Tất cả mọi thứ gần như dừng lại từ con người, cây cỏ đến thời gian và không gian. Đều bị khí chất của nàng làm cho dừng lại mọi hoạt động. Cho tới khi một giọng nói già nua uy nghiêm mà tang thương mang theo nhàn nhạt uy áp vang lên, "Chuyện gì đây? Lãnh Vy Ngữ mau bỏ chủy thủ trên tay ngươi xuống!"
Một lão giả mặc lục bào nhàn nhạt bước vào. Trên người ông ta mang theo uy nghiêm tang thương của một gia chủ. Khuôn mặt chữ quốc nghiêm nghị, lạnh lùng, ánh mắt của ông khi nhìn Lãnh Vy Ngữ có tia từ ái được che giấu hoàn hảo
Với giác quan nhạy bén của một sát thủ, Lãnh Vy Ngữ rất dễ dàng nhìn thấu được tia từ ái đó. Trong lòng nàng không khỏi nổi lên nghi hoặc, sát khí giảm xuống.
Sát khí của Lãnh Vy Ngữ đã đạt đến mức độ thu phóng tùy ý không lưu lại lệ khí. Có thể biết được trình độ sát thủ của Lãnh Vy Ngữ đã lên đến mức đỉnh cao. Theo nàng quan niệm, là một sát thủ không phải cứ lúc nào cũng lạnh lùng sát khí tỏa ra xung quanh. Như vậy chẳng khác nào đang tố cáo với người khác chính mình là sát thủ? Nên Lãnh Vy Ngữ nàng có thể dễ dàng ẩn nấp ở khắp mọi nơi, dễ dàng biến thành bất kì một người nào đó. Che giấu hoàn mỹ hành tung, cho nên tính cách của nàng cũng không đến dạng lạnh lùng hàn khí vây quanh.
Sở Mặc thấy Sở Thiên tới thì mắt sáng lên, sát khí chung quanh giảm xuống hắn mới cử động được. Đi đến bên cạnh Sở Thiên thì thầm gì đó vào tai ông. Sở Thiên nghe xong thì trong mắt liền có ý cười nhưng chỉ loé lên rồi biến mất. Ông trở lại làm một gia chủ uy nghiêm như thường. Nhưng tia ý cười đó bị Lãnh Vy Ngữ bắt được, lòng càng nghi hoặc hơn nhìn hai người này.
"Sở Như Tuyết, Sở Dao hai người các ngươi không phải đã bị ta cấm túc ở trong viện mình, đóng cửa suy ngẫm hay sao? Tại sao bây giờ lại ở đây làm loạn? Đây là chê hình phạt ta đưa ra quá nhẹ tay hay sao?" Sở Thiên lạnh lùng chất vấn, hai tôn nữ này của ông mặc dù đã mười ba mười bốn tuổi rồi nhưng vẫn chưa thành thục, vẫn còn trẻ con rất nhiều. Ông có nên cho hai đứa này đi lịch lãm hay không?
"Chúng cháu.. chúng cháu.." hai vị tiểu thư nào đó hoàn toàn khúm núm, không dám phản bác chữ nào. Gia gia của các nàng quả thật rất nghiêm khắc, lần nào cũng vậy âm thầm bênh vực cho Lãnh Vy Ngữ. Các nàng biết được lại càng ganh ghét nàng ta. Lãnh Vy Ngữ là cái thá gì? Chỉ là một phế vật không hơn không kém, không có thiên phú tu luyện lại còn yếu đuối nhu nhược, dung mạo thì xấu xí không chịu nổi. Lần nào bị đánh cũng không dám phản kháng. Vậy thì vì lí do gì mà gia gia lại yêu thương nàng ta như vậy, lại còn không dám cho nàng ta biết? Quá bất công, các nàng cực kì nghẹn khuất.
"Haizz, được rồi được rồi Vy Ngữ ngươi mau cho Sở Dao cử động đi!" Ông thở dài ngao ngán, phải chi hai tôn nữ này hiểu chuyện như Sở Mặc thì ông đỡ biết mấy. Xong rồi lại nói tiếp, "Cử động được thì hai người các ngươi cùng đám người này lui về viện của mình đi. Không được tới đây làm loạn nữa nếu còn lần sau lập tức dọn đồ đi lịch lãm hai năm cho ta!"
Nghe tới lịch lãm hai người đều rùng mình. Lịch lãm bên ngoài cực kỳ khắc nghiệt, một phút lơ là cũng đủ dùng tính mạng để bồi theo. Huống chi họ vốn là thiên kim tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, làm sao chịu được cảnh khắc nghiệt ở ngoài chứ?
Lãnh Vy Ngữ nghe Sở Thiên gọi mình là 'Vy Ngữ' làm nàng hơi khó chịu khẽ cau mày. Rút ngân châm ra, Sở Dao lập tức lui ra xa giữ khoảng cách nhất định với nàng. Nàng ta sợ Lãnh Hàn Băng lại làm gì với nàng nữa mất. Sau đó Sở Dao cùng với Sở Như Tuyết lập tức lui xuống.
Đám người Sở Dao lui ra hết, Lãnh Vy Ngữ cũng không ngần ngại trở lại phòng không quan tâm đến hai người Sở Thiên. Họ bị nàng bơ đẹp thì không khỏi cười khổ. Rõ ràng ông vừa giúp nàng cơ mà? Sao lại bị bơ đẹp thế này? Hai người nhìn nhau đầy bất đắc dĩ, cùng nhau cất bước vào trong tàn viện. Thấy nơi ở của Lãnh Vy Ngữ đơn sơ có phần tàn tạ, Sở Thiên khẽ cau mày không nói. Lần trước ông tới đây nơi này không có tàn tạ như vậy.
Vừa bước vào, ông nhìn thấy Lãnh Vy Ngữ đang nhắm mắt ngồi yên bất động. Cảm nhận không khí giao động nàng liền sâu kín mở mắt. Thấy hai người Sở Thiên đang ngồi trên bàn gỗ trước giường nàng, thì Lãnh Vy Ngữ khẽ cau mày. Lúc nãy nàng quên không đuổi hai vị khách này đi. Lãnh Vy Ngữ lạnh lùng nói, "Sở gia chủ, Sở đại thiếu hai người còn chưa đi? Ở tàn viện này không có gì để đãi hai người đâu, mời về cho!"
"Cái gì mà Sở gia chủ với Sở đại thiếu? Ta là gia gia con, hắn là biểu ca con xưng hô cho đúng đi" Sở Thiên nhẹ nhàng nói, khác hẳn với thái độ khi nãy. Sở Mặc cười khổ, biểu muội này của hắn từ khi nào trở nên lạnh lùng như vậy? Lúc nãy thấy sát khí phát ra từ người nàng làm cho hắn hoàn toàn bất động. Uy áp và sợ hãi khi bị giết chết làm cho hắn ngây người.
Lãnh Vy Ngữ lạnh giọng nói, tia châm biếm không hề che giấu, "Gia gia? Ta có sao?"
Sở Thiên vẫn không để ý thái độ vô lễ của nàng. Lấy từ trong ngực ra một bình dược, nhẹ nhàng đặt lên bàn từ ái nói, "Hôm trước ta nghe Mặc nhi nói con bị Sở Dao với Sở Như Tuyết đánh cho trọng thương suýt chết, bình Phục hồi đan cao cấp này con dùng đi."
Lãnh Vy Ngữ vẫn giữ nụ cười lạnh, khẽ chấp tay châm biếm nói, "Gia chủ ngài nên thu bình dược này lại đi, bình Phục hồi đan này quá trân quý, không phải là thứ mà phế vật như ta có thể dùng! Hơn nữa ta đã hồi phục rồi"
"Tiểu Vy muội quá vô lễ rồi!" Sở Mặc nhíu mày bất mãn nói. Dù gia gia có không quan tâm gì, thì muội ấy vẫn không nên vô lễ như vậy!
Sở Thiên khẽ lắc đầu, ý không trách Lãnh Vy Ngữ. Nha đầu này còn nhỏ có nhiều chuyện nó không thể hiểu. Ông không ở lại nữa, con bé không chào đón ông thì Sở Thiên nên về trước. Ông thu hồi bình dược cùng Sở Mặc trở về.
Đêm đến, trên nóc tàn viện bỗng xuất hiện một bóng đen. Bóng đen đó nhanh nhẹn nhảy xuất sân viện, cất bước vào trong căn phòng duy nhất ở đây. Động tác vô cùng thành thạo giống như đã làm việc này hàng trăm lần.
Bóng đen bước tới chiếc giường, Lãnh Vy Ngữ đang đưa lưng về phía này. Bóng đen đó lấy từ trong tay áo một bình dược, định cho nàng uống. Bất chợt từ đằng sau lưng bóng đen xuất hiện một Lãnh Vy Ngữ khác, đang nhào về phía bóng đen. Tay cầm chủy thủ sắc bén tấn công bóng đen, thì bóng đen đó linh mẫn quay người lại đánh ra một đạo huyền lực vào nàng. Tốc độ huyền lực quá nhanh làm nàng trở tay không kịp bị trúng đòn văng ra xa. Lưng đập vào tường phun ra một ngụm máu tươi.
Bóng đen vung tay đèn duy nhất trong phòng sáng lên, soi rõ cảnh tượng trước mặt. Hiện lên rõ mặt của bóng đen đó là một lão giả, tóc đã có vài điểm bạc khuôn mặt chữ quốc uy nghiêm. Lão giả mặc lục y, tay cầm bình Phục hồi đan. Khí thế uy nghiêm tang thương luôn thường trực, khí chất uy nghiêm này không phải Sở Thiên thì là ai?
Còn Lãnh Vy Ngữ đang mặc trung y, nằm trên đất tay cầm một thanh chủy thủ trước mặt là một vũng máu. Lãnh Vy Ngữ mặt lạnh từ từ ngồi dậy nhìn Sở Thiên đầy đề phòng. Đêm hôm khuya khoắt gia chủ Sở gia đến tàn viện này của nàng làm gì? Trên tay còn cầm theo bình dược, không phải hồi sớm nàng đã kêu ông ta thu hồi rồi hay sao?
Sở Thiên thấy Lãnh Vy Ngữ nhìn ông đầy đề phòng thì khẽ thở dài. Mười mấy năm âm thầm giúp nó cũng không bị phát hiện. Không ngờ hôm nay bị nó phát hiện, còn đả thương nó.
Ông thản nhiên đi lại bộ bàn ghế gỗ ngồi xuống, nhìn Lãnh Vy Ngữ nhẹ giọng nói, "Con không định pha trà tiếp khách hay sao?"
Lãnh Vy Ngữ lau vết máu còn trên khoé môi. Đi lại chỗ Sở Thiên đứng trước mặt ông, chấp tay lạnh giọng nói "Tàn viện không có trà mong gia chủ thứ lỗi. Sở gia chủ cho ta mạo muội hỏi, đêm hôm khuya khoắt ngài không ngủ còn tới tàn viện này của để làm gì?"
Sở Thiên nghe nàng lại gọi ông là gia chủ thì không khỏi cười khổ. Hình như con bé hoàn toàn chết tâm với Sở gia rồi. Nguyên Sở gia này người con bé nhận làm người thân chắc chỉ có một mình Nguyệt nhi mẫu thân con bé chứ không còn ai khác đâu.
Ông vẫn giữ thái độ thản nhiên như không, đặt bình dược lên bàn nhẹ nhàng nói, "Ta đến đây chỉ để đưa cho con bình dược lúc sớm này con sử dụng đi, lúc nãy ta lỡ tay con bị nội thương rồi. Còn nữa ta đã nói ta là gia gia con chứ không phải là gia chủ"
Lãnh Vy Ngữ nghe Sở Thiên nói thì nhếch môi cười lạnh. Gia gia? Có gia gia nào mà để cho cháu mình tự sinh tự diệt ở tàn viện này mà không hỏi han tới dù chỉ là một câu? Bây giờ còn ở đây giả nhân giả nghĩa? Mèo khóc giả chuột từ bi? Nếu là Lãnh Vy Ngữ trước đây, chỉ sợ nàng ta sẽ mừng như điên nhưng Lãnh Vy Ngữ đó đã chết rồi. Còn người đang đứng trước mặt Sở Thiên ông là Bạch Âm, sát thủ xuất sắc luôn có tên trong top 3 sát thủ hàng đầu thế giới ngầm.
Việc này cũng không thể trách Lãnh Vy Ngữ vì ông luôn đến giúp nàng chữa thương vào đêm khuya. Còn hạ thuốc mê cho nàng ngủ say như chết, làm sao biết được ông giúp nó chứ. Hơn nữa trước đây đêm nào ông cũng đến thăm nó nhưng không lần nào bị phát hiện cả, không ngờ hôm lại bị lộ tẩy. Lần trước ông bị công việc quấn thân không thể tới giúp con bé được.
Lãnh Vy Ngữ thờ ơ lãnh đạm nói "Bình dược này ta không dám dùng mong gia chủ thu hồi lại"
Sở Thiên chỉ biết cười khổ, ông lấy từ trong ngực ra một bức thư, đưa đến trước mặt nàng. Lãnh Vy Ngữ cầm bức thư lên đọc, một hồi sau nàng đưa mắt nhìn lão giả trước mặt. Mặc dù nàng không biết tình hình hiện tại của Sở gia thế nào nhưng qua những gì trong thư thì Sở gia đang bị Đinh gia chèn ép mười mấy năm nay, vì không có người tài trong lớp đệ tử trẻ. Hiện giờ địa vị Sở gia tụt dốc không phanh, rất nhanh sẽ đến cuộc tỷ thí xếp hạng trong Tứ đại gia tộc ở Thiên An thành Vân Nam Quốc, đến lúc đó Sở gia có thể bị loại ra khỏi hàng ngũ Tứ đại gia tộc. Nên bây giờ áp lực của Sở gia quả thật rất lớn. Sở Tuyết Nguyệt mẫu thân nàng trước khi lâm chung đã nhờ ông âm thầm chiếu cố nàng. Vì mẫu thân nàng sợ người nhị ca của mình sẽ làm hại nàng, vì thù hận giữ hắn và cha nàng.
"Gia chủ ngài cho ta đọc bức này là có ý gì?" Lãnh Vy Ngữ lạnh nhạt hỏi, nàng không muốn bị kéo vào vòng tranh đấu của mấy gia tộc này đâu, hơn nữa còn là đại gia tộc. Nàng vốn ghét mấy chuyện này, nếu lão bất tử trước mặt nàng muốn kéo nàng vào thì nàng sẽ không ngần ngại mà kề dao lên cổ ông ta.
"Ta biết con không muốn bị cuốn vào vòng tranh đấu này, nhưng thiên phú của đệ tử Sở gia không tốt. Như con thấy Sở Dao và Sở Như Tuyết tuy là tiểu thư Sở gia nhưng không cố gắng tu luyện. Bây giờ cấp bậc hai đứa đó cũng chỉ sắp xỉ nhau. Còn Mặc nhi thì thiên phú tốt hơn một chút lại chịu khó tu luyện, bây giờ đã là Huyền sư tam phẩm cao cấp. Nhưng vẫn quá yếu, nên.." Ông chưa nói xong đã bị nàng ngắt lời.
"Cho nên ngài muốn ta giúp hắn trong kì tỉ thí sắp tới? Một đứa phế vật như ta? Ha ha Sở gia chủ ngài đang nói chuyện cười à?" Lãnh Vy Ngữ châm chọc nói, lần đầu tiên nàng nghe Sở Thiên nói chuyện nực cười như vậy.
Sở Thiên nghe nàng nói thì mỉm cười đầy ẩn ý. Con bé cho rằng ông không biết chuyện gì sao? Trước khi xảy ra chuyện của Sở Dao ở đây, ông đã cảm nhận được giao động linh lực truyền tới từ tàn viện này. Nên ông đoán chắc Lãnh Vy Ngữ hoàn toàn không phải phế vật.
"Con cho rằng lão già ta không biết gì hay sao? Trước khi đám Sở Dao đến tìm con làm loạn, ta cảm nhận được một luồng giao động huyền lực truyền tới từ tàn viện này của con. Vậy chuyện này con giải thích thế nào đây Tiểu Ngữ?" Ông khẽ cười nhẹ nhàng nói.
Lãnh Vy Ngữ nghe ông nói thì ngây người, không ngờ do nàng kí khế ước với Hỗn Độn Thiên Châu gây ra giao động huyền khí. Làm cho ông cảm nhận được, tuy vậy nàng vẫn cứng rắn nói, "Vậy thì chứng minh được gì? Giao động huyền khí ở tàn viện này nhưng không có nghĩa là ta làm ra"
"Hửm? Vậy sao? Vậy thân thủ lúc trưa của con là như thế nào? Sát khí cùng với khí chất cao cao tại thượng đó từ đâu mà có? Hơn nữa con làm cách nào mà làm cho Sở Dao Huyền sĩ lục cấp sơ kỳ bất động?" Sở Thiên liên tục truy vấn làm cho nàng cứng họng hoàn toàn, không nói lại được. Vị gia chủ này tuy đã là một lão già nhưng tâm tư sắc bén lão luyện không hề phai mờ.
Sở Thiên thấy nàng cứng họng liền mỉm cười thản nhiên, ông lại nói tiếp "Từ lần trước con thay đổi rất nhiều!"
Nghe vậy nàng châm chọc cười, nhún vai nhàn nhã đáp lại "Dạo qua một vòng quỷ môn quan, không ai không thay đổi cả. Chuyện này ta cũng phải cảm tạ hai tỷ muội cao ngạo kia, nếu không có hai người kia thì chắc ta cũng sẽ yếu đuối nhu nhược như trước."
Điều này nàng nói hoàn toàn là sự thật. Nếu không có hai tỷ muội kia thì nguyên chủ sẽ không hương tiêu ngọc vẫn, còn Bạch Âm nàng sẽ không có cơ hội được sống lại lần nữa.
Nghe nàng nói ông khẽ cau mày, ông chỉ nghe Sở Mặc nói không biết rõ tình trạng cụ thể của Lãnh Vy Ngữ. Ông nói "Vết thương rất nghiêm trọng hay sao?"
Lãnh Vy Ngữ không đáp chỉ kéo ống tay áo lên, lộ ra bên trong là hàng loạt các vết thương đan xen nhau được sử lí kĩ càng nhưng vẫn không giấu được vẻ dữ tợn*. Vừa nhìn thấy vết thương của Lãnh Vy Ngữ, mặt Sở Thiên trầm xuống. Hai đứa này, đánh biểu muội nó không hề nương tay chút nào. Vết trường tiên, gậy thậm chí có cả vết dao, từng vết từng vết như khảm sâu vào da thịt. Chỉ mới cánh tay đã như vậy, vậy còn cơ thể thì sao? Nghĩ vậy ông không khỏi nhìn nàng. Bị đánh đến mức như vậy mà con bé không chết đã là may mắn rồi. Còn về sự thay đổi lớn này thì hoàn toàn là điều đương nhiên.
(*) Vết thương tuy đã được Bạch Âm xử lí sát trùng rồi nhưng Bạch Âm không băng bó lại nên có thể thấy được miệng vết thương.
Sau khi thấy vết thương của nàng, Sở Thiên lấy từ trong ngực ra vài bình dược chữa thương tất cả đều là thượng phẩm. Vừa nhìn vào thì biết nó trân quý như thế nào.
"Con tạm dùng mấy bình này hồi phục thương thế đi. Ngày mai, ta sẽ kêu Mặc nhi mời dược sư về xem cho thân thể con. Con không được để lại nội thương" nói xong không để nàng trả lời ông đã nhảy ra khỏi tàn viện.
Lãnh Vy Ngữ nhìn mấy bình dược trên bàn. Tất cả đều là thượng phẩm dược chữa nội thương đến ngoại thương. Không ngờ Sở Thiên lại ra tay hào phóng như vậy, lúc lấy ra ông hoàn toàn không do dự. Tự nhiên lấy ra giống như cho nàng là điều đương nhiên. Kiếp trước nàng là trẻ mồ côi từ nhỏ, được sư phụ tốt bụng mang về nuôi dưỡng. Từ trước tới giờ ngoài sư phụ ra chưa một ai quan tâm nàng như vậy làm nàng thực sự không thích ứng kịp.
Danh Sách Chương: