Sau khi Lâm Dao tắm xong, phải giải quyết một số việc của công ty nên hơn 24.00 giờ khuya cô mới lên giường ngủ. Lâm Dao quay người nhìn sang thấy Phương Viên đang nằm trên chiếc ghế sofa gần cửa phòng, anh đã chìm vào giấc ngủ khá lâu.
Người đề xuất ý tưởng ngủ riêng này là Lâm Dao, vì hai người lớn lên trong môi trường khác nhau nên tính cách và thói quen của mỗi người sẽ rất khác nhau, một khi đã hình thành một số thói quen rất khó thay đổi.
Không phải cô không muốn ngủ chung với anh mà là cô thích ngủ bật đèn, vì từ nhỏ cô rất sợ bóng tối, trong khi Phương Viên chỉ có thể vào giấc nếu mọi vật xung quanh chìm trong bóng tối. Một điểm nữa là cô rất thích nghe nhạc khi ngủ, và luôn trằn trọc, xoay bên nọ bên kia trước khi vào được giấc, còn Phương Viên lại rất thính ngủ, chỉ cần một tiếng động là có thể đánh thức anh, trong một đêm cô vô tình làm anh liên tục giật mình đến mấy lần.
Để cho cả hai người có một giấc ngủ ngon hơn, lựa chọn đơn giản nhất là ngủ riêng. Chỉ cần việc ngủ riêng thôi không nói lên quan hệ giữa hai người có vấn đề gì.
...o0o...
Trước khi ngủ cô không quên cài báo thức, sáng hôm sau Lâm Dao cố tình thức dậy từ sớm muốn đích thân xuống bếp chuẩn bị bửa sáng cho cả nhà. Cô may mắn sinh ra trong một gia đình khá giả, cùng với vẻ ngoài ưa nhìn, cha mẹ cô không tiếc tiền để cho con gái chi tiêu sắm sửa cho bản thân. Vốn được quen cưng chiều từ nhỏ, những việc bếp núc như vậy chỉ toàn phụ thuộc vào giúp việc, lúc trước cô từng nghĩ: "Cả đời này sẽ không bao giờ bước vào gian bếp!"
Nhưng tối qua cũng suy nghĩ rất nhiều về những lời mẹ chồng nói lúc sáng, dẫu sau cô cũng là dâu con trong nhà họ Phương, người một nhà nên vì nhau một chút! Cô không muốn vì mình mà làm cả nhà mất hoà khí, cũng không muốn Phương Viên phải khó xử khi đứng trước hai người phụ nữ, nên cô lựa chọn nhân nhượng mà lùi về sau một bước. Nhường nhịn mẹ chồng sẽ đổi lại một gia đình hòa thuận, hôn nhân hạnh phúc.
Lâm Dao đóng cửa lại, nhẹ nhàng đi nhón nhén ra khỏi phòng. Từ trên lầu đi xuống cầu than luôn có ánh đèn vàng hai bên hành lang chiếu sáng, nên không sợ té ngã. Bước xuống bếp cô đưa tay lên góc tường bật công tắt đèn lên, cả căn bếp lung linh sáng rực, sự kết hợp giữa chất liệu gỗ cao cấp, mặt đá và các vật liệu khác tạo nên không gian phòng bếp quý phái.
Nội thất phòng bếp theo phong cách tân cổ điển, mang trong mình sự sang trọng và tinh tế nhưng không thể bỏ quên yếu tố tiện nghi, hiện đại.
Cô bước đến tủ lạnh, đưa tay lên mở tủ nhìn thử bên trong còn gì, không như cô tưởng tượng bên trong tủ lạnh không còn nhiều thức ăn. Thôi thì còn gì làm nấy, cô đem ra hết những rau, củ sẳn có từ trong tủ lạnh ra, sau đó lên mạng tìm học cách chế biến.
Ngay lần đầu tiên vào bếp, cô đã làm vỡ năm cái bát, ba cái đĩa và “kết liễu” luôn một cái nồi.
Vừa 06.03 phút sáng đang ngủ trong phòng mà nghe dưới nhà có tiếng động lớn, cả nhà sợ có trộm liền bật dậy đi xuống giường ra khỏi phòng kiểm tra thử. Vừa bước xuống gian bếp mọi người trong nhà đều bị cô làm cho bất ngờ, một Lâm Dao lắm lem mùi dầu bếp với đầu cổ tóc tay bù xù không vào nếp chỉ để chuẩn bị bửa sáng cho cả nhà.
Sự ngạc nhiên biểu hiện thoán qua gương mặt họ không đến một giây, Phương Viên và cả Phương Điền cùng bước đến chổ cô.
- Con đang làm gì dưới đây vậy?
Lâm Dao vừa chiên cá vừa nói:
- Con định nấu bửa sáng cho cả nhà.
Cô quay lại nhìn Phương Điền, nhìn lướt qua An Diệp lẫn Phương Viên rồi nghiêng đầu hỏi:
- Nhưng sao mọi người lại kéo nhau xuống đây vậy? Có phải do con quá ồn nên khiến mọi người thức giấc không?
Phương Viên nói:
- Không phải vậy, do cả nhà nghe thấy dưới bếp có tiếng động sợ là có trộm nên mới xuống đây xem thử.
Bà An Diệp nhìn lướt qua bàn bếp, đúng là thiên kim vào bếp có khác, cảnh tượng trước mắt không thể nào chịu nổi. Sự cố gắng của cô hình như chẳng nhằm nhò gì so với độ hậu đậu của mình. Bát đĩa vẫn vỡ, nồi vẫn cháy, Phương Điền nhìn thấy con dâu chật vật với chuyện bếp núc liền không nhẫn tâm đứng im nhìn, ông nói:
- Nếu con không thích hợp với chuyện bếp núc thì đừng ép mình nữa! Sau này chuyện cơm canh cứ giao cho mẹ con với con Thu giải quyết đi!
An Diệp bước gần đến nhìn thử sáng giờ cô làm được trò trống gì rồi, vừa nhìn bà đã thấy phát ngán.
Bà phàn nàn:
- Nấu có một bữa cơm cũng không xong, móng tay móng chân thì bôi đỏ bôi xanh, dài loàng ngoằng.
Bà chấp tay ra sau lưng, tay kia giơ ra chỉ thẳng vào thớt rau khó chịu nói:
- Ai đời nó kê rau muống vào thớt? Thái một phát hết phần gốc.
Một người được nuông chiều từ nhỏ như cô lần đầu tiên vào bếp vụng về, lóng ngóng tay chân là điều hiển nhiên, bà ấy có cần nói nặng vậy không? Đối diện với những lời ác ý từ mẹ chồng, cô không muốn để bụng liền ngây thơ đáp lại:
- Làm vậy vừa nhanh vừa đỡ nhựa ra tay, ngồi nhặt từng ngọn biết đến bao giờ?
Nghe con dâu nói câu nào trả lời câu đấy, khiến lửa giận trong lòng bà trực trào nổi lên, An Diệp nhìn vào rỗ rau bắt lỗi cô từ những việc nhỏ nhất. Bà chỉ tay vào rỗ rau trước mặt chán nản nói:
- Nhìn rổ rau còn lẫn cả rễ, cả lá úa, lá sâu, cọng dài cọng ngắn hỗn tạp, là tôi bực hết cả người. Tôi không hiểu làm việc mà cô để tâm trí đi đâu nữa, rỗ rau như vậy mà coi được, như vậy là cho người ăn đó sao? Cô tưởng nhà này là chó hả?
Hành động soi mói hay bắt bẻ của bà không nhằm mục đích xúc phạm Lâm Dao. Mà đó chỉ là cái cớ để bà khẳng định vị trí duy nhất trong gia đình của mình với nàng dâu mới. Bởi mẹ chồng nào cũng mong con dâu mình là hoàn hảo nhất. An Diệp muốn rèn giũa con dâu mình để phù hợp với lối sống, sinh hoạt trong gia đình. Nhưng những câu nói đó vô tình khiến cô cảm thấy tự ái, vì quá giận dỗi cô định lên tiếng cãi lại, ngay sau đó liền bị Phương Viên chặn họng, giúp cô giải quyết vấn đề, anh vổ nhẹ lên vai cô trấn an:
- Em đừng tức giận! Để anh nói chuyện với mẹ!
Anh quay sang nhìn mẹ mình nói, thái độ vô cùng thận trọng, kiên nể:
- Mẹ đừng nói vậy nữa! Lâm Dao lần đầu tiên vào bếp nên chưa làm quen được, vài ngày nữa con tin cô ấy sẽ thích nghi được mà.
Phương Điền cũng lên tiếng giải vây giúp Lâm Dao:
- Đúng vậy, con dâu mới về nhà em đừng làm cho nó sợ!
Nghe mọi người nói vậy bà cũng cảm thông phần nào, đang định mắt nhắm mắt mở rời đi thì nồi cơm điện nhảy nút, bà đưa mắt nhìn sang, chân bước qua đó mở nắp nồi lên xem thử, trong lòng bà thầm nghĩ chắc không tệ đến nổi không biết nấu cơm. Nhưng tưởng tượng luôn đi ngược lại với thực tế, bà bức xúc đập mạnh nắp xuống nồi cơm, giận tím người quay sang nhìn Lâm Dao.
- Chỉ mỗi việc cắm cơm, nửa khô nửa nhão, nuốt không nuốt nổi. Riết rồi tôi thấy con người cô tệ quá tệ...
Phương Điền nhíu mày bật lưỡi, ông không hiểu sau có một chuyện nhỏ như vậy bà có thể xé ra to, rồi nhay đi nhay lại mấy phút như vậy.
- Chậc, An Diệp à!
Bị chồng nhắc khéo, bà bực bội rời khỏi bếp, Phương Điền nhìn qua đống chén đĩa bừa bộn trên bếp cũng thở dài nản lòng mà rời đi. Trước khi đi ông không quên dặn:
- Hai đứa lên phòng đi! Để đó cha nói con Thu dọn, rồi chút nữa cha gọi phở về ăn sáng.
Đúng là cô không có duyên với chuyện bếp núc thật, Lâm Dao nhìn vào những món mình làm ra cũng muốn nôn, huống chi là nuốt vào bụng. Phương Viên khom người xuống giúp cô cỡi tạp dề.
- Đừng buồn nữa! Không sao đâu, vài hôm nữa cũng quen thôi, mẹ anh nhắc nhở vậy thôi chứ không ác ý gì, em đừng để bụng đến những lời mẹ nói!
Cô cỡi chiếc găng tay nhựa đang đeo ra đặt xuống bàn.
- Thôi đi! Nếu mẹ anh đã không hài lòng thì dù có làm gì đi nữa cũng không khiến bà ấy thay đổi cái nhìn, vậy nên từ nay về sau tôi không nhúng tay vào nữa!
Mẹ anh là người khó tính, cô chưa từng thấy người nào vừa khó vừa kỹ tính như bà. Lâm Dao làm gì mẹ anh cũng phải nói xen vào mấy câu khiến cô khó chịu, tức tối. Nhưng cô nhẫn hết, vì muốn dĩ hòa vi quý trong gia đình.
Nói xong, Lâm Dao liền phũ phàng quay lưng, nhất thời Phương Viên không biết nên làm gì, nếu bênh vực cho mẹ thì bất công việc cô, nhưng nói đỡ cho cô thì khiến mẹ nổi giận. Trong chuyện này không ai sai, chỉ là cách nhìn nhận sự việc khác nhau mà thôi.
...o0o...
Tạm gác lại chuyện mẹ chồng nàng dâu, Lâm Dao cầm túi xách từ trên cầu than bước xuống với bộ vest màu trắng trendy, đối với những người có dáng người gầy như cô, thì gam màu trắng sẽ giúp đậm người hơn.
Bên trong là chiếc sơ mi xanh navy thắt nơ đầy trang nhã và lịch sự, theo sau là một Phương Viên vội vã, với bộ vest ba mảnh màu trắng táo bạo và độc đáo mặc cùng áo sơ mi nâu sọc đen, cà vạt lụa đỏ và giày đen. Biết tin vợ yêu chuẩn bị lên công ty anh định lấy xe chở cô đi, như đều bị cô từ chối.
- Tại sao lại không đi làm chung chứ? Không phải em muốn ở trước mặt mọi người chúng ta phải tỏ ra hạnh phúc sao? Bây giờ từ chối đi cùng anh là sao chứ?
Cô sợ trễ giờ làm, vừa bước nhanh vừa nói:
- Tôi có xe riêng mà?
Đang bước vội, đôi giày cao gót không nghe lời trẹo qua một bên, vô tình làm cô xém ngã nhàu xuống bên dưới.
- Ahh...
- Ê, nè!
May nhờ Phương Viên xử lý quá lanh lẹ, nhanh chóng nắm lấy tay cô kéo ngược về sau, choàng tay qua eo cô rồi đỡ lấy Lâm Dao từ từ di chuyển xuống bậc thang, giúp cô đi lại dễ dàng hơn.
- Chân em đau không?
Lâm Dao lắc đầu.
- Không đau.
Vừa hay An Diệp vô tình đi qua nhìn thấy những hành động đó, mọi nhất cử nhất động của cô đều bị bà soi mói và chỉ trích liên tục. An Diệp dừng bước, liếc mắt nhìn sang hướng khác không quay đầu lại mà chỉ nói phong long:
- Mặc váy, trang điểm?
Bà không thích, nói:
- Đàn bà lấy chồng rồi, mặc đẹp để trai nó nhìn hả?
Nói xong, An Diệp phũ phàng quay lưng, cứ thế mà đi ra phòng khách. Phương Viên nói nhỏ bên tai cô:
- Chào mẹ một tiếng rồi đi!
Vì là dâu mới về nhà chồng, chồng lại là con trai một nên cô đành cố gắng làm tròn bổn phận, chuyện to hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không mà bỏ qua, không để bụng đến những gì mẹ chồng vừa nói.
- Ừ.
Cô cũng đồng ý. Trước khi Lâm Dao lấy chồng, mẹ đẻ cô đã dặn rằng: "Sau khi kết hôn phải giữ khoảng cách với mẹ chồng! Quá thân thiết sẽ gây ra nhiều xung đột từ chuyện lớn chuyện nhỏ."
Như đã nói từ trước, cô không nói gì nhiều với An Diệp từ ngày bước chân về đây, rất giữ khoảng cách với bà. An Diệp thuộc kiểu phụ nữ nông thôn truyền thống, nên bản thân cô e ngại có nhiều điều bà sẽ "Ngứa mắt" với con dâu. Nên cô ít khi nói chuyện với bà, trừ khi phải mở lời.
Hai người cùng bước ra phòng khách, đi gần đến chổ bà Lâm Dao chạm nhẹ vào tay Phương Viên nhắc khéo anh buông tay ra, anh hiểu ý liền rút tay khỏi eo cô bước đến chổ bà An Diệp.
- Mẹ, con đi làm nha?
An Diệp vui vẻ nhìn sang con trai cười nói:
- Ừ, con đi làm cẩn thận nha!
Anh mỉm cười gật đầu nhẹ rồi xoay người bỏ đi, Lâm Dao cũng cầm túi xách nối gót theo sau, nhưng chỉ vừa đi được vài bước đã bị bà An Diệp gọi lại:
- Lâm Dao, cô cầm túi đi đâu vậy?
Lâm Dao cảm giác có điều không lành sắp sảy đến, cô nhẹ nhàng quay mặt lại cố gắng vui vẻ trước mặt bà.
- Dạ, con đi làm mẹ.
Nhưng dù cô cố gắng trau dồi để thích nghi, mẹ chồng vẫn chẳng muốn làm bạn với con dâu. An Diệp ngạc nhiên nhướng cau mày, mắt mở to nhìn Lâm Dao, bà nói:
- Trong đầu cô vẫn giữ nguyên ý định đi làm hả?
Câu hỏi này là có ý gì? Không lẽ bà nghĩ sau khi kết hôn rồi định chôn chân cô ở nhà, muốn Lâm Dao quán xuyến nhà cửa?
- Việc quan trọng nhất của phụ nữ là phải ở nhà lo lắng, chăm sóc cho chồng con, chứ không phải đi ra ngoài làm rồi bỏ bê chồng con!
Lại mấy cái suy nghĩ phong kiến nữa rồi, mỗi lần cô nghe mẹ chồng nói đi nói lại vấn đề này là bực hết cả mình lên, chắc đối với bà ấy con gái vẫn kém cỏi hơn địa vị của đàn ông trong nhà.
An Diệp nghiêng đầu nhướng mày nhìn Lâm Dao hỏi:
- Tôi nói vậy là muốn cô chăm sóc ch Phương Viên thật tốt, cô có hiểu không?
Vì An Diệp chỉ có một mình anh là con trai nên được nâng niu như trứng, hứng như hoa vậy thôi. Dù là vậy như Lâm Dao cũng không thể nào chấp nhận được sự thiên vị đó, dù khó chịu trong lòng như cô vẫn cố gắng khống chế cảm xúc của mình lại mà ăn nói nhẹ nhàng:
- Những gì mẹ nói con đều hiểu, nhưng bây giờ nam nữ đều bình đẳng cả rồi! Con trai ra ngoài làm việc kiếm tiền, nuôi sống gia đình được thì con gái cũng vậy.
Trong mắt mẹ chồng, thì Lâm Dao là cô con dâu vụng về. An Diệp phàn nàn rằng:
- Cô thì kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Chỉ mỗi việc nấu cơm vo gạo cũng không xong, tôi thấy công ty mà vào tay cô chắc không trụ vững một tháng đâu.
Danh Sách Chương: