"Ồ, Thẩm đạo hữu cố tình chờ ta hắt nước tắm sao?"
Vu Yến nhìn thấy Thẩm Bình không tập trung thưởng thức cây táo, dư quang thỉnh thoảng còn nhìn về phía phòng mình, liền trêu ghẹo nói, "Thơm không? So với hai phòng thê thiếp kia của ngươi thì sao?”
Da mặt Thẩm Bình co giật, thăm dò hỏi:
"Vu đạo hữu, nghe nói tên kiếp tu hay nhắm vào quả phụ đã chết rồi.”
Vu Yến không thèm để ý nói:
"Chết thì chết thôi, ta nói Thẩm đạo hữu, không phải ngươi cho rằng là do ta giết đấy chứ, ta không có bản lĩnh đó! ”
Nói xong nàng liền xoay người trở về phòng.
Thẩm Bình lắc đầu, lập tức bật cười chính mình lại đi nhiều chuyện.
Dù ai là người giết đều không liên quan gì đến mình!
Trở về phòng, nhìn về phía giao diện ảo kia, kinh nghiệm phù đạo đã vượt qua điều kiện đột phá.
“Phù Sư thượng phẩm!”
"Những tu sĩ Phù Sư khác, mặc dù có thiên phú cũng cần mấy chục năm vất vả tích lũy, mà ta kích hoạt bàn tay vàng mới hơn một năm, đã từ cấp thấp vọt thẳng đến thượng phẩm!"
Thẩm Bình cảm thấy tràn đầy thành tựu, có thể đạt tới điều kiện đột phá nhanh như vậy, là kết quả mỗi ngày hắn vất vả cày cấy tốn không biết bao nhiêu nguyên liệu nấu ăn bổ dược.
Nhưng chỉ cần nhìn thấy căn phòng nhỏ hẹp, cảm giác thành tựu này lập tức biến mất hoàn toàn.
Cuộc sống quá khổ sở.
Có gì để tự đắc!
Hít một hơi thật sâu, hắn đi về phía phòng chế phù.
Tĩnh tâm, chế phù... bắt đầu một cuộc sống bận rộn mà nhàm chán.
Bởi vì song hệ Kim Mộc linh căn tăng lên trung phẩm.
Mỗi ngày hắn ngoại trừ chế phù, song tu, áp chế độc tính, còn phải rút thêm một ít thời gian tĩnh toạ tu luyện, vốn thời gian đã không có nhiều, nay càng trở nên bận rộn tối mắt tối mũi.
Vì thế Thẩm Bình đành phải chuyển một lần vận động lúc nghỉ trưa vào buổi tối, điều này dẫn đến việc mỗi lần hoan lạc cá nước, hắn chỉ có thể nghỉ ngơi tầm nửa chén trà rồi lại phải tiếp tục.
“Chờ đến khi độc tính trong cơ thể được giải trừ, mỗi ngày có thể tiết kiệm được một canh rưỡi.”
Thẩm Bình cắn răng kiên trì.
Thật ra nếu như bỏ thời gian nghỉ ngơi sau đêm khuya, thời gian của hắn sẽ rất dư dả, nhưng suy nghĩ đến trạng thái tinh thần của thê thiếp, hắn vẫn thu hồi ý niệm này khỏi đầu.
Đánh cá vô tội vạ có thể phá hủy môi trường sinh thái.
Những ngày bận rộn cứ thế trôi qua.
Kinh nghiệm phù đạo của hắn và Kim Mộc song hệ linh căn vẫn luôn tăng dần.
Mà ngõ nhỏ gần sông Thạch Hà từ sau khi vị kiếp tu kia chết, liền không còn xảy ra chuyện gì nữa, cuộc sống của mọi người dần dần khôi phục bình thường như trước.
Giữa tháng sáu.
Một chiếc thuyền bay cỡ lớn của Kim Dương Tông lơ lửng ở trên bầu trời phường thị, lượng lớn tu sĩ từ phía trên nối đuôi nhau đi ra, những người này đều được chiêu mộ từ khu vực chủ tông, gia tộc tu chân cùng với những tu sĩ trong thành thị.
Lúc trước Thẩm Bình cũng cưỡi trên chiếc thuyền bay như vậy đi tới đầm lầy Vân Sơn.
Khai hoang hai mươi năm.
Phiến khu vực này đã dần dần bị Kim Dương Tông khống chế, cơ hồ cứ cách năm năm hoặc mười năm, sẽ có mấy nhóm tu sĩ từ chủ tông vận chuyển tới.
Đương nhiên phần lớn người đến đầm lầy Vân Sơn, hơn tám phần đều là tu sĩ tư chất bình thường như Thẩm Bình, vô vọng với Trúc Cơ, hai thành còn lại, là người có dã tâm muốn xông ra một mảnh trời mới, cũng có người tới tìm kiếm cơ duyên hoặc thành lập gia tôc tu chân để phát triển.
Chiều hôm sau.
Lúc Thẩm Bình đang ở trong phòng chế phù, liền nghe được một thanh âm dùng linh lực hùng hậu truyền ra ở bên ngoài.
“Ta là chấp sự của Kim Dương Tông!”
“Toàn bộ những người ở trong phòng đi ra ngoài nghe thông báo!”
Két!
Hàng loạt ngôi nhà ở ngõ Hồng Liễu lần lượt được mở ra.
Thẩm Bình cũng đi ra cửa phòng, ánh mắt rơi vào trên người chấp sự ngoại môn Kim Dương Tông cách đó không xa, phía sau là một đội tu sĩ tuần vệ, có thể đảm nhiệm chức vị tuần vệ phường thị, thấp nhất cũng phải đạt đến Luyện Khí tầng bảy, hơn nữa chiến lực phải không tầm thường.
Chỉ một lát sau.
Chấp sự của Kim Dương Tông sau khi thấy mọi người đều đã đi ra, mới mở miệng nói:
“Từ hôm nay trở đi, phí thuê hàng năm của ngõ Hồng Liễu tăng lên năm mươi khối hạ phẩm linh thạch, những ai còn thiếu nhanh chóng đi tới Chấp Sự Đường của phường thị bổ sung, những ai đã nộp trước mấy năm tiền thuê nhà, tiếp theo sẽ dựa theo giá cả tăng lên hiện tại để khấu trừ.
“Thời hạn nửa tháng, không đóng thì cuốn gói.”
Nói xong, chấp sự của Kim Dương Tông mang theo đám tuần vệ, vừa kiểm tra phòng, vừa đi về phía ngõ nhỏ tiếp theo.
Sau khi họ rời đi.
Vu Yến lập tức oán giận nói:
“Quá đáng, thoáng cái đã tăng nhiều như vậy, ngõ Hồng Liễu cũng không phải ở cạnh đường chính, thế mà lại muốn nửa khối trung phẩm linh thạch, định không cho người ta sống nữa sao!”