• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những thứ này Thẩm Bình đã quá quen thuộc.

Vương Vân và Bạch Ngọc Dĩnh cũng gật đầu.

Nhưng còn chưa qua được hai ngày, sông Hồng Thạch lại xuất hiện thi thể tu sĩ, đồng thời còn là một vị nữ tu, tình trạng lúc chết vô cùng thê thảm, khi còn sống còn bị tra tấn, hạ thân tan nát chịu không nổi.

"Nghe nói là một quả phụ sống một mình ở ngõ Hồng Thạch."

Lúc ra cửa Thẩm Bình đụng phải Vu đạo hữu, nàng hùng hổ nói:

"Rốt cuộc là tên kiếp tu chết tiện nào dám làm chuyện thiếu đạo đức như vậy, giết người thì cứ giết đi, mắc gì phải vứt vào trong sông, đừng để lão nương bắt được!”

Thẩm Bình vội vàng nói:

"Vu đạo hữu nói nhỏ nhỏ, để tránh rước họa vào thân!”

Vu Yến cũng là một quả phụ sống một mình, nhưng tu vi của nàng đã đến Luyện Khí tầng năm nên cũng không sợ hãi gì, khinh bỉ nói:

"Thẩm đạo hữu, sao ngươi lại nhát gan như chuột vậy, có cái gì phải sợ, hừ, có thể làm như vậy khẳng định tu vi không cao, đơn giản là muốn dùng thi thể thê thảm của tu sĩ để khiến mọi người khủng hoảng, sau đó đục nước béo cò!”

Thẩm Bình liên tục đồng tình, trong lòng cũng đoán như vậy.

Nếu là kiếp tu cao cấp ra tay, cơ bản đều sạch sẽ lưu loát, sau đó cũng sẽ dùng độc dịch ăn mòn hoặc hỏa cầu thuật xử lý thi thể, không kịp xử lý, cũng sẽ ném ở xa xa, không thể nào lại cố ý ném ở trong sông Hồng Thạch được.

"Thẩm đạo hữu, ngươi còn Hộ Thân Phù không?"

Vu Yến bỗng nhiên hỏi.

Thẩm Bình ngẩn ra, nhìn về phía Vu Yến.

"Vu đạo hữu ngươi muốn làm gì vậy, không phải định bắt kiếp tu kia đấy chứ?”

Vu Yến bĩu môi nói:

"Ngươi có hay không?”

Thẩm Bình im lặng nói:

"Có, chỉ là Vu đạo hữu phải nghĩ kỹ, đấu với kiếp tu rất nguy hiểm, nếu không cẩn thận..."

Vu Yến trực tiếp ngắt lời:

"Ngươi có bao nhiêu tấm, ta lấy hết.”

Mấy ngày nay, Thẩm Bình chế tác ra năm tấm Hộ Thân Phù, hắn dứt khoát lấy ra hết, suy nghĩ một chút hắn lại lấy ra hai tấm Địa Hãm Phù, cùng với Băng Đông Phù, ở phường thị giá của hai loại phù chú này thấp hơn Hộ Thân Phù và Hoả Diễm Phù, chế tác cũng khá phức tạp, cho nên phường thị bán ra rất ít.

Nhưng hai loại phù chú này mang đi chém giết lại vô cùng hữu dụng.

Ánh mắt Vu Yến sáng lên:

"Thẩm đạo hữu, không ngờ phù nghệ của ngươi đã đạt đến trình độ này, ngay cả Địa Hãm Phù, Băng Đông Phù cũng có thể làm được, mới trôi qua mấy ngày mà ta phải dùng cặp mắt khác để nhìn ngươi rồi!”

Thẩm đạo hữu vội vàng xua tay.

"Vu đạo hữu nói đùa, tại hạ đột phá Phù Sư trung phẩm chưa đến một năm, Hộ Thân Phù chế tác đã không dễ, sao có thể làm được Địa Hãm Phù, Băng Đông Phù chứ, đây là ta tự mua ở phường thị về để dự phòng.”

Vu Yến giật mình.

Nàng không nghi ngờ những lời này, dù sao làm hàng xóm với Thẩm đạo hữu cũng đã mấy năm, đối phương xưa nay vẫn luôn cẩn thận thận trọng, có thể ở trong phòng bao lâu liền ở từng đấy, mua bùa bảo vệ tính mạng cũng quá bình thường.

"Cứ dựa theo giá cả của phường thị."

Nàng lấy linh thạch từ trong túi trữ vật đưa cho Thẩm Bình, sau đó liền trở về phòng.

Lại qua nửa tháng, sông Hồng Thạch lần nữa xuất hiện thi thể tu sĩ.

Tu sĩ xung quanh ngõ hẻm, nhất là quả phụ sống một mình đều cảm thấy nguy hiểm, ban ngày đều rất ít khi ra ngoài.

Thẩm Bình lo lắng thê thiếp gặp chuyện không may, ban ngày đều cùng các nàng đi tiểu.

Đêm hôm sau, vừa mới cùng thê thiếp vận động xong, hắn liền nghe được ngoài cửa phòng truyền đến bước chân vội vàng, trong lòng lập tức nâng cao đề phòng.

Trong phòng có trận pháp.

Còn có không ít phù chú trung phẩm, nếu thật sự phải đấu, tu sĩ Luyện Khí trung kỳ chưa chắc có thể chiếm được ưu thế.

Nhưng tiếng bước chân kia rất nhanh đã lướt qua cửa phòng, dừng lại ở cửa phòng cách vách chớp mắt rồi yên tĩnh lại.

Ở cửa phòng, hắn dán một tấm Khuếch Âm Phù.

Chỉ cần là động tĩnh cách phòng ba thước, ở trong phòng hắn đều có thể nghe được, sẽ không bị Cách Âm Phù ảnh hưởng.

“Chẳng lẽ là Vu đạo hữu?”

"Hơn nửa đêm nàng ấy ra ngoài làm gì?"

"Không phải thật sự đi tìm kiếp tu kia chứ?"

Thẩm Bình thầm tự hỏi trong lòng.

Liên tiếp bốn năm ngày tiếp theo, hắn đều có thể nghe được tiếng bước chân ngoài cửa phòng lúc nửa đêm.

Ngày hôm nay, lúc cùng thê thiếp đi tiểu, hắn thấy ở sông Hồng Thạch có không ít tu sĩ đang vây quanh.

"Lại chết người?"

Hắn nhíu mày, nhưng không đi qua xem.

Lúc trở về lại nghe được các tu sĩ nghị luận.

“Thật tốt quá, kiếp tu kia bị báo ứng rồi!”

“Cũng không biết là vị tiền bối nào ra tay đánh chết!”

“Thật thống khoái!”

Thẩm Bình thầm chấn động, không phải là Vu đạo hữu giết đấy chứ, hắn bảo thê thiếp trở lại trong phòng, còn mình thì ở ngoài ngắm cây táo.

Không lâu sau.

Vu Yến ra ngoài hắt nước tắm, tu sĩ bình thường đều sẽ dùng loại thuật pháp cơ bản như Thanh Tẩy thuật, nếu chưa từng tu luyện thì có thể sử dụng loại phù chú cấp thấp như Thanh Tẩy Phù để rửa sạch bụi bẩn trên người, nhưng đạo hữu cách vách này xưa nay lại thích ngâm mình, cứ cách hai ngày sẽ nấu nước tắm, xuân hạ thu đông đều không hề thay đổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK