Trên xe đến trường, Tiểu Nghiên ngồi chơi chơi bấm điện thoại, chẳng thèm quan tâm đến ông thầy giáo đang lái xe trở mình đi học kia. Hắn vẫn đi con siêu xe ấy, thu hút sự chú ý của người đi đường.
“Anh còn xe nào khác không?” Đột nhiên Tiểu Nghiên lên tiếng hỏi Bạch Phong Thần, cô nghĩ nếu cứ đi con siêu xe này thì sớm thôi cô sẽ bị bại lộ có quan hệ mập mờ với giáo viên mất.
“Xe này không đẹp sao?”
“Không phải, ý em mà anh có xe nào bình dân một chút không?” Ý cô ở đây rất rõ ràng là mấy con xe tầm trung mà các gia đình bình thường hay sử dụng ấy, nhưng ông thầy kia lại không có hiểu định nghĩa của bình dân.
“BMW, Audi hay Mercedes-Benz?” Hắn bình thản hỏi lại.
Gì vậy chứ tên thầy già kia vừa đọc một loạt tên các thương hiệu siêu xe nổi tiếng mà bình dân cái nỗi gì chứ.
“Không ý em là anh có Mazda hay Toyota gì đấy không?” Tiểu Nghiên cố gắng nhớ lại các thương hiệu xe mà mọi người thường dùng. Sợ Bạch Phong Thần vẫn nói về mấy con xe sang kia nên cô đã bổ sung thêm câu “Tốt nhất là mấy con dưới 700-800 triệu ấy.”
Đến lúc này hắn mới hiểu ra ý của Tiểu Nghiên mà “À” lên một tiếng.
“Anh không có.”
Cũng phải thôi một đại thiếu gia như Bạch Phong Thần đây thì làm gì có chuyện đi những con xe đó chứ, Tiểu Nghiên đến bó tay với hắn không biết nói gì hơn.
Bạch Phong Thần không nói gì nhưng hắn đã âm thầm ghi nhớ lại. Chỉ là đổi xe thôi mà, cái này thì hắn làm được.
Tiết đầu cô học lại chính là môn xác suất thống kê của Bạch Phong Thần nên Tiểu Nghiên có hơi chán nản. Trong giờ học tuy lần này cô không ngủ gật nữa những cô cũng không nghe hiểu gì cả, những gì ông thầy giảng trên kia đều chui vào tai này rồi ra tai kia không hề đọng lại một chút nào.
Dù không hiểu nhưng tay Tiểu Nghiên vẫn không ngừng ghi chép bài, ở đây không hiểu nhưng cô cũng có thể về nhà hỏi lại thầy Bạch mà. Bây giờ cô mới lĩnh hội được câu nói của hắn “Ở nhà tôi sẽ thuận tiện hơn cho việc đi học của em.” không chỉ thuận lợi cho việc đi học đâu mà còn thuận lợi cho việc hỏi bài nữa.
Kể từ sau ngày hôm đấy Trịnh Vĩ đã không còn nói chuyện với Tiểu Nghiên nữa, mặt mũi cũng không thấy đâu. Cậu cảm thấy rất có lỗi với cô nên đã chọn cách giữ khoảng cách đứng từ xa bảo vệ cô.
Đặng Hi Văn ngồi bên cạnh bỗng thấy Tiểu Nghiên hôm nay có chút khác thường, Hi Văn nheo mắt lại tỉ mỉ quan sát. Đến khi toàn bộ sự chú ý của cô dừng lại ở chiếc nhẫn kim cương nhỏ nhắn mà không kém phần tinh sảo kia, nhìn vào đã biết đồ đắt tiền mà.
“Oa Tiểu Nghiên, cậu đeo nhẫn sao?” Tuy Hi Văn biết gia thế của Tiểu Nghiên cũng thuộc hàng khá giả nhưng từ trước đến nay cô chưa bao giờ thấy Tiểu Nghiên đeo trang sức, chứ đừng nói thứ đắt tiền như thế này.
“Ách…” Tiểu Nghiên nhất thời không biết phải trả lời như nào, đương nhiên là cô không thế nói là được ông thầy đang đứng giảng trên kia tặng được.
“À cái này mẹ mình tặng đấy.” Cô cười cười gãi đầu, chắc không lộ đâu ha.
“Oa nó đẹp quá cho mình mượn xem xíu được không.”
“A được thôi.” Tiểu Nghiên vui vẻ tháo nhẫn ra đưa cho Hi Văn xem, chỉ xem thôi có mất miếng nào đâu.
Thế nhưng ông thầy già ở trên kia đúng lúc nhìn thấy cảnh đấy mà đằng đằng sát khí.
“Đan Tiểu Nghiên.”
“Dạ.” Tiểu Nghiên đang ngồi nói chuyện với Đặng Hi Văn bị Bạch Phong Thần gọi làm cho giật mình vội vàng đứng dậy.
“Không nghe giảng mà ngồi nói chuyện, em chê môn của tôi dễ quá rồi đúng không?” Hắn dùng giọng lạnh tanh nồng nặc mùi thuốc súng nói với cô.
Tiểu Nghiên vẫn không hiểu mình đã làm chuyện gì phật ý hắn mà hắn lại nhìn cô sắc lạnh như thế.
“Cuối giờ ở lại gặp tôi.” Nói rồi thầy Bạch để cô đừng nguyên một tiết xem như trừng phạt, còn mặt Tiểu Nghiên đã càng lúc càng xị ra. Tự nhiên vô duyên vô cớ phạt người ta chứ cô không phục.
“Tiểu Nghiên, xin lỗi cậu.” Đặng Hi Văn nghĩ nếu mình không chủ động bắt chuyện với Tiểu Nghiên thì bây giờ cô ấy đã không phải bị phạt đứng như này.
“Không sao, chắc là mình gây thù chuốc oán với ông thầy đại ác ma này rồi hic.”
Cuối giờ Tiểu Nghiên tức giận xông thẳng vào văn phòng của Bạch Phong Thần chất vấn. Bắt cô đứng nguyên một tiết đến mỏi nhừ cả chân nữa.
“Đang yên đang lành sao tự nhiên lại nổi điên chứ?”
“Không phải tại em sao, nhẫn anh tặng sao có thể tuỳ tiện đem ra cho người khác sờ vào vậy chứ.” Bạch Phong Thần dùng khẩu khí cực lớn như nộ vào mặt cô.
“Chỉ cho xem thôi có lấy của anh miếng nào đâu mà tức giận gì chứ.” Hắn tức giận như vậy chỉ vì chiếc nhẫn thôi sao?
“Kể cả cho xem cũng không được, anh không cho phép em tháo nhẫn ra.” Bạch Phong Thần thẳng thừng nói như lời tuyên bố bá đạo làm Tiểu Nghiên có hơi e dè.
Danh Sách Chương: