“Bọn mình chỉ là thân thiết hơn trước thôi.” Tiểu Nghiên ngại ngùng nói.
“Anh ta tỏ tình cậu chưa?” Vương Hân được đà lấn tới muốn biết thêm nhiều hơn.
“Chưa.” Trái tim Tiểu Nghiên bắt đầu đập loạn khi cô nhớ về khoảng khắc mà Bạch Phong Thần cầu hôn mình, bất giác cười.
“Cái gì, ăn ở với nhau như vậy mà hắn ta vẫn chưa tỏ tình với cậu á!” Thế này có có chút không ổn rồi, Vương Hân cũng rất thích yêu những người hơn tuổi nhưng sống chung với nhau rồi mà không cho danh phận thì quá là thiệt thòi cho Tiểu Nghiên nhà cô rồi.
“Không, không phải! Anh ấy chưa tỏ tình mà anh ấy cầu hôn mình.” Tiểu Nghiên vội giải thích, tránh gây hiểu nhầm.
Vương Hân nghe xong ngớ người luôn, vậy thì người đàn ông này quá tuyệt vời rồi. “Đã cầu hôn luôn rồi sao? Làm việc nhanh gọn đấy. Thế cậu đã đồng ý chưa?”
“Mình chưa trả lời. Bạch Phong Thần cũng nói sẽ cho mình thời gian đáp lại sau.”
“Vậy cậu có thích anh ấy không?” Người đàn ông này quá tinh tế rồi, kiếm đâu ra một người như thế nữa.
Đột ngột bị hỏi như vậy Tiểu Nghiên bỗng đỏ mặt, mọi thứ xảy ra rất kì diệu từ khi cô cảm nhận được sự quan tâm ân cần của hắn, đến khi cô thích hắn, và giờ yêu hắn.
“Mình…mình có thích anh ấy.” Giọng của Tiểu Nghiên lí nhí, Vương Hân phải căng tai lên mới có thể nghe rõ những gì cô nói.
“Cậu cũng có tình cảm là tốt rồi.” Vương Hân cười rồi rơi vào trầm luân, trong lòng cô bây giờ cũng đang có một tâm trạng hỗn loạn riêng.
Tiểu Nghiên đương nhiên vẫn nhìn ra tâm trạng của Vương Hân đang không được tốt nhưng cô vẫn không tiện hỏi. Con người của Vương Hân luôn sống nội tâm, cô ấy rất ít khi thổ lộ cảm xúc ra ngoài.
Bên này Bạch Phong Thần và Hoắc Hiên cũng có màn chào hỏi căng thẳng không kém, dù người ngoài nhìn vào sẽ thấy bọn họ chỉ đang cùng nhau vào bếp thôi nhưng đằng sau bức màn đó lại là một cuộc chiến giữa hai người đàn ông vô cùng kịch liệt.
“Cậu với Tiểu Nghiên có quan hệ gì?” Bạch Phong Thần không đầu không đuôi hỏi.
“Vậy anh với Tiểu Nghiên có quan hệ gì?” Hoắc Hiên dùng giọng điệu y chang hắn rồi hỏi lại.
“Đương nhiên là vợ chồng chưa cưới.” Hắn tỉnh bơ nói như thể đây là sự thật hiển nhiên vậy.
Hoắc Hiên nghe vậy có chút bất ngờ cũng như nghi ngờ, không biết có nên tin người đàn ông trước mắt này không.
“Đến lượt cậu nói đi, cậu với Tiểu Nghiên nhà tôi có quan hệ gì?” Bạch Phong Thần có hơi mất kiên nhẫn nhíu mày dò xét.
“Thì như Tiểu Nghiên giới thiệu, ba người chúng tôi là bạn thân từ thời cấp hai.”
Bạch Phong Thần vẫn cứ cảm thấy có điểm nào đó không đúng, nhưng nhất thời hắn vẫn chưa phát hiện ra bất thường ở chỗ nào.
Sau một lúc Tiểu Nghiên bị mùi thơm cuốn hút của đồ ăn phía bên dưới mời gọi nên cô cùng Vương Hân đã xuống nhà xem sao.
“Woa, hai người đang nấu món gì vậy.” Cô tò mò chạy ra xem, không ngờ chỉ mới hơn nửa tiếng họ đã làm được nhiều món như vậy. Vừa đẹp mắt vừa thơm, chắc chắn rất ngon nha.
“Đói chưa qua phụ anh bưng đồ ra sân ăn.” Bạch Phong Thần đưa cho cô một bát sườn to đã được ướp gia vị đậm đà. Vương Hân thấy vậy cũng lại bưng bê ra sân cùng cô.
“Woaa ăn ở đây thì quá tuyệt rồi, vừa ăn vừa có thể hoà mình với thiên nhiên.” Tiểu Nghiên thích thú đặt bát sườn lên cái bàn trắng gần đó, cách đấy không xa là một cái bếp nướng ngoài trời đã được nhóm than lửa đỏ rực.
Bạch Phong Thần với Hoắc Hiên cũng cầm thêm nhiều đồ ra, bọn họ tất bật chuẩn bị. Người vào lấy nước, người lấy thêm bát đũa. Sau một lúc chuẩn bị thì cuối cùng bọn họ cũng xong, Bạch Phong Thần đặt từng miếng thịt lên vỉ nướng, mùi thơm từ gia vị cùng tiếng xèo xèo toả ra khiến ai kia không kìm được mà nhỏ dãi.
“Ăn thử cái này đi.” Bạch Phong Thần đưa một miếng xúc xích đã được hắn nướng từ trước cho Tiểu Nghiên. Cô định giơ tay ra lấy nhưng đã hắn đưa cho tận miệng nên cô chỉ cần ăn mà thôi.
Không biết do đã nhịn đói hơi lâu hay do tay nghề của Bạch Phong Thần quá cừ mà miếng xúc xích Tiểu Nghiên ăn thấy ngon lạ thường, cô nhịn không được xin thêm miếng nữa.
“Cho em cái nữa.” Cô chỉ chỉ vào cái xúc xích trên bếp, nhưng lần này Tiểu Nghiên đã nhanh tay dùng que để xiên vào ăn chứ không cần hắn đút nữa.
“Tiểu Nghiên cho mình ăn với.” Vương Hân thấy cô ăn ngon lành như vậy cũng hơi thèm.
“Này ăn đi.” Chưa để Vương Hân kịp đi đến chỗ Tiểu Nghiên, Hoắc Hiên đã đưa cho cô ấy một que xúc xích.
“Cảm ơn.” Cô nói cụt ngủn rồi nhận lấy từ tay cậu. Chính những hành động có chút kì lạ đó của họ đã làm Tiểu Nghiên có hơi ngờ vực.
Trong trí nhớ của cô hai người họ đâu có giữ khoảng cách như vậy đâu, trong đầu cô chợt loé lên một ý nghĩ là bọn họ đang trong quá trình yêu nhau sao, nhưng rất nhanh đã bị cô gạt bỏ đi.
222
nào tỏ tình hú em
Vitamin Đạo Đức
oo~ có cặp phụ kìa. cute quá à
Danh Sách Chương: