách sao? Cũng không biết tôi và thượng tá đi đau, làm gì nhỉ? Chỉ sợ so với tôi, tình huống của anh còn nghiêm trọng hơn.
Khương Đồng mặt không có cảm xúc nhìn cô. Chưa bao giờ anh ta bị một cô gái uy hiếp qua. Lần đầu tiên anh ta nhìn kỹ, có lẽ cô gái này, cũng không có ngu xuẩn như bọn Vĩnh An đã nghĩ.
Anh ta cười cười, lộ ra hàm răng trắng:
-Tôi nghĩ, cô cũng không vui vẻ được bao lâu nữa đâu.
Ái Triêm cảm thấy Khương Đồng vẫn chưa biết rõ ràng một chuyện:
-Anh cảm thấy tôi sẽ nghe lời Trần Minh nói sao? Cũng không phải anh chưa thấy anh ta bóp cổ tôi rồi phải ở bệnh viện chăm tôi cả đêm đấy chứ?
Khương Đồng không tươi cười nổi nữa. Ái Triêm lại hỏi một câu:
-Anh cảm thấy anh ta làm gì được một người không sợ chết như tôi? Lo lắng cho tôi, chi bằng anh lo lắng cho anh đi.
___
Về biệt thự, Ái Triêm đứng ở ngoài cửa hít sâu một hơi, nện bước chân nặng nề, không tình nguyện đi vào cửa lớn. Có lẽ giờ này ba Chỉnh đã ngủ rồi. Thói quen của ba ở quê vẫn là ngủ sớm. Cũng tốt. Nếu không ba sẽ chứng kiến cơn giận dữ của anh với cô thì không biêt sẽ đau lòng đến thế nào.
Đi vào trong sân đến trước cửa nhà, người làm ra ngoài mở cửa, sau khi nhìn thấy Ái Triêm ngoài cửa, thật cẩn thận nhìn về phía phòng khách, cô ta cho cô một ánh mắt có chút sợ hãi. Khóe miệng cong lên không âm thanh ba chữ “đang nổi giận”.
Ái Triêm gật đầu biểu thị đã biết, thay dép lê, đi vào, liếc nhìn phòng khách một cái. Trần Minh một tay chống trán, an tĩnh ngồi trên ghế sofa. Nếu không phải anh chớp mắt, đại khái nhìn như một bức tượng không cảm xúc.
Trước kia cô vẫn luôn say đắm cái vẻ đẹp tự tại đầy kiêu ngạo này của anh, nhưng hiện tại chỉ muốn trốn đến nơi thật xa.
Cô nhàn nhạt quét đến Trần Minh liếc mắt một cái, sau đó không quay đầu lại mà chuẩn bị lên lầu. Bên tai liền truyền đến một câu không nặng không nhẹ:
-Đứng lại.
Ái Triêm làm bộ như không nghe thấy, thẳng chân bước lên cầu thang đi về phòng ngủ. Mặc dù biết hành động này của cô sẽ làm cho anh nổi giận không ít nhưng cô không còn muốn phải làm con rối xoay xung quanh anh nữa.
Chỉ mấy giây sau, tiếng bước chân vội vàng vang lên đằng sau cô khi cô còn chưa kịp mở cửa vào phòng. Ái Triêm nghe thấy tiếng bước chân vội vã hiển nhiên cũng biết bây giờ anh đang bốc hỏa. Nhưng cô chẳng thèm quan tâm. Trần Minh tóm lấy cần cổ mảnh khảnh của cô kéo cô quay lại đối diện mình. Cô đưa bàn tay lên nắm lấy cánh tay đang đặt hờ trên cổ mình:
-Có việc gì sao? Hay lại muốn siết cổ giết chết tôi như lần trước?
Trần Minh như bị chột dạ, bàn tay hơi nới lỏng ra:
-Tại sao trễ như vậy mới về?
Ái Triêm nghe đến đây, mí mắt đột nhiên giật giật một chút.
-Xong việc quan trọng nhất rồi. Cũng phải ăn mừng một chút chứ. Vui quá không chú ý là đã muộn.
Danh Sách Chương: