• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Dao nghiêng nhẹ đầu nhìn xem thái độ của An Diệp, bà chỉ biết lặng nhìn đứng bên cạnh Phương Điền liếc nhìn ông. Buồn cười nhất ở điểm mỗi khi nhà không có người, mẹ chồng đay nghiến cô ra mặt. Nhưng nếu có cha chồng và con trai ở nhà, bà chỉ lườm nguýt, chép miệng chứ hiếm khi to tiếng với Lâm Dao.

Phương Điền nhìn lướt qua con trai, con dâu rồi nhìn An Diệp, giọng nói bằng phẳng, đều đều:

- Điều quan trọng nhất trong cuộc sống chính là tôn trọng lẫn nhau! Khi tức giận, nổi cáo phải nghĩ tới cái mà người nhà tốt với mình!

Ông nhìn sang Lâm Dao.

- Khi giận hờn đừng to tiếng với nhau! Có phiền não phải giữ lại trên bàn ăn, cười cười, nói nói thì sẽ không còn quan trọng nữa! Còn mâu thuẫn gì về phòng ngủ ôm chặt nhau thì sẽ không còn tranh cãi nữa!

Phương Điền nhìn lướt qua vợ lẫn con dâu chốt lại, giọng ông quyết đoán:

- Ba chữ "Người một nhà" nói thì dễ, làm thì khó. Tôi mong đây là lần cuối nhìn thấy hai người cãi nhau!

Cả nhà im lặng nhìn nhau không ai dám nói gì, hành động này của ông đã giúp Lâm Dao đòi lại công bằng, giúp gia đình lập lại trật tự, nề nếp. Trước khi quay lưng rời đi, Phương Điền chỉ để lại một câu:

- Tình cảm gia đình chính là nhất thời ồn ào, sau đó cả đời tốt đẹp!

...o0o...

Từ lúc cưới tới nay, sáng nào Phương Viên đều tự lái xe đưa Lâm Dao đến công ty làm việc, còn đưa cô đến tận đại sảnh rồi mới yên tâm đi về, lâu lâu như vậy người ta còn bỏ qua, nhưng ngày nào cũng vậy khiến dân chúng nảy sinh hoài nghi.

Có hôm một nhân viên mạnh dạng hỏi cô:

"Sao ngày nào cũng thấy chủ tịch Phương đưa chị đi làm hết vậy? Còn đưa vào tận cửa công ty nữa?"

Cô chỉ biết cười xấu hổ nói đùa:

"Ổng sợ tôi bị bắt cốc giữa đường nên mới theo vô tới tận đây."

Vì chính cô ấy còn không hiểu sao chồng mình phải làm vậy, tuy không quen với điều này nhưng cô chẳng còn cách nào khác.

Xe dừng lại trước sảnh lớn công ty, Lâm Dao bước xuống trước mà không cần đợi anh giúp, do công ty đang chuẩn bị hợp tác nên anh thường xuyên đến làm việc cùng cô.

Hai người cùng bước vào bên trong sảnh, dù đã đến đây nhiều lần nhưng vẫn thu hút ánh nhìn của nhân viên lễ tân ở đây, họ vẫn cứ nhìn anh với ánh mắt soi xét, rồi thì thầm tai nhau những lời không hay:

- Đến bây giờ tôi vẫn không thể tin giám đốc Lâm đã kết hôn.

Người nhân viên đứng cạnh góp lời:

- Không phải cô ấy và trợ lý Dạ đang yêu nhau sao?

Lâm Dao bước chậm lại, ngoảnh mặt nhìn lướt qua hai người họ, bắt gặp ánh mắt khó chịu của cô, hai người họ không dám nói thêm câu nào. Không biết Phương Viên có nghe thấy những lời họ nói khi nảy hay không, từ đầu đến cuối vẫn bước theo sau Lâm Dao không nói câu gì. Nhân viên lễ tân vẫn cứ dõi theo bóng lưng hai người họ cho đến khi khuất sau ngã rẽ hành lang.

- Tôi nói gì sai? Sao cô ấy nhìn chúng ta như vậy chứ?

Cách đó không xa, tại một góc khuất hành lang, một người đàn ông trong bộ vest màu kem nhạt, đi cùng chiếc áo sơ mi trắng, với mái tóc xoăn đơn giản với hai bên được cắt ngắn, phần mái làm xoăn nhẹ nhàng theo phong cách Hàn Quốc, cứ đưa mắt nhìn theo Phương Viên và Lâm Dao, anh ta đã đứng đây từ lúc hai người họ vừa đi vào cổng.

Than máy di chuyển đến tầng năm rồi dừng lại, Phương Viên cùng Lâm Dao bước ra, vừa đi anh vừa hỏi:

- Chuyện tiếp quản công ty em có đối sách chưa? Bên nhân sự thì sao? Có thêm bớt gì không?

- Không có, tạm thời cứ để bộ máy nhân sự cũ hoạt động thêm một thời gian đi!

Lâm Dao đưa tay cầm tay nắm, mở cửa bước vào phòng. Bên trong là sự kết hợp hoàn hảo của gỗ veneer và gỗ tự nhiên có tông màu nâu trầm vừa sang quý vừa ấm áp. Vị trí đặt bàn bao quát mọi khu vực, ngóc ngách của căn phòng. Trên tường còn có một bức tranh phong thủy ý nghĩa tốt lành là Bát Mã Truy Phong. Bên cạnh kiểu dáng đẹp, màu sắc hợp phong thủy, chiếc bàn làm việc dành cho Chủ tịch HĐQT còn có tủ phụ, tủ di động với các ngăn kéo, khoang chứa đồ khá rộng lớn, ngăn nắp.

Vừa nhìn xung quanh anh vừa nói:

- À phải rồi, em cho anh xem thử một số mẫu thiết kế trong những năm gần đây của em được không?

Lâm Dao ngạc nhiên dừng bước quay lại nhìn anh hỏi:

- Bây giờ luôn hả?

Anh gật đầu ngồi xuống ghế sofa đối diện bàn trà.

- Phải, ngoài ra cho anh mượn xem qua vài mẫu trang sức thành phẩm của em nữa!

Cô nhìn ra phía cửa phòng làm việc nói:

- Hôm qua tôi vừa bàn giao cho xưởng sản xuất rồi, giờ tôi ra ngoài lấy giúp anh nha?

- Như vậy có phiền không? Hay em làm việc đi! Em chỉ chổ nh ra ngoài lấy cho!

Phương Viên chống tay xuống ghế định đứng lên, thì Lâm Dao giơ tay lên ra hiệu dừng lại.

- Nhanh lắm, anh ngồi đó đợi chút! Tôi về liền!

Không để Phương Viên có cơ hội phản kháng, Lâm Dao lập tức ra khỏi phòng tìm giám đốc sản xuất. Anh vắt chéo chân, chạm các đầu ngón tay lại tương ứng với nhau ngã người về sau, tựa lưng vào ghế nhìn theo bóng lưng của Lâm Dao, trong vô thức đột nhiên mỉm cười, trong lòng cũng thắc mắc "Sống cùng nhau cũng hơn một tuần rồi, sao cô ấy vẫn cứ giữ khoảng cách với mình như vậy?".

...o0o...

15 phút sau, Lâm Dao từ phòng làm việc Hà Dĩ Đông bước ra, một tay cầm sắp giấy thiết kế những mẫu sản xuất của những năm gần đây, tay còn lại cầm cả túi hợp trang sức mẫu vô cùng nặng nề. Đáng ra công việc này sẽ có trợ lý riêng thay cô làm, nhưng vì mới lên chức chưa sắp xếp lại nhân sự nên tạm thời chưa tuyển dụng trợ lý.

Áp lực trên hai cánh tay rất nặng, cô chỉ muốn bỏ xuống đất rồi kéo đi về phòng mà thôi, nhưng Lý Dạ Thiên đang đi phía sau nên cô phải cố gắng gượng, anh ta cũng chính là người đàn ông đã lén lúc theo dõi cô và chồng khi ở sảnh lớn công ty lúc sáng nay.

Nhìn cô từ xa đến gần suốt một buổi sáng, Dạ Thiên cũng không tin vào mắt mình, đây chính là cô gái khi xưa hắn từng yêu. Từ vóc dáng, phong cách ăn mặc cũng thay đổi đi nhiều, không còn trẻ con, yêu thích những màu sắc tươi tắn như trước nữa. Hắn không thể tin được, chỉ vừa không gặp nhau trong một thời gian ngắn thôi, cô lại thay đổi ngoạn mục như vậy.

Bản thân trở nên đẹp hơn, thay vì đánh ghen hay sống mãi trong đau khổ, dằn vặt, cô đã thức tỉnh để sống cho mình, gác quá khứ đau buồn sang một bên, làm bản thân trở nên xinh đẹp là cách trả đũa ngọt ngào nhất.

Người đi trước, kẻ đi sau lại thu hút ánh nhìn của những nhân viên đang đứng làm việc trong phòng ban. Dạ Thiên bước nhanh đến từ phía sau, đôi chân dài đó nhanh chóng vượt mặt Lâm Dao, hắn đứng chặn phía trước cô, cảnh cả hai giáp mặt nhau tại công ty, nơi chứa biết bao kỷ niệm tươi đẹp của một thời đã qua.

Gã ngạc nhiên về sự mới mẻ, xinh tươi và thời thượng của cô, vốn dĩ còn nghĩ phải chìm trong hố sâu đau khổ, tuyệt vọng mà hắn gây ra, nhưng giờ người đau khổ lại là anh ta, gã chỉ biết nhìn Lâm Dao mà tiếc nuối hùi hụt.

Cả hai im lặng nhìn nhau một lúc lâu không biết nói gì, Dạ Thiên lên tiếng trước, giọng nói mỉa mai nụ cười miệt thị nói:

- Tôi không nghĩ một chủ tịch lớn mà cũng đích thân xuống tận xưởng sản xuất để lấy mẫu. Thật là vất vả.

Anh ta đưa tay lên vuốt ngang má cô trêu chọc:

- Một nhà lãnh đạo giỏi không nhất thiết phải ôm tất cả mọi việc trong doanh nghiệp!

Lúc trước Dạ Thiên từng là trợ lý của Lâm Dao. Nghe anh ta nói vậy cô mới nhớ đến một số chuyện đã qua, dạo trước một khi cô cần bản thảo, hay trang sức mẫu thì dù bận đến đâu Dạ Thiên cũng bỏ hết tất cả mà chạy xuống xưởng sản xuất lấy về dùm cô ấy.

Bây giờ đã không còn nữa rồi, tất cả chỉ là kỉ niệm, tuy đang rất mệt mỏi nhưng Lâm Dao vẫn phải gồng mình, cố tỏ ra vui vẻ bằng cách kéo dãn một số cơ mặt và khoé môi sang hai bên tạo ra một nụ cười giả nhìn Dạ Thiên nói:

- Tôi chỉ là thấy giám đốc Đông tội nghiệp, công việc bận quá không muốn làm phiền nên mới xuống xưởng lấy luôn.

Sau cùng, chính nụ cười của cô mới là thứ vũ khí sắc bén nhất khiến hắn phải đau đớn, nụ cười ấy rất có khí chất khiến hắn nhớ lại lần đầu cả hai gặp nhau, cũng chính nhờ nụ cười của cô đã khiến hắn rung động. Dạ Thiên nhướng một mày, đi kèm với một nụ cười bí hiểm thể hiện thái độ hoài nghi.

- Oh, vậy hả?

Lâm Dao nhếch môi cười trừ rồi quay người bỏ đi trong tư thế ngẩng cao đầu hiên ngang.

- Tôi còn việc phải làm, xin phép.

Hắn ta cảm thấy lạ rằng vì sao việc lừa dối cô lại có thể khiến cô bình tĩnh và dửng dưng đến vậy? Dạ Thiên đút hay tay vào túi nhanh chóng đuổi kịp bước chân cô, vừa đi anh ta vừa nói:

- Cứ như vậy mà đi? Gặp lại cố nhân cũng không muốn nói chuyện à? Em không thấy mình nợ anh một lời giải thích hả?

Khi phải nghe những điều mình cảm thấy không thoải mái, Lâm Dao quay đầu né tránh Dạ Thiên, đây là một nổ lực nhầm tạo khoảng cách với anh ta.

- Tôi và anh có gì để nói?

- Chúng ta vốn dĩ đang yêu nhau rất sâu đậm, vậy mà đột ngột em lại kết hôn với gã khác... Haha em nghĩ mình không cần giải thích hả?

Cô không có ý định giải thích, chỉ nhướng mày đi kèm với đôi môi mím chặt, cúi đầu thấp và nhẹ nhàng quay sang hướng khác thể hiện thái độ xem thường, không quan tâm.

- Có phải em quyết định chia tay với anh, lựa chọn kết hôn với một người đàn ông lớn hơn mình, là vì khối tài sản của anh ta không?

Lâm Dao đột ngột dừng lại, ngẩng đầu cau mày liếc mắt nhìn Dạ Thiên. Cô cảm thấy buồn cười vì anh ta không biết xấu hổ khi nói ra những lời đó. Tuy gia đình cô không giàu có gì, nhưng không nghèo nàn đến nỗi phải trong cậy, lừa dối người khác.

- Anh biết nguyên nhân thật sự tôi chia tay mà? Nếu không phải vì thói lăng nhăng của anh, tôi có cần phải làm vậy không?

Anh ta nuốt nước bọt, yết hầu khẽ chuyển động, sao cô lại biết chuyện này? Anh ta đang cảm thấy vừa ngạc nhiên lại vừa tò mò.

- Lăng nhăng? Em ăn nói cho cẩn thận vào đó! Ăn có thể ăn bậy được, nhưng không thể nói bậy! Ai lăng nhăng trước còn chưa biết đâu!

Biết là gã ta không bao giờ thừa nhận nên Lâm Dao cố tình nhắc lại:

- Cách đây hai tuần trước, là ai đã lớn tiếng chẳng tí nào thương tiếc đứng trước mặt tôi nói "Tôi bây giờ đã có tiền, cô có thể cút đi rồi!"

Dạ Thiên vừa nghe xong đã nghiêng đầu nhìn về phía bên trái, cố nhớ lại những gì Lâm Dao vừa nói. Cô uỷ khuất nói tiếp:. Truyện Ngôn Tình

- Có khi nào anh nhìn lại quá khứ chưa? Nhớ lại những ngày tháng khó khăn nhất của chúng ta?

Hắn ngẩng đầu nhìn Lâm Dao không nói, hai bàn tay cô vô thức siết chặt vào những món đồ đang cầm trong tay. Giọng nói run run sắp khóc:

- Hai chúng ta đã yêu nhau từ lúc anh không có gì trong tay, tôi chính là người đưa anh lên chức vụ trợ lý giám đốc. Anh có khi nào tự hỏi "Nếu không có tôi, anh có được như bây giờ không?" Tôi là người cùng anh trải qua quãn thời gian khó khăn nhất, kết quả công việc anh vừa mới khởi sắc liền lăng nhăn với cô gái khác giàu có hơn.

Trong lòng hắn ta hơi dao động, có cảm giác chột dạ khi bị Lâm Dao phát hiện đều mình đang giấu giếm bại lộ, liền quay đầu nhìn sang hướng khác. Cô dùng giọng quyết đoán, nhìn thẳng vào mắt hắn nói:

- Tôi không muốn nói ra cho mọi người biết nguyên nhân chia tay, là vì chút tình cảm cuối cùng này, mong anh biết điều một chút! Đừng đi đồn thổi lung tung, nếu không... ngay cả chút sỉ diện cuối cùng của một người đàn ông, cũng đừng hòng tôi cho anh!

Nói xong, Lâm Dao liền đi thẳng không ngoảnh mặt lại, Dạ Thiên lo lắng quay người, đảo mắt nhìn xung quanh, nhân viên đang tập trung làm việc, không ai để ý đến họ nữa, anh ta nhanh chóng bước nhanh đến chổ Lâm Dao, thô lỗ nắm lấy tay cô kéo mạnh rẽ sang hướng khác của hành lang. Bị lực mạnh tác động đột ngột làm cô giật mình, chưa kịp phản ứng đã bị anh ta kéo đến phòng Pantry của công ty (Đây là nơi nhân viên có thể nghỉ ngơi, thư giãn, tái tạo năng lượng để nâng cao hiệu quả công việc.)

Vừa đi Lâm Dao vừa vùng vẫy mạnh liên tiếp để thoát khỏi tình trạng đang bị giữ chặt.

- Nè! Anh kéo tôi đi đâu vậy? Tôi phải về phòng làm việc! Buông tôi ra!

Dạ Thiên đẩy cô vào trong, sau đó nhanh tay khoá cửa lại. Lâm Dao tức giận đặt những thứ đang cầm trên tay xuống bàn nhìn anh ta nói:

- Anh điên hả? Làm gì vậy? Mau thả tôi ra! Có tin tôi sẽ sa thải anh ngay không?

Anh ta nhếch môi cười khẩy nhìn Lâm Dao.

- Em thử làm đi! Những bức ảnh thân mật trong quá khứ của hai chúng ta sẽ lập tức xuất hiện đầy trên các diễn đàn mạng xã hội, để anh xem đến lúc đó một người sỉ diện ảo như em, làm sao đối mặt với chồng mình, làm sao nhìn mặt người khác nữa.

Cô trừng mắt nhìn hắn hỏi:

- Anh đang uy hiếp tôi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK