Đột nhiên mặt đất rung chuyển mạnh, khiến cho bốn người suýt nữa thì đứng không vững mà ngã nhào xuống đất.
"Xảy ra chuyện gì thế?" Cô cố giữ chặt vào một thân cây gần đó vừa lên tiếng hỏi.
Vì chấn động bất ngờ này nên mọi người tạm thời bỏ qua việc giải thích cho Evan, nhưng ngay sau đó là những trận động đất liên hồi không dứt.
"Không phải động đất." Kỷ Hàn Phi nheo mắt nhìn về một phía rồi nói.
Ngay góc nhìn đó, Asclepius cũng đã nhìn thấy thứ mà anh nhìn thấy:"Bọn chúng...đến rồi!"
Cô cố gắng thay đổi vị trí của mình rồi nhìn về phía xa. Những cột khói đen nghi ngút đang bốc lên từ phía khu rừng.
"Bọn chúng điên rồi! Đây là địa phận thuộc khu vực Nam Mỹ! Nếu bọn chúng dám dùng boom tàn phá rừng, chẳng khác nào muốn gây hấn với các quốc gia Châu Mỹ!"
Qua một lúc sau, cơn chấn động từ việc đánh boom mới dừng lại hẳn, Asclepius quay sang dặn dò Kỷ Hàn Phi.
"Đưa Evan và Thần Hi vào bên trong, dù là bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không được ra bên ngoài!"
Có lẽ Asclepius biết, ông không thể trốn tránh được nữa, đã đến lúc ông nên đối diện với người đó và chấm dứt cái khế ước điên rồ kia.
Nhưng hai anh em cô biết rõ, nếu Asclepius rời đi, đồng nghĩa với việc tự sát. Bọn người của Asmodeus tuyệt đối sẽ không tha cho ông.
"Sư phụ..." Cô không nhịn được mà lên tiếng gọi.
Evan không hiểu chuyện gì đang xảy ra mà ngơ ngác nhìn mọi người. Ngay lúc này, Asclepius tiến đến cạnh cô bé rồi xoa đầu cô.
"Evan Asclepius, đó là tên của con. Evan, hãy thay ta, tiếp tục hoàn thành sứ mệnh của gia tộc Asclepius đã bị ta làm dang dở..."
Kỷ Hàn Phi lạnh lùng tiến lên một bước:"Dù không muốn ký cái khế ước điên khùng gì đó, nhưng có một điều, chẳng phải ông từng nói, chỉ có trưởng tử của gia tộc Asclepius mới tiếp tục được khế ước sao? Dù ông không đưa Evan đến đây, con bé cũng sẽ không phải gánh lấy cái trọng trách này."
Asclepius khẽ lắc đầu rồi cười đầy cay đắng:"Con bé không có sự lựa chọn...bởi vì, một khi gia tộc Asclepius không có trưởng tử duy trì khế ước...thì toàn bộ gia tộc Asclepius...sẽ tận diệt."
Đến lúc này Evan dường như cũng đã hiểu được đôi phần hàm ý từ lời của Asclepius, toàn thân cô bé run rẩy tựa sát vào người của cô.
Asclepius đau lòng nhìn Evan rồi nói tiếp:"Chưa từng có ngoại lệ con gái sẽ tiếp tục khế ước...nhưng Evan lại là hậu duệ duy nhất tính đến thời điểm hiện tại của gia tộc Asclepius, chính vì thế, từ khi được sinh ra, con bé phải sống như với thân phận là trưởng tử của gia tộc."
"Đừng nói nữa!" Evan ôm tai hét lên.
Có một số điều dường như cô bé đã biết từ lâu. Những đứa trẻ chưa kịp trưởng thành như họ, đều bị cuộc đời đưa đẩy trở thành những đứa trẻ phải hiểu chuyện, hiểu chuyện đến đau lòng.
Ngày hôm ấy, khi bị ép buộc lánh mặt vào Căn Cứ Z, thì đó cũng là lần cuối cùng họ nhìn thấy Asclepius...
Cũng chẳng biết sau đó xảy ra chuyện gì, cũng chẳng biết điểu gì đã xảy ra với người sư phụ già của họ.
Và...thứ còn xót lại mà họ nhìn thấy trong khu rừng, chính là ngôi nhà gỗ nhỏ đã bị thiêu rụi, cùng với...một vũng máu lớn.
Sau một lúc im lặng và bất động, cuối cùng thì Evan đã tiến đến chỗ đỗ nát từ căn nhà gỗ rồi nhặt một miếng ngọc bội lên. Miếng ngọc bội đó gồm hai nữa, một nữa là của Asclepius và nữa còn lại là của Evan.
Cô bé nắm chặt miếng ngọc bội trong tay, rồi đi đến một vùng đất trống trong khu rừng, sau đó bắt đầu đào đất. Cô cùng với Kỷ Hàn Phi đều biết Evan muốn làm gì, nên cũng cúi người xuống cùng đào đất với cô bé.
Chiều hôm ấy anh chiều tà rực rỡ phủ tràn trên bề mặt biển, tạo nên khung cảnh thơ mộng nhưng cũng đầy tan thương. Nhìn vào tấm bia đá khắc tên Asclepius Lucario mà bước chân cô bỗng trở nên nặng nề, nhưng Kỷ Hàn Phi và Evan lại rất bình tĩnh, phải nói bình tĩnh quá mức, khiến cho cô cảm thấy run sợ.
Nếu nói Kỷ Hàn Phi đã đoán trước được ngày này sẽ đến, vậy còn Evan thì sao? Cô bé chỉ nháo một lúc khi Asclepius nói về sứ mệnh của hậu duệ gia tộc Asclepius, còn sau đó chính là bầu không khí tĩnh lặng bao trùm lấy ba người.
Vào lúc đó, cô bé bước đến trước mặt cô. Cô có thể nhìn ra đôi mắt đã đỏ lên từ lúc nào của Evan. Lúc này cô mới nhận ra, không phải Evan lạnh lùng, cô bé không phải một đứa trẻ vô cảm trước sự ra đi của người thân duy nhất của mình, mà là cô bé đang cố gắng kiềm nén...
Thật nực cười chính là, họ điều bị số phận trêu đùa. Đột nhiên một cơn gió lạnh thổi qua, sống lưng cô bỗng cứng đờ...Cô dường như cảm nhận được, đang có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm về phía họ.
Ngay lúc đó Evan lên tiếng:"Thần Tỷ...Muội có thể cùng Tỷ lập khế ước không?"
Lời nói bất chợt của Evan không chỉ làm cho cô sửng sốt mà đến Kỷ Hàn Phi cũng vô cùng kinh ngạc.
"Em biết được những gì?"
Evan cúi đầu, lấy ra từ trong túi một bức thư tay do chính Asclepius đã chuẩn bị từ lâu:"Sư...Gia Gia đã nói hết cho em biết rồi, em biết...đây là sự mệnh của em...Em cũng biết Hàn Ca không muốn gia tộc em phải duy trì cái khế ước điên rồ này, nhưng đó là nguyện ước cuối cùng của Gia Gia..."
Bầu không khí lần nữa rơi vào im lặng và lần này cô là người lên tiếng trước:"Được, Tỷ đồng ý!"
Giờ phút này, cô bé kiên cường trước mặt cô đã không nén nổi những giọt nước mắt trên gương mặt nữa.
"Hàn Ca, Thần Tỷ...Từ nay về sau, Muội sẽ sống với thân phận là trưởng tử của gia tộc Asclepius...vì vậy...xin hai người hãy giúp muội giữ lấy bí mật này...có được không?"
Danh Sách Chương: